Tn70: Vì Muốn Sống, Tôi Cưỡng Hôn Phản Diện Điên Cuồng Nhất
Phải Chăng Mọi...
2024-11-21 15:34:21
“Thẩm Oánh Oánh!...” Thẩm Gia Tài lồm cồm bò dậy, muốn kêu lên “mẹ”, nhưng lại nhớ đến lời cô nói.
Anh ta bị sỉ nhục đến thế này, mà còn gọi mẹ ra nữa, chẳng phải là tự hạ mình sao?
Đành cố nuốt lại, chỉ buông một câu yếu ớt: “Đồ tiện nhân! Mày cứ đợi đó!”
Nói xong, anh ta kéo chặt lưng quần, rồi vội vàng chạy khỏi phòng như thể chạy trốn.
Thẩm Oánh Oánh không để anh ta yên, đặt bình nước nóng xuống, nhặt mấy viên đá trên đất, ném mạnh về phía anh ta khi anh ta đang chạy xuống đồi, hét lớn:
“Tiện nhân ít ra còn là người, còn anh chẳng là cái thá gì cả, chỉ là một tên hèn hạ vô dụng! Cút đi cho khuất mắt tôi! Khỏi phải mất công nhìn mặt đồ vô tích sự như anh!”
Thẩm Gia Tài bị ném đá cho tơi tả, lảo đảo như chó mất nhà, vừa chạy vừa chửi rủa, vấp té mấy lần.
Anh ta đành phải ôm đầu, cuống cuồng chạy ra khỏi ngọn đồi, trong lòng vẫn tức tối nghĩ: "Đợi đấy Thẩm Oánh Oánh! Chờ mẹ lên là mày xong đời!"
Thấy bóng dáng anh ta khuất xa, Thẩm Oánh Oánh mới hạ tay xuống, cầm bình nước nóng quay lại phòng để tiếp tục đơm cúc cho áo của Tạ Phương Trúc.
Vừa bước vào cửa, cô suýt va vào Trần Tinh Tinh đang chống gậy đi ra.
Thẩm Oánh Oánh giật mình trước vẻ mặt của cô ấy.
Khuôn mặt tròn của Trần Tinh Tinh tái mét, trên trán đầy mồ hôi, thậm chí cả phần trước áo cũng ướt đẫm, trông như vừa gặp phải một cơn kinh hoàng.
Thẩm Oánh Oánh đứng đó im lặng.
Cô không chắc Trần Tinh Tinh bị Thẩm Gia Tài hay chính cô dọa sợ.
Người khác thì cô không quan tâm, nhưng Trần Tinh Tinh lại là người bên cạnh của Tạ Phương Trúc.
Cảnh tượng hôm nay gây ra không ít rắc rối, Trần Tinh Tinh chắc chắn sẽ báo lại hết cho Trần Văn Hưng.
Mà Trần Văn Hưng lại là trưởng ca của Tạ Phương Trúc, chẳng mấy chốc Tạ Phương Trúc sẽ biết hết chuyện này.
Dù hôm nay cuộc cãi vã với Thẩm Gia Tài không đụng vào điều gì quá lớn, nhưng cũng có vài chỗ không tốt, như việc anh ta nhắc đến lá thư và vụ chạy theo tên lừa đảo.
Nếu Trần Tinh Tinh bị cô dọa sợ, sinh ra cảm giác sợ hãi đối với cô, thì khi kể lại với Trần Văn Hưng, chắc chắn sẽ mang theo sự suy diễn chủ quan, và cuối cùng không biết sự việc sẽ bị bóp méo thành như thế nào."
Tạ Phương Trúc bây giờ không dễ dàng gì mới để yên, cô không muốn lại thêm phiền phức.
Thẩm Oánh Oánh bèn nhẹ nhàng xin lỗi: “Tinh Tinh, xin lỗi nhé. Vừa rồi tôi quá hung dữ, làm cô sợ rồi.”
“Không, không cần xin lỗi đâu…” Trần Tinh Tinh cúi đầu, lúng túng, không dám nhìn vào mắt cô, “Tôi… tôi không sợ mà…”
Miệng nói không sợ, nhưng rõ ràng Trần Tinh Tinh đã bị dọa đến choáng váng, đến giờ còn chưa hoàn hồn.
Mấy ngày qua ở chung, Trần Tinh Tinh luôn nghĩ Thẩm Oánh Oánh là người tốt, không giống như lời người khác đồn.
Nhưng hôm nay, cô ấy mới nhận ra mình đã lầm. Thẩm Oánh Oánh thực sự đáng sợ!
Phải chăng mọi hành động hòa nhã của cô trước giờ đều chỉ là giả tạo?
Sự giả dối còn đáng sợ hơn cả tính xấu, điều này khiến Trần Tinh Tinh run sợ không thôi.
Thấy khuôn mặt cô ấy lại tái mét đi thêm, Thẩm Oánh Oánh chắc chắn rằng mình đã thực sự làm Trần Tinh Tinh hoảng sợ.
Cô cảm thấy hơi phiền lòng, dù có hung dữ một chút cũng không đến mức đáng sợ hơn cả Thẩm Gia Tài chứ?
“Không sợ là tốt rồi… Tôi cũng sợ làm cô hoảng sợ.” Cô giả vờ không nhận ra, thở dài một tiếng, “Anh ba tôi là kẻ chuyên ức hiếp kẻ yếu, từ bé đến lớn tôi luôn chịu khổ vì anh ta. Nếu hôm nay tôi không cứng rắn một chút, chắc chắn bị anh ta đánh tơi tả.”
Nghe vậy, Trần Tinh Tinh vô thức liếc nhìn Thẩm Oánh Oánh.
Cô ấy thấy Thẩm Oánh Oánh đầy vẻ bất đắc dĩ.
Khi thấy Trần Tinh Tinh nhìn mình, cô liền quay mặt đi như muốn giấu đi cảm xúc, đôi mắt thoáng ửng đỏ, khóe mắt rưng rưng.
Trần Tinh Tinh bối rối: “Oánh Oánh…?”
Thẩm Oánh Oánh mỉm cười gượng gạo.
“Tinh Tinh, để tôi kể cho cô nghe chuyện của tôi.”
Và thế là, cô bắt đầu thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình.
“Tôi là con út trong nhà, trên tôi có ba người anh trai, nhưng nhà tôi lại trọng nam khinh nữ nên dù là út, tôi vẫn phải nhường nhịn các anh, bị các anh đánh đập từ bé đến lớn.”
“Lớn lên, để chuẩn bị tiền cưới cho anh hai, bố mẹ tôi ép Tạ Phương Trúc phải cưới tôi, lấy mấy trăm đồng sính lễ, nhưng một đồng hồi môn cũng không cho.”
“Tôi cứ nghĩ khi mình lấy chồng rồi, họ sẽ để yên cho tôi, nhưng không… họ vẫn tiếp tục bòn rút tôi. Rõ ràng Tạ Phương Trúc mỗi tháng đều gửi tiền cho họ, họ còn ép tôi phải đưa thêm…”
“Giờ đến anh ba sắp cưới, họ lại tìm đến tôi, đòi tôi góp tiền mua sính lễ, mua đủ các thứ từ ba món đồ ‘xoay’, một món đồ ‘kêu’, đến máy truyền hình…”
“Số tiền và phiếu cần để mua những thứ đó ít nhất cũng phải lên đến cả ngàn đồng. Nhà chỉ có Tạ Phương Trúc đi làm, đào đâu ra số tiền đó? Lần trước, tôi chỉ nói một câu là khó xoay xở, vậy mà anh ba đã đánh tôi một trận…”
“Mấy chuyện này tôi chẳng dám kể với Tạ Phương Trúc. Bình thường tôi đã giúp nhà ngoại nhiều lắm rồi, nếu anh ấy biết tôi còn phải lo thêm sính lễ cho anh ba, chắc chắn anh ấy sẽ bỏ tôi…
Anh ta bị sỉ nhục đến thế này, mà còn gọi mẹ ra nữa, chẳng phải là tự hạ mình sao?
Đành cố nuốt lại, chỉ buông một câu yếu ớt: “Đồ tiện nhân! Mày cứ đợi đó!”
Nói xong, anh ta kéo chặt lưng quần, rồi vội vàng chạy khỏi phòng như thể chạy trốn.
Thẩm Oánh Oánh không để anh ta yên, đặt bình nước nóng xuống, nhặt mấy viên đá trên đất, ném mạnh về phía anh ta khi anh ta đang chạy xuống đồi, hét lớn:
“Tiện nhân ít ra còn là người, còn anh chẳng là cái thá gì cả, chỉ là một tên hèn hạ vô dụng! Cút đi cho khuất mắt tôi! Khỏi phải mất công nhìn mặt đồ vô tích sự như anh!”
Thẩm Gia Tài bị ném đá cho tơi tả, lảo đảo như chó mất nhà, vừa chạy vừa chửi rủa, vấp té mấy lần.
Anh ta đành phải ôm đầu, cuống cuồng chạy ra khỏi ngọn đồi, trong lòng vẫn tức tối nghĩ: "Đợi đấy Thẩm Oánh Oánh! Chờ mẹ lên là mày xong đời!"
Thấy bóng dáng anh ta khuất xa, Thẩm Oánh Oánh mới hạ tay xuống, cầm bình nước nóng quay lại phòng để tiếp tục đơm cúc cho áo của Tạ Phương Trúc.
Vừa bước vào cửa, cô suýt va vào Trần Tinh Tinh đang chống gậy đi ra.
Thẩm Oánh Oánh giật mình trước vẻ mặt của cô ấy.
Khuôn mặt tròn của Trần Tinh Tinh tái mét, trên trán đầy mồ hôi, thậm chí cả phần trước áo cũng ướt đẫm, trông như vừa gặp phải một cơn kinh hoàng.
Thẩm Oánh Oánh đứng đó im lặng.
Cô không chắc Trần Tinh Tinh bị Thẩm Gia Tài hay chính cô dọa sợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người khác thì cô không quan tâm, nhưng Trần Tinh Tinh lại là người bên cạnh của Tạ Phương Trúc.
Cảnh tượng hôm nay gây ra không ít rắc rối, Trần Tinh Tinh chắc chắn sẽ báo lại hết cho Trần Văn Hưng.
Mà Trần Văn Hưng lại là trưởng ca của Tạ Phương Trúc, chẳng mấy chốc Tạ Phương Trúc sẽ biết hết chuyện này.
Dù hôm nay cuộc cãi vã với Thẩm Gia Tài không đụng vào điều gì quá lớn, nhưng cũng có vài chỗ không tốt, như việc anh ta nhắc đến lá thư và vụ chạy theo tên lừa đảo.
Nếu Trần Tinh Tinh bị cô dọa sợ, sinh ra cảm giác sợ hãi đối với cô, thì khi kể lại với Trần Văn Hưng, chắc chắn sẽ mang theo sự suy diễn chủ quan, và cuối cùng không biết sự việc sẽ bị bóp méo thành như thế nào."
Tạ Phương Trúc bây giờ không dễ dàng gì mới để yên, cô không muốn lại thêm phiền phức.
Thẩm Oánh Oánh bèn nhẹ nhàng xin lỗi: “Tinh Tinh, xin lỗi nhé. Vừa rồi tôi quá hung dữ, làm cô sợ rồi.”
“Không, không cần xin lỗi đâu…” Trần Tinh Tinh cúi đầu, lúng túng, không dám nhìn vào mắt cô, “Tôi… tôi không sợ mà…”
Miệng nói không sợ, nhưng rõ ràng Trần Tinh Tinh đã bị dọa đến choáng váng, đến giờ còn chưa hoàn hồn.
Mấy ngày qua ở chung, Trần Tinh Tinh luôn nghĩ Thẩm Oánh Oánh là người tốt, không giống như lời người khác đồn.
Nhưng hôm nay, cô ấy mới nhận ra mình đã lầm. Thẩm Oánh Oánh thực sự đáng sợ!
Phải chăng mọi hành động hòa nhã của cô trước giờ đều chỉ là giả tạo?
Sự giả dối còn đáng sợ hơn cả tính xấu, điều này khiến Trần Tinh Tinh run sợ không thôi.
Thấy khuôn mặt cô ấy lại tái mét đi thêm, Thẩm Oánh Oánh chắc chắn rằng mình đã thực sự làm Trần Tinh Tinh hoảng sợ.
Cô cảm thấy hơi phiền lòng, dù có hung dữ một chút cũng không đến mức đáng sợ hơn cả Thẩm Gia Tài chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không sợ là tốt rồi… Tôi cũng sợ làm cô hoảng sợ.” Cô giả vờ không nhận ra, thở dài một tiếng, “Anh ba tôi là kẻ chuyên ức hiếp kẻ yếu, từ bé đến lớn tôi luôn chịu khổ vì anh ta. Nếu hôm nay tôi không cứng rắn một chút, chắc chắn bị anh ta đánh tơi tả.”
Nghe vậy, Trần Tinh Tinh vô thức liếc nhìn Thẩm Oánh Oánh.
Cô ấy thấy Thẩm Oánh Oánh đầy vẻ bất đắc dĩ.
Khi thấy Trần Tinh Tinh nhìn mình, cô liền quay mặt đi như muốn giấu đi cảm xúc, đôi mắt thoáng ửng đỏ, khóe mắt rưng rưng.
Trần Tinh Tinh bối rối: “Oánh Oánh…?”
Thẩm Oánh Oánh mỉm cười gượng gạo.
“Tinh Tinh, để tôi kể cho cô nghe chuyện của tôi.”
Và thế là, cô bắt đầu thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình.
“Tôi là con út trong nhà, trên tôi có ba người anh trai, nhưng nhà tôi lại trọng nam khinh nữ nên dù là út, tôi vẫn phải nhường nhịn các anh, bị các anh đánh đập từ bé đến lớn.”
“Lớn lên, để chuẩn bị tiền cưới cho anh hai, bố mẹ tôi ép Tạ Phương Trúc phải cưới tôi, lấy mấy trăm đồng sính lễ, nhưng một đồng hồi môn cũng không cho.”
“Tôi cứ nghĩ khi mình lấy chồng rồi, họ sẽ để yên cho tôi, nhưng không… họ vẫn tiếp tục bòn rút tôi. Rõ ràng Tạ Phương Trúc mỗi tháng đều gửi tiền cho họ, họ còn ép tôi phải đưa thêm…”
“Giờ đến anh ba sắp cưới, họ lại tìm đến tôi, đòi tôi góp tiền mua sính lễ, mua đủ các thứ từ ba món đồ ‘xoay’, một món đồ ‘kêu’, đến máy truyền hình…”
“Số tiền và phiếu cần để mua những thứ đó ít nhất cũng phải lên đến cả ngàn đồng. Nhà chỉ có Tạ Phương Trúc đi làm, đào đâu ra số tiền đó? Lần trước, tôi chỉ nói một câu là khó xoay xở, vậy mà anh ba đã đánh tôi một trận…”
“Mấy chuyện này tôi chẳng dám kể với Tạ Phương Trúc. Bình thường tôi đã giúp nhà ngoại nhiều lắm rồi, nếu anh ấy biết tôi còn phải lo thêm sính lễ cho anh ba, chắc chắn anh ấy sẽ bỏ tôi…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro