Tn70: Vì Muốn Sống, Tôi Cưỡng Hôn Phản Diện Điên Cuồng Nhất
Anh Còn Định Đi...
2024-10-30 23:28:27
Bên ngoài cửa im lặng trong chốc lát, rồi một tiếng nổ lớn vang lên, cánh cửa bị phá tung, ánh sáng lọt vào.
Ngay khoảnh khắc đó, trong mắt Thẩm Oánh Oánh, Tạ Phương Trúc giống như một vị anh hùng cứu thế đến cứu cô.
Anh xách đèn dầu đi nhanh tới bên giường, "Không bị cắn chứ?"
"Không có." Cô căng thẳng nắm chặt tay anh, giọng run rẩy, "Nhưng nó vừa bò lên cổ em... Em bắt nó rồi, thân nó lạnh toát, còn quấn lấy tay em, thật kinh tởm... thật đáng sợ..."
Tay cô lạnh ngắt, như vừa từ hầm băng bước ra.
Tạ Phương Trúc giật mình, nhìn cô dưới ánh đèn dầu.
Chỉ thấy trên trán cô mồ hôi nhỏ giọt, sắc mặt tái nhợt, cơ thể run lẩy bẩy như bị kinh sợ vô cùng.
Tạ Phương Trúc lấy làm lạ, nhà của họ nằm giữa sườn núi, mùa hè trên núi nhiều rắn rết, thỉnh thoảng có một, hai con rắn bò vào nhà là chuyện thường. Trước đây cũng đã từng xảy ra chuyện rắn bò vào nhà.
Lần đó Thẩm Oánh Oánh cũng bị dọa, nhưng phản ứng khi ấy của cô hoàn toàn khác bây giờ.
Khi đó cô cầm chổi đuổi theo rắn, mắng anh bất tài, xây nhà ở một nơi tệ hại như thế này.
Hôm nay sao cô lại sợ đến mức này? Chẳng lẽ vì là buổi tối sao?
Tạ Phương Trúc nhìn xung quanh, im lặng một lúc, rồi giơ tay ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô an ủi: "Đừng sợ, trên núi này rắn độc ít, vào đây chắc cũng không có độc. Hơn nữa, em sợ nó, nó cũng sợ em, bình thường..."
"Em sợ!" Thẩm Oánh Oánh ngắt lời anh, sợi dây thần kinh căng thẳng trong đầu cô đã đứt, toàn thân cô như sụp đổ, "Nó vừa bò lên cổ em, nếu nó chui vào áo em thì làm sao?"
Tạ Phương Trúc định nói rằng rắn làm gì dám chui vào áo của em chứ.
Nhưng cảm nhận được cơ thể cô đang run rẩy không ngừng, lời nói đó anh nuốt lại, thấp giọng nói: "Anh sẽ đi tìm con rắn đó, tìm ra rồi đánh chết thì không phải sợ nữa."
Nói xong, anh xách đèn định lục tìm khắp nơi, nhưng Thẩm Oánh Oánh lại nắm chặt tay anh, không chịu buông. Anh đành phải dịu dàng dỗ dành: "Ngoan, buông tay ra nào."
"Không!" Thẩm Oánh Oánh từ chối thẳng thừng, cô cố gắng ngồi dậy, ôm chặt lấy cổ anh, hoàn toàn quên mất ý định ngủ riêng. Cô bám chặt vào người anh, giọng run rẩy cầu khẩn:
"Em không muốn ở đây nữa, Tạ Phương Trúc, anh đưa em đi đi, em muốn ở bên anh..."
Tạ Phương Trúc ngẩn người, dù biết rằng cô chỉ vì sợ hãi mà nói như vậy, không có ý gì khác.
Nhưng khi nghe thấy những lời đó, lòng anh vẫn không khỏi rung động.
Ngay khoảnh khắc đó, bao nhiêu lời hứa kiên cường không để cô đè đầu cưỡi cổ đều bị anh ném ra sau đầu.
Anh dứt khoát một tay xách đèn dầu, một tay đỡ eo cô, ôm cô lên bằng một tay, bước nhanh về phòng mình.
Vào đến phòng, Thẩm Oánh Oánh vẫn ôm chặt lấy anh, không chịu buông tay, ánh mắt lấp lánh nước, không yên tâm hỏi: "Ở đây không có con rắn nào chứ?"
Tạ Phương Trúc đặt đèn dầu lên tủ bên cạnh, ôm cô ngồi xuống giường, "Chắc là không dám vào đây đâu, trước khi ngủ anh đã rắc bột hùng hoàng rồi, chẳng lẽ em quên rắc ở bên đó?"
Nghe anh nói vậy, Thẩm Oánh Oánh mới nhớ ra rằng nguyên chủ mỗi tối đều rắc bột hùng hoàng trong phòng.
Nhưng do ký ức của nguyên chủ quá nhiều, nên cô phải nhìn thấy, nghe thấy hoặc chủ động nghĩ tới mới nhớ ra.
Trong thế giới của cô, vốn không có chuyện rắn bò vào nhà nên không có khái niệm đó, tự nhiên cũng không nhớ tới chuyện rắc hùng hoàng.
Thẩm Oánh Oánh rúc đầu vào cổ anh, giọng lí nhí, "Em quên mất rồi."
"Không sao, ở đây sẽ không vào nữa đâu."
Tạ Phương Trúc khẽ đặt tay lên đầu cô, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường, định rút tay ra.
Nhưng Thẩm Oánh Oánh lại nắm chặt tay anh không buông, giọng đầy cảnh giác, "Anh còn định đi đâu?"
Ngay khoảnh khắc đó, trong mắt Thẩm Oánh Oánh, Tạ Phương Trúc giống như một vị anh hùng cứu thế đến cứu cô.
Anh xách đèn dầu đi nhanh tới bên giường, "Không bị cắn chứ?"
"Không có." Cô căng thẳng nắm chặt tay anh, giọng run rẩy, "Nhưng nó vừa bò lên cổ em... Em bắt nó rồi, thân nó lạnh toát, còn quấn lấy tay em, thật kinh tởm... thật đáng sợ..."
Tay cô lạnh ngắt, như vừa từ hầm băng bước ra.
Tạ Phương Trúc giật mình, nhìn cô dưới ánh đèn dầu.
Chỉ thấy trên trán cô mồ hôi nhỏ giọt, sắc mặt tái nhợt, cơ thể run lẩy bẩy như bị kinh sợ vô cùng.
Tạ Phương Trúc lấy làm lạ, nhà của họ nằm giữa sườn núi, mùa hè trên núi nhiều rắn rết, thỉnh thoảng có một, hai con rắn bò vào nhà là chuyện thường. Trước đây cũng đã từng xảy ra chuyện rắn bò vào nhà.
Lần đó Thẩm Oánh Oánh cũng bị dọa, nhưng phản ứng khi ấy của cô hoàn toàn khác bây giờ.
Khi đó cô cầm chổi đuổi theo rắn, mắng anh bất tài, xây nhà ở một nơi tệ hại như thế này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm nay sao cô lại sợ đến mức này? Chẳng lẽ vì là buổi tối sao?
Tạ Phương Trúc nhìn xung quanh, im lặng một lúc, rồi giơ tay ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô an ủi: "Đừng sợ, trên núi này rắn độc ít, vào đây chắc cũng không có độc. Hơn nữa, em sợ nó, nó cũng sợ em, bình thường..."
"Em sợ!" Thẩm Oánh Oánh ngắt lời anh, sợi dây thần kinh căng thẳng trong đầu cô đã đứt, toàn thân cô như sụp đổ, "Nó vừa bò lên cổ em, nếu nó chui vào áo em thì làm sao?"
Tạ Phương Trúc định nói rằng rắn làm gì dám chui vào áo của em chứ.
Nhưng cảm nhận được cơ thể cô đang run rẩy không ngừng, lời nói đó anh nuốt lại, thấp giọng nói: "Anh sẽ đi tìm con rắn đó, tìm ra rồi đánh chết thì không phải sợ nữa."
Nói xong, anh xách đèn định lục tìm khắp nơi, nhưng Thẩm Oánh Oánh lại nắm chặt tay anh, không chịu buông. Anh đành phải dịu dàng dỗ dành: "Ngoan, buông tay ra nào."
"Không!" Thẩm Oánh Oánh từ chối thẳng thừng, cô cố gắng ngồi dậy, ôm chặt lấy cổ anh, hoàn toàn quên mất ý định ngủ riêng. Cô bám chặt vào người anh, giọng run rẩy cầu khẩn:
"Em không muốn ở đây nữa, Tạ Phương Trúc, anh đưa em đi đi, em muốn ở bên anh..."
Tạ Phương Trúc ngẩn người, dù biết rằng cô chỉ vì sợ hãi mà nói như vậy, không có ý gì khác.
Nhưng khi nghe thấy những lời đó, lòng anh vẫn không khỏi rung động.
Ngay khoảnh khắc đó, bao nhiêu lời hứa kiên cường không để cô đè đầu cưỡi cổ đều bị anh ném ra sau đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh dứt khoát một tay xách đèn dầu, một tay đỡ eo cô, ôm cô lên bằng một tay, bước nhanh về phòng mình.
Vào đến phòng, Thẩm Oánh Oánh vẫn ôm chặt lấy anh, không chịu buông tay, ánh mắt lấp lánh nước, không yên tâm hỏi: "Ở đây không có con rắn nào chứ?"
Tạ Phương Trúc đặt đèn dầu lên tủ bên cạnh, ôm cô ngồi xuống giường, "Chắc là không dám vào đây đâu, trước khi ngủ anh đã rắc bột hùng hoàng rồi, chẳng lẽ em quên rắc ở bên đó?"
Nghe anh nói vậy, Thẩm Oánh Oánh mới nhớ ra rằng nguyên chủ mỗi tối đều rắc bột hùng hoàng trong phòng.
Nhưng do ký ức của nguyên chủ quá nhiều, nên cô phải nhìn thấy, nghe thấy hoặc chủ động nghĩ tới mới nhớ ra.
Trong thế giới của cô, vốn không có chuyện rắn bò vào nhà nên không có khái niệm đó, tự nhiên cũng không nhớ tới chuyện rắc hùng hoàng.
Thẩm Oánh Oánh rúc đầu vào cổ anh, giọng lí nhí, "Em quên mất rồi."
"Không sao, ở đây sẽ không vào nữa đâu."
Tạ Phương Trúc khẽ đặt tay lên đầu cô, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường, định rút tay ra.
Nhưng Thẩm Oánh Oánh lại nắm chặt tay anh không buông, giọng đầy cảnh giác, "Anh còn định đi đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro