Tn70: Vì Muốn Sống, Tôi Cưỡng Hôn Phản Diện Điên Cuồng Nhất
Vậy Em Đến Đón...
2024-11-21 15:34:21
Ánh mắt Thẩm Oánh Oánh nhìn vào gương mặt đen nhẻm của anh. Mặc dù Tạ Phương Trúc thuộc đội khai thác, nhưng cũng chẳng khá hơn đội đào than là bao.
Cả người anh phủ đầy bụi than, khuôn mặt đẹp trai cũng bị che lấp dưới lớp bụi dày, chỉ còn lộ ra đôi mắt hơi nhạt màu.
Cô cười nói: “Hôm nay em lấy xe đạp rồi, không nỡ để anh phải cuốc bộ cả quãng đường xa như vậy, nên bảo với Tinh Tinh rồi đến đón anh.”
“Anh là đàn ông cao lớn, đâu có yếu đuối vậy.” Anh bật cười khinh thường, có vẻ không để tâm lắm, nhưng khóe môi lại không kiềm được mà nhếch lên.
Cả ngày ở dưới hầm mỏ, dù đã sắp xếp Giác Tử và Trần Tinh Tinh trông chừng, nhưng anh vẫn thấp thỏm lo rằng cô sẽ trốn đi.
Cô khác trước đây rồi, anh nghiện cô mất rồi. Nếu cô mà chạy, anh sẽ phát điên.
Thậm chí anh đã tự tưởng tượng, nếu cô bỏ đi thật thì làm sao để trừng phạt cô.
Đập gãy tay chân rồi nhốt bên mình cả đời chăng?
Nhưng không ngờ cô lại ngoan ngoãn ở nhà, thậm chí còn vì không nỡ để anh đi bộ mà đến đón anh.
Trái tim Tạ Phương Trúc mềm nhũn, đồng thời dâng lên cảm giác tội lỗi. Anh tự nhủ, mình sao có thể đê tiện đến mức nghĩ như vậy về cô?
Thẩm Oánh Oánh không biết những suy nghĩ trong lòng Tạ Phương Trúc. Nếu biết, chắc chắn cô sẽ cảm tạ bản thân đã không trốn đi.
Cô chỉ thấy khóe môi anh khẽ nhếch lên, kìm không được bật cười, thầm nghĩ người đàn ông này đúng là kiểu ngoài miệng nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo, trông rõ ràng là vui muốn chết.
Cô không nhịn được nhướng mày: “Vậy em đến đón anh, anh không vui sao?”
Tạ Phương Trúc không phủ nhận, nói: “Vui.”
Bên cạnh, Hàn Uy nghe thấy thì sốc không thốt nên lời.
Đại ca nói thật hay đùa thế này?
Không phải anh luôn khinh thường những người đàn ông được vợ ra đón sao?
Có lần, khi anh ta bày tỏ sự ngưỡng mộ thật tâm về việc có vợ ra đón và hy vọng một ngày nào đó mình cũng có vợ đón, đại ca đã lườm anh ta trắng mắt.
Nếu hôm nay thật sự vui vì chị dâu đến đón, chẳng phải tự vả vào mặt mình sao?
Nghĩ vậy, anh ta liếc nhìn Tạ Phương Trúc với vẻ nghi ngờ.
Chỉ thấy đôi mắt đen tối vừa nãy của Tạ Phương Trúc giờ đây tựa ánh mặt trời rọi qua tầng mây, phát ra ánh sáng dịu dàng, chẳng còn chút vẻ giận dữ nào như trước mặt nữ công nhân khi nãy.
Rõ ràng là tâm trạng rất tốt thật rồi.
… Xem ra là nói thật.
… Đại ca đúng là mặt dày, cho bản thân một bộ tiêu chuẩn, lại cho người khác một bộ tiêu chuẩn khác.
Nhưng lời nói đụng chạm này anh ta không dám buông ra. Nói ra là bị đấm bẹp ngay.
Sau vài câu chuyện ngắn, ba người cùng nhau đi về phía nhà tắm.
Tạ Phương Trúc và Hàn Uy vừa lên khỏi hầm mỏ, toàn thân đầy bụi than, không thể nào chưa tắm sạch sẽ mà ăn cơm, vì thế phải vào nhà tắm trước.
Còn Thẩm Oánh Oánh, từ hôm qua đến giờ chưa tắm, người ngứa ngáy khó chịu.
Nên khi đến đón Tạ Phương Trúc, cô đã mang theo quần áo để thay. Trong lúc Tạ Phương Trúc đi tắm, cô cũng vào phòng tắm nữ để tắm.
Khi Thẩm Oánh Oánh xách giỏ từ phòng tắm nữ bước ra, Tạ Phương Trúc đã tắm xong và đang đứng chờ ngoài cửa.
Anh mặc một bộ đồ phổ biến thời bấy giờ, áo sơ mi vải bông màu xanh đậm cũ kỹ và quần ống rộng, bộ này nếu mặc trên người đàn ông khác thì chẳng có gì nổi bật.
Nhưng với chiều cao hơn một mét tám và dáng người hoàn hảo “cởi đồ có cơ bắp, mặc đồ thì gọn gàng” của anh, trông chẳng khác nào người mẫu.
Bộ đồ bình thường mặc trên người anh lại trở nên thu hút lạ thường.
Thấy cô tới gần, anh nhả một vòng khói thuốc rồi dụi tắt điếu thuốc.
Anh cúi xuống nhìn cô, thuận miệng hỏi: “Tắm xong rồi à?”
“Ừm.” Thẩm Oánh Oánh gật đầu, đột nhiên phát hiện trước ngực mình trống rỗng.
Cô mới nhớ ra rằng sắp cùng Tạ Phương Trúc đi ăn cơm, với mái tóc ướt sũng thế này thì không được nhã nhặn lắm, liền quấn hai bím tóc lên sau đầu.
Cô giơ tay gỡ bím tóc lên, một bím tóc gỡ ra suôn sẻ, nhưng bím còn lại thì không dễ vậy, bị mắc lại ở dây buộc.
Gỡ tóc ngược tay khiến cô vất vả, chỉ một lát sau, gò má trắng nõn của cô đã hồng lên vì sốt ruột.
Thấy cô đang loay hoay, Tạ Phương Trúc vòng ra sau lưng, đưa tay gỡ bím tóc bị mắc dây buộc.
Ánh mắt anh không tự chủ rơi xuống phần cổ trắng ngần của cô, còn lưu lại chút dấu ấn nhàn nhạt.
Đôi mắt anh tối lại, không kiềm được mà nhớ về chuyện hôm qua của hai người, về cảm giác của cô khi ở dưới thân mình.
Cả người anh phủ đầy bụi than, khuôn mặt đẹp trai cũng bị che lấp dưới lớp bụi dày, chỉ còn lộ ra đôi mắt hơi nhạt màu.
Cô cười nói: “Hôm nay em lấy xe đạp rồi, không nỡ để anh phải cuốc bộ cả quãng đường xa như vậy, nên bảo với Tinh Tinh rồi đến đón anh.”
“Anh là đàn ông cao lớn, đâu có yếu đuối vậy.” Anh bật cười khinh thường, có vẻ không để tâm lắm, nhưng khóe môi lại không kiềm được mà nhếch lên.
Cả ngày ở dưới hầm mỏ, dù đã sắp xếp Giác Tử và Trần Tinh Tinh trông chừng, nhưng anh vẫn thấp thỏm lo rằng cô sẽ trốn đi.
Cô khác trước đây rồi, anh nghiện cô mất rồi. Nếu cô mà chạy, anh sẽ phát điên.
Thậm chí anh đã tự tưởng tượng, nếu cô bỏ đi thật thì làm sao để trừng phạt cô.
Đập gãy tay chân rồi nhốt bên mình cả đời chăng?
Nhưng không ngờ cô lại ngoan ngoãn ở nhà, thậm chí còn vì không nỡ để anh đi bộ mà đến đón anh.
Trái tim Tạ Phương Trúc mềm nhũn, đồng thời dâng lên cảm giác tội lỗi. Anh tự nhủ, mình sao có thể đê tiện đến mức nghĩ như vậy về cô?
Thẩm Oánh Oánh không biết những suy nghĩ trong lòng Tạ Phương Trúc. Nếu biết, chắc chắn cô sẽ cảm tạ bản thân đã không trốn đi.
Cô chỉ thấy khóe môi anh khẽ nhếch lên, kìm không được bật cười, thầm nghĩ người đàn ông này đúng là kiểu ngoài miệng nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo, trông rõ ràng là vui muốn chết.
Cô không nhịn được nhướng mày: “Vậy em đến đón anh, anh không vui sao?”
Tạ Phương Trúc không phủ nhận, nói: “Vui.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên cạnh, Hàn Uy nghe thấy thì sốc không thốt nên lời.
Đại ca nói thật hay đùa thế này?
Không phải anh luôn khinh thường những người đàn ông được vợ ra đón sao?
Có lần, khi anh ta bày tỏ sự ngưỡng mộ thật tâm về việc có vợ ra đón và hy vọng một ngày nào đó mình cũng có vợ đón, đại ca đã lườm anh ta trắng mắt.
Nếu hôm nay thật sự vui vì chị dâu đến đón, chẳng phải tự vả vào mặt mình sao?
Nghĩ vậy, anh ta liếc nhìn Tạ Phương Trúc với vẻ nghi ngờ.
Chỉ thấy đôi mắt đen tối vừa nãy của Tạ Phương Trúc giờ đây tựa ánh mặt trời rọi qua tầng mây, phát ra ánh sáng dịu dàng, chẳng còn chút vẻ giận dữ nào như trước mặt nữ công nhân khi nãy.
Rõ ràng là tâm trạng rất tốt thật rồi.
… Xem ra là nói thật.
… Đại ca đúng là mặt dày, cho bản thân một bộ tiêu chuẩn, lại cho người khác một bộ tiêu chuẩn khác.
Nhưng lời nói đụng chạm này anh ta không dám buông ra. Nói ra là bị đấm bẹp ngay.
Sau vài câu chuyện ngắn, ba người cùng nhau đi về phía nhà tắm.
Tạ Phương Trúc và Hàn Uy vừa lên khỏi hầm mỏ, toàn thân đầy bụi than, không thể nào chưa tắm sạch sẽ mà ăn cơm, vì thế phải vào nhà tắm trước.
Còn Thẩm Oánh Oánh, từ hôm qua đến giờ chưa tắm, người ngứa ngáy khó chịu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nên khi đến đón Tạ Phương Trúc, cô đã mang theo quần áo để thay. Trong lúc Tạ Phương Trúc đi tắm, cô cũng vào phòng tắm nữ để tắm.
Khi Thẩm Oánh Oánh xách giỏ từ phòng tắm nữ bước ra, Tạ Phương Trúc đã tắm xong và đang đứng chờ ngoài cửa.
Anh mặc một bộ đồ phổ biến thời bấy giờ, áo sơ mi vải bông màu xanh đậm cũ kỹ và quần ống rộng, bộ này nếu mặc trên người đàn ông khác thì chẳng có gì nổi bật.
Nhưng với chiều cao hơn một mét tám và dáng người hoàn hảo “cởi đồ có cơ bắp, mặc đồ thì gọn gàng” của anh, trông chẳng khác nào người mẫu.
Bộ đồ bình thường mặc trên người anh lại trở nên thu hút lạ thường.
Thấy cô tới gần, anh nhả một vòng khói thuốc rồi dụi tắt điếu thuốc.
Anh cúi xuống nhìn cô, thuận miệng hỏi: “Tắm xong rồi à?”
“Ừm.” Thẩm Oánh Oánh gật đầu, đột nhiên phát hiện trước ngực mình trống rỗng.
Cô mới nhớ ra rằng sắp cùng Tạ Phương Trúc đi ăn cơm, với mái tóc ướt sũng thế này thì không được nhã nhặn lắm, liền quấn hai bím tóc lên sau đầu.
Cô giơ tay gỡ bím tóc lên, một bím tóc gỡ ra suôn sẻ, nhưng bím còn lại thì không dễ vậy, bị mắc lại ở dây buộc.
Gỡ tóc ngược tay khiến cô vất vả, chỉ một lát sau, gò má trắng nõn của cô đã hồng lên vì sốt ruột.
Thấy cô đang loay hoay, Tạ Phương Trúc vòng ra sau lưng, đưa tay gỡ bím tóc bị mắc dây buộc.
Ánh mắt anh không tự chủ rơi xuống phần cổ trắng ngần của cô, còn lưu lại chút dấu ấn nhàn nhạt.
Đôi mắt anh tối lại, không kiềm được mà nhớ về chuyện hôm qua của hai người, về cảm giác của cô khi ở dưới thân mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro