Tn70: Vì Muốn Sống, Tôi Cưỡng Hôn Phản Diện Điên Cuồng Nhất

Em Giỏi Thật, N...

2024-10-31 06:40:20

Cô mở cửa, ngoài trời sáng rực rỡ.

Cô vươn vai, bước vào phòng mình lấy đồ rửa mặt, nhưng chợt thấy cửa phòng mình mở toang.

Bên trong phòng, Tạ Phương Trúc đang quỳ, thân người cúi xuống trước cái tủ, chuẩn bị sẵn sàng.

Đột nhiên, tay anh bất ngờ chộp lấy bên dưới cái tủ, rồi giơ ra, trên tay là một con rắn.

Con rắn dài ngoằn, ước chừng dài hơn một mét.

Cơ thể màu đen và vàng xen kẽ lẫn nhau, ở giữa bụng phình to như thể đã ăn thứ gì đó, thân mình nó đang quằn quại dữ dội trong tay Tạ Phương Trúc.

Anh dùng tay còn lại nắm lấy thân con rắn, quấn nó vào tay mình, rồi nhấc chiếc túi vải đen bên cạnh, mở miệng túi và thả con rắn vào trong.

Một loạt thao tác nhanh gọn, khuôn mặt anh không chút biểu cảm, trông nhẹ nhàng như thể vừa ném đi một món đồ cũ.

Trong khi đó, Thẩm Oánh Oánh đứng ngoài cửa, da gà nổi hết đợt này đến đợt khác vì sợ hãi.

Tạ Phương Trúc buộc chặt miệng túi vải, nhìn Thẩm Oánh Oánh đứng ngoài cửa, vẻ mặt sợ hãi không dám bước vào, bèn lên tiếng giải thích: “Là rắn hoa cỏ, không có độc đâu. Con rắn này tham ăn, tối qua em lại quên rắc bột hùng hoàng, nó nhân cơ hội bò vào tìm đồ ăn.”

Nói rồi, anh đưa mắt nhìn quanh phòng, sau đó nhìn ra phía cửa nơi một người phụ nữ xinh đẹp đứng giữa ánh nắng vàng óng ánh, không khỏi cau mày.

Thẩm Oánh Oánh rất coi trọng không gian riêng tư của mình. Từ khi hai người ngủ riêng, cô đã khóa phòng không cho anh vào.

Tạ Phương Trúc cũng chẳng mấy hứng thú với căn phòng của cô, từ trước đến giờ chưa từng tò mò.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đêm qua là lần đầu tiên từ khi họ ngủ riêng mà anh vào phòng cô.

Nhưng vì ánh đèn dầu mờ nhạt, cộng thêm tất cả sự chú ý của anh đều dồn vào Thẩm Oánh Oánh, anh không để ý đến phòng, chỉ cảm thấy có nhiều đồ.

Sáng nay, khi bước vào, anh mới ngỡ ngàng trước tình trạng bừa bộn của căn phòng.

Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.

Anh thật sự không thể nào liên tưởng nổi căn phòng bừa bộn này với hình ảnh một Thẩm Oánh Oánh xinh đẹp, gọn gàng.

Từ trước đến giờ, anh luôn tiến về phía trước với mục tiêu rõ ràng, đây là lần đầu tiên anh nảy sinh ý muốn bỏ cuộc.

Nhưng nghĩ đến gương mặt tái nhợt đầy hoảng loạn của cô tối qua, cuối cùng anh đành phải kiên nhẫn lục tung mọi thứ để tìm con rắn.

Thẩm Oánh Oánh đứng ngoài không dám vào, vẫn còn kinh hãi.

Nhớ lại đoạn phình to ở bụng con rắn, đầu óc cô căng thẳng, không nhịn được hỏi Tạ Phương Trúc: "Nó vào đây ăn gì vậy?"

Tạ Phương Trúc do dự một lúc, rồi mới nói: "Chuột đấy, chắc nó đã xử lý hết cả ổ chuột trong phòng em rồi."

Nói rồi, anh nhặt cây kẹp than bên cạnh, cúi người xuống.

Dùng kẹp gắp thứ gì đó từ dưới tủ, chẳng bao lâu, một con chuột chết đã được anh kẹp ra ngoài.

Con chuột ướt nhẹp, toàn thân dính đầy dịch nhầy, thân mình to lớn vặn vẹo trong tư thế kỳ quái như thể toàn bộ xương cốt đều bị nghiền nát.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tạ Phương Trúc nói: "Em xem, con rắn ăn no quá, không nuốt nổi nữa nên đã nhả con chuột ra."

Thẩm Oánh Oánh còn chưa hết sợ rắn, giờ lại nhìn thấy thứ này, trong tư thế ghê rợn như vậy, lập tức cảm thấy buồn nôn: "Ghê quá, chưa bao giờ em thấy con chuột nào to thế này!"

Ngẩng đầu lên, cô bắt gặp ánh mắt của Tạ Phương Trúc, anh nhìn cô như muốn nói gì đó.

Cô ngẩn ra, vô thức hỏi: "Sao vậy?"

"Rắn ăn chuột trong phòng mà cũng phải nôn ra, đây là lần đầu tiên anh thấy đấy." Anh khẽ hắng giọng, cuối cùng cũng tế nhị nói ra, "Thẩm Oánh Oánh, em chú ý vệ sinh một chút."

Ý ngầm là: Thẩm Oánh Oánh, em giỏi thật, nuôi sống cả mấy đời dòng họ nhà chuột .

Thẩm Oánh Oánh: "..."

Xử lý xong chuột, Tạ Phương Trúc bảo Thẩm Oánh Oánh múc nước từ bể, rửa tay mấy lần liền mới dừng lại.

Hôm nay anh có ca sáng, bắt đầu lúc tám giờ.

Nhưng với việc ăn sáng và chuẩn bị, thường thì trước bảy giờ anh đã phải rời khỏi nhà.

Hôm nay vì bắt rắn mà anh mất khá nhiều thời gian, giờ đã là bảy giờ, lát nữa còn phải dẫn công nhân họp buổi sáng, anh phải đi ngay.

Anh xách chiếc túi đen đựng rắn đặt vào giỏ xe đạp, nói với Thẩm Oánh Oánh: "Anh phải đi đây."

"Vâng, đi đường cẩn thận nhé." Thẩm Oánh Oánh gật đầu, không quên dặn dò: "Ở dưới giếng cũng phải chú ý an toàn đấy, em sẽ ở nhà chờ anh."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tn70: Vì Muốn Sống, Tôi Cưỡng Hôn Phản Diện Điên Cuồng Nhất

Số ký tự: 0