[Tn70] Tiểu Pháo Hôi Mang Theo Không Gian Phất Lên
Chương 47
Thiên Mã Hành Không Đích Diêu Thần Y
2024-08-17 11:21:11
Trần Thanh Di chạy nhanh nhất, là đầu tàu gương mẫu, dùng cả tay và chân bò lên bức tường vây đại đội, chọn một nơi ăn dưa tốt nhất không có cây chắn tầm nhìn, thoải mái đong đưa hai chân, lại lợi dụng vỏ bọc che giấu, móc một đống hạt dưa rang từ không gian ra ngoài.
Thím Vân đến chậm một bước thở hồng hộc, bà ấy thở dài, đã mất đi vị trí tốt nhất rồi, sao trước kia lại không phát hiện con bé nhà họ Trần lại thích bát quái như vậy nhỉ?
Cũng rất thú vị, hợp mắt duyên của bà ấy.
Bà ấy hâm mộ nhìn Triệu Hương Mai cũng vừa mới đến.
Mặt Triệu Hương Mai lộ vẻ khó hiểu, ánh mắt này là hâm mộ đúng không? Nhưng hâm mộ cái gì? Hâm mộ con gái bà chạy nhanh á?
Chẳng qua con bé nhà bà rang hạt dưa lúc nào ấy nhỉ?
“Đến rồi, Ngô Hữu Vinh đến rồi!”
Trần Thanh Di hưng phấn nhổ vỏ dưa ra khỏi miệng.
Trần Thanh Phong vừa bò lên ngồi cạnh cô, không khách sáo móc lấy hạt dưa từ cái túi phồng lên của em gái mình.
Cậu ấy cắn hạt dưa tách tách: “Ngô Hữu Vinh mới chui từ ổ chăn ra à?”
Quần áo gã lộn xộn, mắt nhập nhèm buồn ngủ.
“Em thấy gã như vừa uống rượu xong!”
Trần Thanh Di ngước cổ: “Công việc cho lợn ăn cũng nhàn nhã quá thể, điểm công cũng khá cao nữa.”
Ngô Hữu Vinh ỷ anh cả mình là đại đội trưởng nên giành được công việc cho heo ăn này.
Đại đội nuôi tổng cộng bốn con lợn, bị Ngô Hữu Vinh nuôi thành gầy xơ gầy xác, cũng chỉ hơn năm mươi cân là cùng.
“Gì chứ! Thử đổi thành người khác xem?”
Thím Vân không kìm được bĩu môi ngay: “Còn chẳng phải do Ngô Hữu Đức ở đây à, chuyện tốt luôn dành hết cho người nhà, có tật xấu còn không cho người ta nói. Ngô Hữu Vinh lười biếng thành thói, mười ngày nửa tháng cái chuồng lợn cũng chưa dọn dẹp lấy một lần. Cái mùi đó đón gió thúi kinh mười dặm, mấy hộ gia đình nằm gần chuồng lợn xui xẻo tột cùng. Cỏ cho lợn ăn cũng không cắt, đều được đại đội cung cấp, gã chỉ bỏ vào cho lợn ăn, còn chẳng tận tâm tí nào, cứ khiến lợn đói kêu en éc cả ngày. Không có việc gì là ngủ, lười còn hơn cả lợn.”
“Lợn không gầy mới là lạ!” Trần Thanh Di tán thành gật đầu, tai to mặt lớn, chuyện hiếm thấy trong đại đội.
“Thím Vân, cắn hạt dưa nè.”
Cô còn nhiệt tình chia sẻ cho mấy bác gái chung quanh, mấy bác ấy mới là “trùm” trong cái đại đội này, chẳng những kiểm soát hướng gió dư luận trong thôn mà còn là trung tâm tình báo.
Cô lại chia cho mẹ mình một nhúm to, cười ngọt ngào.
Bên kia, Ngô Hữu Vinh bị một thùng nước lạnh dội tỉnh, vẫn lơ mơ chưa biết chuyện gì xảy ra, chửi ầm lên: “Bà mẹ nó, ai dội nước bố mày?”
Gã lắc đầu, rồi đối diện với Vương Cẩu Thặng hai mắt đỏ bừng, tràn ngập dữ tợn.
Cơn giận thoáng chốc bị dập tắt.
Giữa trưa gã uống nhiều rượu, lúc bị tìm thấy còn ngủ khò khè, suốt chặng đường gần như bị khiêng đi, cũng chẳng ai nói với gã đã xảy ra chuyện gì.
Gã còn chưa biết anh cả mình bị bắt gian tại trận, còn lôi cả gã ra.
Nhưng suy cho cùng đã ngủ vợ người ta, thấy ông chồng của mẻ trước mặt sẽ vô thức rén ngang.
“Thặng Tử à, anh làm sao đó? Sao mắt anh đỏ vậy? Bị, bị bệnh đúng không? Hay là xin nghỉ một ngày nhé?”
Gã nở nụ cười nịnh nọt, ánh mắt láo liêng, ngay sau đó bay nhanh về phía Ngô Hữu Đức và Tề Mẫn Đơn.
Tim gã giật thót, bắp chân run bần bật, nói chuyện cũng không rành rọt: “Đây là… Đây là sao?”
Chẳng lẽ chuyện đó bị phát hiện? Vậy gã…
Đôi mắt Trần Thanh Di trợn to, hạt dưa cũng quên cắn, biểu hiện của Ngô Hữu Vinh có gì đó sai sai!
Đừng nói là gã cũng biết chuyện giữa anh mình và Tề Mẫu Đơn đấy nhé?
Quáo quao quào ~
Cái nhà này ghê thiệt, ai nhìn vào cũng bảo một tiếng đỉnh của chóp!
Vợ của gã là Lý Hoa Hoa hiển nhiên cũng rất hiểu chồng mình, thấy bộ dạng khúm núm của gã thì còn có gì không rõ.
Cô ta là người nóng tính, bèn đẩy hết mấy người trước mặt ra, vọt nhanh như chớp đến trước mặt Ngô Hữu Vinh, xoay tròn cánh tay.
Thím Vân đến chậm một bước thở hồng hộc, bà ấy thở dài, đã mất đi vị trí tốt nhất rồi, sao trước kia lại không phát hiện con bé nhà họ Trần lại thích bát quái như vậy nhỉ?
Cũng rất thú vị, hợp mắt duyên của bà ấy.
Bà ấy hâm mộ nhìn Triệu Hương Mai cũng vừa mới đến.
Mặt Triệu Hương Mai lộ vẻ khó hiểu, ánh mắt này là hâm mộ đúng không? Nhưng hâm mộ cái gì? Hâm mộ con gái bà chạy nhanh á?
Chẳng qua con bé nhà bà rang hạt dưa lúc nào ấy nhỉ?
“Đến rồi, Ngô Hữu Vinh đến rồi!”
Trần Thanh Di hưng phấn nhổ vỏ dưa ra khỏi miệng.
Trần Thanh Phong vừa bò lên ngồi cạnh cô, không khách sáo móc lấy hạt dưa từ cái túi phồng lên của em gái mình.
Cậu ấy cắn hạt dưa tách tách: “Ngô Hữu Vinh mới chui từ ổ chăn ra à?”
Quần áo gã lộn xộn, mắt nhập nhèm buồn ngủ.
“Em thấy gã như vừa uống rượu xong!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Thanh Di ngước cổ: “Công việc cho lợn ăn cũng nhàn nhã quá thể, điểm công cũng khá cao nữa.”
Ngô Hữu Vinh ỷ anh cả mình là đại đội trưởng nên giành được công việc cho heo ăn này.
Đại đội nuôi tổng cộng bốn con lợn, bị Ngô Hữu Vinh nuôi thành gầy xơ gầy xác, cũng chỉ hơn năm mươi cân là cùng.
“Gì chứ! Thử đổi thành người khác xem?”
Thím Vân không kìm được bĩu môi ngay: “Còn chẳng phải do Ngô Hữu Đức ở đây à, chuyện tốt luôn dành hết cho người nhà, có tật xấu còn không cho người ta nói. Ngô Hữu Vinh lười biếng thành thói, mười ngày nửa tháng cái chuồng lợn cũng chưa dọn dẹp lấy một lần. Cái mùi đó đón gió thúi kinh mười dặm, mấy hộ gia đình nằm gần chuồng lợn xui xẻo tột cùng. Cỏ cho lợn ăn cũng không cắt, đều được đại đội cung cấp, gã chỉ bỏ vào cho lợn ăn, còn chẳng tận tâm tí nào, cứ khiến lợn đói kêu en éc cả ngày. Không có việc gì là ngủ, lười còn hơn cả lợn.”
“Lợn không gầy mới là lạ!” Trần Thanh Di tán thành gật đầu, tai to mặt lớn, chuyện hiếm thấy trong đại đội.
“Thím Vân, cắn hạt dưa nè.”
Cô còn nhiệt tình chia sẻ cho mấy bác gái chung quanh, mấy bác ấy mới là “trùm” trong cái đại đội này, chẳng những kiểm soát hướng gió dư luận trong thôn mà còn là trung tâm tình báo.
Cô lại chia cho mẹ mình một nhúm to, cười ngọt ngào.
Bên kia, Ngô Hữu Vinh bị một thùng nước lạnh dội tỉnh, vẫn lơ mơ chưa biết chuyện gì xảy ra, chửi ầm lên: “Bà mẹ nó, ai dội nước bố mày?”
Gã lắc đầu, rồi đối diện với Vương Cẩu Thặng hai mắt đỏ bừng, tràn ngập dữ tợn.
Cơn giận thoáng chốc bị dập tắt.
Giữa trưa gã uống nhiều rượu, lúc bị tìm thấy còn ngủ khò khè, suốt chặng đường gần như bị khiêng đi, cũng chẳng ai nói với gã đã xảy ra chuyện gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gã còn chưa biết anh cả mình bị bắt gian tại trận, còn lôi cả gã ra.
Nhưng suy cho cùng đã ngủ vợ người ta, thấy ông chồng của mẻ trước mặt sẽ vô thức rén ngang.
“Thặng Tử à, anh làm sao đó? Sao mắt anh đỏ vậy? Bị, bị bệnh đúng không? Hay là xin nghỉ một ngày nhé?”
Gã nở nụ cười nịnh nọt, ánh mắt láo liêng, ngay sau đó bay nhanh về phía Ngô Hữu Đức và Tề Mẫn Đơn.
Tim gã giật thót, bắp chân run bần bật, nói chuyện cũng không rành rọt: “Đây là… Đây là sao?”
Chẳng lẽ chuyện đó bị phát hiện? Vậy gã…
Đôi mắt Trần Thanh Di trợn to, hạt dưa cũng quên cắn, biểu hiện của Ngô Hữu Vinh có gì đó sai sai!
Đừng nói là gã cũng biết chuyện giữa anh mình và Tề Mẫu Đơn đấy nhé?
Quáo quao quào ~
Cái nhà này ghê thiệt, ai nhìn vào cũng bảo một tiếng đỉnh của chóp!
Vợ của gã là Lý Hoa Hoa hiển nhiên cũng rất hiểu chồng mình, thấy bộ dạng khúm núm của gã thì còn có gì không rõ.
Cô ta là người nóng tính, bèn đẩy hết mấy người trước mặt ra, vọt nhanh như chớp đến trước mặt Ngô Hữu Vinh, xoay tròn cánh tay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro