Tn70: Vì Muốn Sống, Tôi Cưỡng Hôn Phản Diện Điên Cuồng Nhất
Mẹ Của Em Cũng...
2024-11-21 15:34:21
Thẩm Gia Tài ngồi phịch xuống giường, mặt đầy mồ hôi, tiện tay cầm chiếc quạt lá quạt phành phạch.
Ngồi một lúc, thấy Thẩm Oánh Oánh vẫn ngồi yên, đôi mắt ti hí liếc nhìn cô một cái, “Em gái, sao hôm nay em không biết ý gì cả? Anh ba khát khô cả cổ rồi, sao không nhanh rót cho anh cốc nước?”
Bình thường anh ta đến chơi, em gái đều rất chu đáo, vừa ngồi xuống là nước dâng lên ngay.
Hôm nay ngồi đã lâu mà em gái lại cứ ngồi im như tượng, không thèm nhúc nhích.
Thẩm Oánh Oánh lạnh lùng đáp: “Không có nước.”
Lông mày Thẩm Gia Tài lập tức nhíu chặt.
Hôm nay có chuyện gì vậy?
Em gái lại dám tỏ thái độ với anh ta?!
Chắc gan cô to rồi.
Sắc mặt anh ta trở nên khó chịu, gằn giọng: “Em gái, anh ba lặn lội đến thăm em, sao thái độ của em lại lồi lõm thế? Nếu mẹ mà biết thì sẽ đánh chết em đấy. Lúc đó, đừng trách anh ba không bảo vệ em.”
Thẩm Oánh Oánh nheo mắt. Trong nhà nguyên chủ, mẹ của nguyên chủ là Phan Vân có địa vị cao nhất.
Phan Vân hung dữ, bạo lực, cả nhà đều nghe lời bà ta.
Tuy là phụ nữ nhưng bà ta còn bảo thủ hơn đàn ông, từ nhỏ đã nhồi nhét vào đầu nguyên chủ tư tưởng “con trai là báu vật, con gái là cỏ rác,” sinh ra đã thấp kém hơn con trai và phải làm trâu làm ngựa phục vụ gia đình, càng phải hy sinh cho ba anh trai của mình.
Dưới sự tẩy não và áp bức tinh thần lâu dài, nguyên chủ đã tin rằng mục đích sống của mình là giúp đỡ các anh.
Vì vậy, khi Phan Vân yêu cầu nguyên chủ giúp chuẩn bị sính lễ cho anh ba, nguyên chủ đã không nói nửa lời từ chối.
Với cô ta, các anh là trời, các anh muốn lấy vợ thì mình phải có trách nhiệm giúp đỡ.
Thái độ không kiêng nể như hôm nay của Thẩm Oánh Oánh là điều cấm kỵ với nguyên chủ.
Nhưng nguyên chủ là nguyên chủ, liên quan gì đến Thẩm Oánh Oánh?
“Ôi trời! Anh ba, anh đừng nói với mẹ nhé, anh biết em sợ mẹ nhất mà!”
Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Gia Tài dừng lại trên mặt cô, rõ ràng là nói sợ nhưng giọng điệu lại không giống chút nào, trông thật khó chịu.
Tuy vậy, nhớ đến mục đích đến hôm nay, Thẩm Gia Tài không muốn lằng nhằng với cô, khó chịu vẫy tay bảo cô đi rót nước.
Thẩm Oánh Oánh nhướng mày, đáp: “Được, anh ba muốn uống nước, em sẽ rót ngay cho anh.”
Nói xong, cô đứng dậy đi qua phòng bên cạnh.
Chẳng bao lâu sau, cô quay lại, một tay cầm bình nước nóng, tay kia cầm bát sứ lớn.
“Biết điều từ đầu thì tốt rồi, còn bày đặt… Úi chà!” Anh ta vừa đưa tay định nhận bát nước thì Thẩm Oánh Oánh đột ngột nghiêng tay.
Ngay lập tức, bát nước trượt khỏi tay cô, nước nóng đổ cả lên tay Thẩm Gia Tài.
Anh ta hét lên đau đớn, lập tức rụt tay về phía háng nhảy dựng lên.
Trần Tinh Tinh ở bên cạnh sợ đến đơ người, cuống cuồng lùi về góc phòng với cây nạng trong tay.
Nếu cô ấy nhớ không lầm thì bình nước nóng mà Thẩm Oánh Oánh cầm là nước vừa đun hồi chiều, bị nước nóng thế này dội trúng, chắc chắn sẽ bị phỏng da!
Thẩm Oánh Oánh vội lùi lại vài bước: “Anh ba, tay em trơn quá, thật sự xin lỗi!”
Thẩm Gia Tài đau đến nhăn nhó, “Thẩm Oánh Oánh, tao đ* mẹ mày…!”
Thẩm Oánh Oánh hoảng loạn ôm lấy bình nước nóng, tỏ vẻ như sợ hãi lắm, nhưng vẫn không quên nhắc: “Xin lỗi anh ba! Nhưng mẹ của em cũng là mẹ của anh, đừng nói thế, phạm luân thường đó.”
Thẩm Gia Tài vừa đau vừa tức, suýt nữa tức đến hộc máu.
Cô là con lợn à? Không lẽ không hiểu anh ta chỉ nói thế để xả tức thôi, ai lại thật sự động vào mẹ mình chứ?
Đợi cơn đau dịu bớt, Thẩm Gia Tài kẹp tay bỏng vào dưới cánh tay, tức giận chửi:
“Thẩm Oánh Oánh, hôm nay mày phản rồi hả! Mày dám cố tình làm bỏng tao, còn bày đặt giọng điệu mỉa mai nữa!” vừa nói vừa giơ cánh tay còn lành lặn lên định xông đến đánh Thẩm Oánh Oánh, “Để tao xem hôm nay tao có đánh chết mày không!”
“Úi trời! Em sợ quá đi mất!”
Thẩm Oánh Oánh làm bộ sợ hãi, hét lên một tiếng, xoay người chạy ra ngoài.
Ngay khi Thẩm Gia Tài đuổi đến cửa, cô bất ngờ giơ bình nước nóng trong tay lên dọa hất về phía anh ta.
Vừa bị bỏng xong, anh ta bị động tác của cô làm cho hốt hoảng, vội vàng né qua một bên, gào lên: “Thẩm Oánh Oánh, mày điên à!”
Thẩm Oánh Oánh dừng lại, ngây thơ giơ chiếc bình cho anh ta xem, mở nắp bình rồi nói:
“Anh ba, em chỉ dọa anh thôi, nắp còn chưa mở đâu mà.”
Ngồi một lúc, thấy Thẩm Oánh Oánh vẫn ngồi yên, đôi mắt ti hí liếc nhìn cô một cái, “Em gái, sao hôm nay em không biết ý gì cả? Anh ba khát khô cả cổ rồi, sao không nhanh rót cho anh cốc nước?”
Bình thường anh ta đến chơi, em gái đều rất chu đáo, vừa ngồi xuống là nước dâng lên ngay.
Hôm nay ngồi đã lâu mà em gái lại cứ ngồi im như tượng, không thèm nhúc nhích.
Thẩm Oánh Oánh lạnh lùng đáp: “Không có nước.”
Lông mày Thẩm Gia Tài lập tức nhíu chặt.
Hôm nay có chuyện gì vậy?
Em gái lại dám tỏ thái độ với anh ta?!
Chắc gan cô to rồi.
Sắc mặt anh ta trở nên khó chịu, gằn giọng: “Em gái, anh ba lặn lội đến thăm em, sao thái độ của em lại lồi lõm thế? Nếu mẹ mà biết thì sẽ đánh chết em đấy. Lúc đó, đừng trách anh ba không bảo vệ em.”
Thẩm Oánh Oánh nheo mắt. Trong nhà nguyên chủ, mẹ của nguyên chủ là Phan Vân có địa vị cao nhất.
Phan Vân hung dữ, bạo lực, cả nhà đều nghe lời bà ta.
Tuy là phụ nữ nhưng bà ta còn bảo thủ hơn đàn ông, từ nhỏ đã nhồi nhét vào đầu nguyên chủ tư tưởng “con trai là báu vật, con gái là cỏ rác,” sinh ra đã thấp kém hơn con trai và phải làm trâu làm ngựa phục vụ gia đình, càng phải hy sinh cho ba anh trai của mình.
Dưới sự tẩy não và áp bức tinh thần lâu dài, nguyên chủ đã tin rằng mục đích sống của mình là giúp đỡ các anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì vậy, khi Phan Vân yêu cầu nguyên chủ giúp chuẩn bị sính lễ cho anh ba, nguyên chủ đã không nói nửa lời từ chối.
Với cô ta, các anh là trời, các anh muốn lấy vợ thì mình phải có trách nhiệm giúp đỡ.
Thái độ không kiêng nể như hôm nay của Thẩm Oánh Oánh là điều cấm kỵ với nguyên chủ.
Nhưng nguyên chủ là nguyên chủ, liên quan gì đến Thẩm Oánh Oánh?
“Ôi trời! Anh ba, anh đừng nói với mẹ nhé, anh biết em sợ mẹ nhất mà!”
Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Gia Tài dừng lại trên mặt cô, rõ ràng là nói sợ nhưng giọng điệu lại không giống chút nào, trông thật khó chịu.
Tuy vậy, nhớ đến mục đích đến hôm nay, Thẩm Gia Tài không muốn lằng nhằng với cô, khó chịu vẫy tay bảo cô đi rót nước.
Thẩm Oánh Oánh nhướng mày, đáp: “Được, anh ba muốn uống nước, em sẽ rót ngay cho anh.”
Nói xong, cô đứng dậy đi qua phòng bên cạnh.
Chẳng bao lâu sau, cô quay lại, một tay cầm bình nước nóng, tay kia cầm bát sứ lớn.
“Biết điều từ đầu thì tốt rồi, còn bày đặt… Úi chà!” Anh ta vừa đưa tay định nhận bát nước thì Thẩm Oánh Oánh đột ngột nghiêng tay.
Ngay lập tức, bát nước trượt khỏi tay cô, nước nóng đổ cả lên tay Thẩm Gia Tài.
Anh ta hét lên đau đớn, lập tức rụt tay về phía háng nhảy dựng lên.
Trần Tinh Tinh ở bên cạnh sợ đến đơ người, cuống cuồng lùi về góc phòng với cây nạng trong tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu cô ấy nhớ không lầm thì bình nước nóng mà Thẩm Oánh Oánh cầm là nước vừa đun hồi chiều, bị nước nóng thế này dội trúng, chắc chắn sẽ bị phỏng da!
Thẩm Oánh Oánh vội lùi lại vài bước: “Anh ba, tay em trơn quá, thật sự xin lỗi!”
Thẩm Gia Tài đau đến nhăn nhó, “Thẩm Oánh Oánh, tao đ* mẹ mày…!”
Thẩm Oánh Oánh hoảng loạn ôm lấy bình nước nóng, tỏ vẻ như sợ hãi lắm, nhưng vẫn không quên nhắc: “Xin lỗi anh ba! Nhưng mẹ của em cũng là mẹ của anh, đừng nói thế, phạm luân thường đó.”
Thẩm Gia Tài vừa đau vừa tức, suýt nữa tức đến hộc máu.
Cô là con lợn à? Không lẽ không hiểu anh ta chỉ nói thế để xả tức thôi, ai lại thật sự động vào mẹ mình chứ?
Đợi cơn đau dịu bớt, Thẩm Gia Tài kẹp tay bỏng vào dưới cánh tay, tức giận chửi:
“Thẩm Oánh Oánh, hôm nay mày phản rồi hả! Mày dám cố tình làm bỏng tao, còn bày đặt giọng điệu mỉa mai nữa!” vừa nói vừa giơ cánh tay còn lành lặn lên định xông đến đánh Thẩm Oánh Oánh, “Để tao xem hôm nay tao có đánh chết mày không!”
“Úi trời! Em sợ quá đi mất!”
Thẩm Oánh Oánh làm bộ sợ hãi, hét lên một tiếng, xoay người chạy ra ngoài.
Ngay khi Thẩm Gia Tài đuổi đến cửa, cô bất ngờ giơ bình nước nóng trong tay lên dọa hất về phía anh ta.
Vừa bị bỏng xong, anh ta bị động tác của cô làm cho hốt hoảng, vội vàng né qua một bên, gào lên: “Thẩm Oánh Oánh, mày điên à!”
Thẩm Oánh Oánh dừng lại, ngây thơ giơ chiếc bình cho anh ta xem, mở nắp bình rồi nói:
“Anh ba, em chỉ dọa anh thôi, nắp còn chưa mở đâu mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro