[Tn70] Tiểu Pháo Hôi Mang Theo Không Gian Phất Lên
Chương 8
Thiên Mã Hành Không Đích Diêu Thần Y
2024-08-17 11:21:11
Trần Thanh Di đưa mắt nhìn sắc mặt trắng bệch của bác gái cả, cô thầm chặc lưỡi, ông bác của cô còn tự cho rằng bản thân giấu diếm tâm tư rất tốt kìa.
Kỳ thực thì có ai mà không biết.
Cứ nhìn vào cái tên Trần Thắng Nam kia đi, rõ ràng tên của mọi người đều có có chữ đệm là “Thanh”, chỉ mỗi mình cô ta là đặc biệt.
Chẳng phải là vì cha cô hơn ông ta một mụn con trai à!
Chỉ có bà bác gái cả khù khờ của cô mới tin sái cổ rằng ông bác cô thật sự coi trọng con gái lớn nhà mình!
Không thèm quan tâm nữa, cô kéo Trần Thanh Phong, đổ số nấm mang về lên bàn.
Chờ cơm nước xong sẽ lấy kim xâu lại.
Những người khác cũng giải tán luôn, ai làm việc nấy, cần rửa mặt thì đi rửa mặt, muốn ăn cơm thì đi lấy thức ăn, phải cho lợn ăn thì đi cho chúng ăn.
Bầu không khí vẫn khá bình thường.
Có thể là do ở mãi thành quen! Chỉ cần không chia ra ở riêng thì cả một đại gia đình thường chung sống với nhau như vậy đấy.
Ngày nào cũng nháo nhào cả lên, ngày nào cũng đấu tố lẫn nhau.
Mỗi người đều có toan tính của riêng mình.
Cơm nước, dọn rửa xong, cả nhà lục tục lên giường đi ngủ.
Tháng tám không phải ngày mùa bận rộn nhưng cũng không nhẹ nhàng gì, dù sao cũng là khoảng thời gian nóng nhất, người bị nóng sẽ có phần bứt rứt và buồn bực.
Trần Thanh Di là người duy nhất không ngủ được, suy nghĩ miên man.
Làm gì có ai có thể chấp nhận việc sống mười lăm năm trên đời, chỉ vì mắc mưa một trận rồi lên cơn sốt mà đánh thức được hồi ức từ kiếp trước?
Đến giờ cô vẫn không hiểu tại sao mình lại được tái sinh thêm một lần nữa, hay kiếp trước cô đã chết như thế nào!
Vừa mở mắt ra đã sống được mười lăm năm nữa rồi.
Ai có thể thấu hiểu cảm giác này không?
Giống như người thực vật đột nhiên tỉnh lại rồi phát hiện thế giới đã đổi thay.
Chồng cô sẽ cưới người khác mất!
Không, nghiêm trọng hơn cả thế, có lẽ chồng mình sẽ cảm thấy rất hạnh phúc khi cưới người khác.
Quan trọng là kiếp trước cô chưa có chồng, thậm chí còn chẳng có bạn trai.
Vừa nghĩ đã thấy sầu.
Nếu sớm biết không thể xơ múi trai đẹp trai ngầu thì trước đó cô đã kiếm đại một anh rồi.
Lại nghĩ tới việc cái ổ nhỏ vất vả lắm mới mua được vẫn chưa kịp chỉnh trang, điện thoại di động mới coóng chưa được chơi, gà rán mới đặt chưa vào miệng…
“Haiz…”
Cô ngơ ngác nhìn lên trần nhà, sầu não thở dài.
Trước đây, cô rất hài lòng với hiện trạng, dù sao thì cô cũng khá xinh gái!!
Có mẹ thương yêu, có ba anh trai che chở, có cha là đoàn phó.
Mặc dù lớn đến ngần này nhưng chưa được gặp quá vài lần nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Mười lăm năm qua cô chưa từng phải ra ruộng lần nào, hơn nữa còn học đến cấp ba, là trường hợp hiếm thấy ở nông thôn này.
Có thể nói là trường hợp có một không hai cả đại đội Đại Trư Quyển.
Không phải vì trong đại đội có nhiều người trọng nam khinh nữ, chẳng qua là do người ở thời đại này cho rằng học hành là việc vô bổ.
Lại còn không được thi đại học.
Đừng nói là con gái, đến con trai cũng ít học, có khi là vì không chăm học, thi trượt, hoặc là do nhà nghèo.
Chi bằng từ bỏ sớm rồi kiếm công điểm thì hơn.
Bây giờ thì xong rồi, cô chưa hề thỏa mãn với việc có được ký ức từ kiếp trước, cô muốn ngày ngày được ăn ngon mặc đẹp, đi giày da xinh xắn.
Cô muốn mua cả xe đạp, đồng hồ đeo tay, phát tài nữa.
Nhưng đây chưa phải điểm quan trọng nhất.
Quan trọng nhất là sáng nay cô đã gặp được một người thanh niên trí thức xuống nông thôn ở dưới chân núi.
Bỗng nhiên, cô lờ mờ phát hiện hình như mình không hề đầu thai lần nữa mà giống bị xuyên sách hơn!
Sau khi ý thức được điều này, cuốn sách kia giống như một bộ phim truyền hình vậy, từng hình ảnh lần lượt hiện lên trong đầu cô.
Vừa sống động vừa rõ ràng!
Ngay cả những nhân vật vốn chỉ xuất hiện sơ lược trong sách cũng có chiều sâu hơn nhiều.
Cô lướt qua cuộc đời như đang cưỡi ngựa xem hoa.
Vì nó quá ly kỳ nên cô mới cảm thấy hốt hoảng, bị con rắn hoa của Trần Thanh Thụ doạ hú hồn.
Cô là một pháo hôi nhỏ trong sách.
Không chỉ mình cô mà cả nhà cô cũng là pháo hôi!
Cô không góp công giúp nhân vật nữ chính có được bàn tay vàng, cũng không đối đầu chống lại nữ chính hay bị nữ chính trừng trị một cách thê thảm.
Nhưng!!!
Cô lại dâng cha mình cho nữ chính!!!
Đúng vậy, cha!!
Người cha cưng con gái riêng của vợ mới như cưng trứng, biến con gái ruột thành đá chân!!
Kỳ thực thì có ai mà không biết.
Cứ nhìn vào cái tên Trần Thắng Nam kia đi, rõ ràng tên của mọi người đều có có chữ đệm là “Thanh”, chỉ mỗi mình cô ta là đặc biệt.
Chẳng phải là vì cha cô hơn ông ta một mụn con trai à!
Chỉ có bà bác gái cả khù khờ của cô mới tin sái cổ rằng ông bác cô thật sự coi trọng con gái lớn nhà mình!
Không thèm quan tâm nữa, cô kéo Trần Thanh Phong, đổ số nấm mang về lên bàn.
Chờ cơm nước xong sẽ lấy kim xâu lại.
Những người khác cũng giải tán luôn, ai làm việc nấy, cần rửa mặt thì đi rửa mặt, muốn ăn cơm thì đi lấy thức ăn, phải cho lợn ăn thì đi cho chúng ăn.
Bầu không khí vẫn khá bình thường.
Có thể là do ở mãi thành quen! Chỉ cần không chia ra ở riêng thì cả một đại gia đình thường chung sống với nhau như vậy đấy.
Ngày nào cũng nháo nhào cả lên, ngày nào cũng đấu tố lẫn nhau.
Mỗi người đều có toan tính của riêng mình.
Cơm nước, dọn rửa xong, cả nhà lục tục lên giường đi ngủ.
Tháng tám không phải ngày mùa bận rộn nhưng cũng không nhẹ nhàng gì, dù sao cũng là khoảng thời gian nóng nhất, người bị nóng sẽ có phần bứt rứt và buồn bực.
Trần Thanh Di là người duy nhất không ngủ được, suy nghĩ miên man.
Làm gì có ai có thể chấp nhận việc sống mười lăm năm trên đời, chỉ vì mắc mưa một trận rồi lên cơn sốt mà đánh thức được hồi ức từ kiếp trước?
Đến giờ cô vẫn không hiểu tại sao mình lại được tái sinh thêm một lần nữa, hay kiếp trước cô đã chết như thế nào!
Vừa mở mắt ra đã sống được mười lăm năm nữa rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ai có thể thấu hiểu cảm giác này không?
Giống như người thực vật đột nhiên tỉnh lại rồi phát hiện thế giới đã đổi thay.
Chồng cô sẽ cưới người khác mất!
Không, nghiêm trọng hơn cả thế, có lẽ chồng mình sẽ cảm thấy rất hạnh phúc khi cưới người khác.
Quan trọng là kiếp trước cô chưa có chồng, thậm chí còn chẳng có bạn trai.
Vừa nghĩ đã thấy sầu.
Nếu sớm biết không thể xơ múi trai đẹp trai ngầu thì trước đó cô đã kiếm đại một anh rồi.
Lại nghĩ tới việc cái ổ nhỏ vất vả lắm mới mua được vẫn chưa kịp chỉnh trang, điện thoại di động mới coóng chưa được chơi, gà rán mới đặt chưa vào miệng…
“Haiz…”
Cô ngơ ngác nhìn lên trần nhà, sầu não thở dài.
Trước đây, cô rất hài lòng với hiện trạng, dù sao thì cô cũng khá xinh gái!!
Có mẹ thương yêu, có ba anh trai che chở, có cha là đoàn phó.
Mặc dù lớn đến ngần này nhưng chưa được gặp quá vài lần nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Mười lăm năm qua cô chưa từng phải ra ruộng lần nào, hơn nữa còn học đến cấp ba, là trường hợp hiếm thấy ở nông thôn này.
Có thể nói là trường hợp có một không hai cả đại đội Đại Trư Quyển.
Không phải vì trong đại đội có nhiều người trọng nam khinh nữ, chẳng qua là do người ở thời đại này cho rằng học hành là việc vô bổ.
Lại còn không được thi đại học.
Đừng nói là con gái, đến con trai cũng ít học, có khi là vì không chăm học, thi trượt, hoặc là do nhà nghèo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chi bằng từ bỏ sớm rồi kiếm công điểm thì hơn.
Bây giờ thì xong rồi, cô chưa hề thỏa mãn với việc có được ký ức từ kiếp trước, cô muốn ngày ngày được ăn ngon mặc đẹp, đi giày da xinh xắn.
Cô muốn mua cả xe đạp, đồng hồ đeo tay, phát tài nữa.
Nhưng đây chưa phải điểm quan trọng nhất.
Quan trọng nhất là sáng nay cô đã gặp được một người thanh niên trí thức xuống nông thôn ở dưới chân núi.
Bỗng nhiên, cô lờ mờ phát hiện hình như mình không hề đầu thai lần nữa mà giống bị xuyên sách hơn!
Sau khi ý thức được điều này, cuốn sách kia giống như một bộ phim truyền hình vậy, từng hình ảnh lần lượt hiện lên trong đầu cô.
Vừa sống động vừa rõ ràng!
Ngay cả những nhân vật vốn chỉ xuất hiện sơ lược trong sách cũng có chiều sâu hơn nhiều.
Cô lướt qua cuộc đời như đang cưỡi ngựa xem hoa.
Vì nó quá ly kỳ nên cô mới cảm thấy hốt hoảng, bị con rắn hoa của Trần Thanh Thụ doạ hú hồn.
Cô là một pháo hôi nhỏ trong sách.
Không chỉ mình cô mà cả nhà cô cũng là pháo hôi!
Cô không góp công giúp nhân vật nữ chính có được bàn tay vàng, cũng không đối đầu chống lại nữ chính hay bị nữ chính trừng trị một cách thê thảm.
Nhưng!!!
Cô lại dâng cha mình cho nữ chính!!!
Đúng vậy, cha!!
Người cha cưng con gái riêng của vợ mới như cưng trứng, biến con gái ruột thành đá chân!!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro