Tn70 Xuyên Hiện Đại Phải Làm Giàu Mới Hợp Lý Chứ!
Chương 3
2024-10-30 21:31:13
Lúc này Miêu Tú Anh mới chú ý tới, không biết từ lúc nào người trong khu tập thể đã ra ngoài hết, tất cả đều giương cổ hóng hớt, thỉnh thoảng lại xì xầm bàn tán.
Bác Trần và Miêu Thúy Hoa ở cùng tầng không biết đã tụ tập từ lúc nào, đang chỉ trỏ về phía bà ta.
Họ cố tình nói lớn tiếng.
Bác Trần: "Thật là tạo nghiệp, đã ép con gái người ta xuống nông thôn, lại còn mắng chửi con bé, không biết ở nhà nó sống như thế nào nữa. Nghe nói trong bụng bà ta đang có thai đấy, không sợ bị quả báo sao?"
Miêu Thúy Hoa gật đầu lia lịa, nói lớn: "Đúng đấy, đến tôi còn không nhịn được nữa là. Ông trời có mắt, những kẻ làm việc ác ắt sẽ có kết cục thảm."
Đối diện, sắc mặt Miêu Tú Anh và Dư Hồng Quân đều tái mét.
Bà ta giơ tay chỉ vào bác Trần và Miêu Thúy Hoa, định mắng: "Các người..."
Dư Hồng Quân thô bạo kéo bà ta vào nhà: "Vào nhà!"
Miêu Tú Anh không nhịn được nữa, hất tay ông ta ra, tức giận chất vấn: "Hồng Quân, anh làm gì vậy? Miêu Thúy Hoa và Trần Tú Liên cố ý nói móc chúng ta đấy, em nuốt không trôi cục tức này."
"Im miệng." Dư Hồng Quân trừng mắt, quát lớn: "Tất cả là tại cô, Dư Mẫn hôm nay đi rồi, cô ngoan ngoãn ở nhà là được rồi, còn đuổi theo mắng con bé làm gì? Mất mặt tôi chưa đủ hay sao?"
Miêu Tú Anh không thể tin nổi: "Em… Là nó hại Ngọc Trân, em mắng nó hai câu cũng không được sao?"
Chu Ngọc Trân tức giận phụ họa: "Đúng đấy bố, con tiện nhân Dư Mẫn kia, hại con phải xuống nông thôn, nó quá đáng lắm."
"Tiện nhân?" Sắc mặt Dư Hồng Quân lập tức sa sầm, gằn từng chữ: "Bình thường con toàn mắng con gái bố như vậy sao?"
Chu Ngọc Trân sợ hãi câm như hến: "Con…"
Miêu Tú Anh vội vàng kéo tay ông ta, dịu dàng giải thích: "Hồng Quân à, Ngọc Trân chỉ là nhất thời tức giận nên mới lỡ lời, bình thường con bé không như vậy đâu, nó vẫn còn là con nít, anh đừng chấp nhặt với nó."
Sắc mặt Dư Hồng Quân dịu đi một chút.
Miêu Tú Anh khoác tay ông ta đi về phía ghế sô pha, vừa đi vừa nói: "Hồng Quân, anh cũng biết là em đang mang thai, không làm được việc nặng, anh thì lại bận đi làm, bên cạnh phải có người chăm sóc, nếu Ngọc Trân mà đi nữa, em ở nhà một mình thì xoay sở thế nào?"
Dư Hồng Quân không nói gì.
Miêu Tú Anh thấy ông ta không có phản ứng gì, liền ra hiệu bằng ánh mắt với Chu Ngọc Trân.
Cô lập tức hiểu rõ, giọng dịu xuống: "Bố, xin lỗi, vừa rồi con không nên nói Mẫn Mẫn như vậy, con thề sẽ không như vậy nữa."
"Bố, bố giúp con với, con không thể xuống nông thôn. Con phải chăm sóc mẹ, chờ em trai sinh ra, con còn phải chăm sóc em nữa."
Miêu Tú Anh lập tức tiếp lời: "Đúng vậy, anh Hồng Quân, đến lúc đó em ở cữ, cũng chỉ có Ngọc Trân giúp đỡ được thôi."
Hai mẹ con trông chờ nhìn Dư Hồng Quân.
Dư Hồng Quân trầm mặc hồi lâu, nhìn Miêu Tú Anh, chậm rãi mở miệng: "Chờ em bé sinh, anh sẽ mời người chăm sóc em."
Chu Ngọc Trân như bị sét đánh.
Sắc mặt Miêu Tú Anh kịch biến.
Thấy vậy, Dư Hồng Quân kiên nhẫn giải thích: "Anh ở Cách ủy hội không có quan hệ, Ngọc Trân đã thông qua phê duyệt, anh cũng không còn cách nào khác."
Có một câu ông không nói.
Khu vực quản lý con ngõ Đại Dụ thuộc về Ủy ban Cách mạng, Hàn Duy Bân là Phó chủ nhiệm, Chu Ngọc Trân rơi vào tay ông ta, chắc chắn sẽ không có cơ hội để ông ta nể mặt mũi mà giúp đỡ.
Hàn Duy Bân là sư ca của ông.
Hai người đều là học trò của bố Vân Viện - ông Vân Sam, còn ông thì cưới Vân Viện.
Bố mẹ Hàn Duy Bân và Vân Sam là bạn cũ, bố mẹ Hàn Duy Bân mất sớm, được Vân Sam chăm sóc từ nhỏ đến lớn, coi Vân Sam như cha ruột, coi Vân Viện như em gái ruột. Ông vì đại nghĩa mà diệt thân, Hàn Duy Bân dù có dùng mọi cách cũng không thay đổi được đại cục, chỉ đành trơ mắt nhìn sư phụ bị đưa xuống nông thôn, trong lòng hận ông thấu xương.
Bây giờ, ông không dám mắc thêm bất kỳ sai lầm nào, chỉ sợ Hàn Duy Bân sẽ nắm thóp không buông.
Đương nhiên, ông cũng đề phòng Hàn Duy Bân.
Trở lại chuyện chính.
Nghe ông nói xong, Miêu Tú Anh nhất thời cứng họng.
Chu Ngọc Trân hoàn toàn không thể chấp nhận được, lý trí mất kiểm soát, hét lớn: "Không thể nào, bố là Phó xưởng trưởng xưởng thực phẩm, sao có thể ngay cả một suất xuống nông thôn cũng không giải quyết được, con biết, chắc chắn là bố cảm thấy con không phải con gái ruột của bố, nên không muốn giúp con..."
Bác Trần và Miêu Thúy Hoa ở cùng tầng không biết đã tụ tập từ lúc nào, đang chỉ trỏ về phía bà ta.
Họ cố tình nói lớn tiếng.
Bác Trần: "Thật là tạo nghiệp, đã ép con gái người ta xuống nông thôn, lại còn mắng chửi con bé, không biết ở nhà nó sống như thế nào nữa. Nghe nói trong bụng bà ta đang có thai đấy, không sợ bị quả báo sao?"
Miêu Thúy Hoa gật đầu lia lịa, nói lớn: "Đúng đấy, đến tôi còn không nhịn được nữa là. Ông trời có mắt, những kẻ làm việc ác ắt sẽ có kết cục thảm."
Đối diện, sắc mặt Miêu Tú Anh và Dư Hồng Quân đều tái mét.
Bà ta giơ tay chỉ vào bác Trần và Miêu Thúy Hoa, định mắng: "Các người..."
Dư Hồng Quân thô bạo kéo bà ta vào nhà: "Vào nhà!"
Miêu Tú Anh không nhịn được nữa, hất tay ông ta ra, tức giận chất vấn: "Hồng Quân, anh làm gì vậy? Miêu Thúy Hoa và Trần Tú Liên cố ý nói móc chúng ta đấy, em nuốt không trôi cục tức này."
"Im miệng." Dư Hồng Quân trừng mắt, quát lớn: "Tất cả là tại cô, Dư Mẫn hôm nay đi rồi, cô ngoan ngoãn ở nhà là được rồi, còn đuổi theo mắng con bé làm gì? Mất mặt tôi chưa đủ hay sao?"
Miêu Tú Anh không thể tin nổi: "Em… Là nó hại Ngọc Trân, em mắng nó hai câu cũng không được sao?"
Chu Ngọc Trân tức giận phụ họa: "Đúng đấy bố, con tiện nhân Dư Mẫn kia, hại con phải xuống nông thôn, nó quá đáng lắm."
"Tiện nhân?" Sắc mặt Dư Hồng Quân lập tức sa sầm, gằn từng chữ: "Bình thường con toàn mắng con gái bố như vậy sao?"
Chu Ngọc Trân sợ hãi câm như hến: "Con…"
Miêu Tú Anh vội vàng kéo tay ông ta, dịu dàng giải thích: "Hồng Quân à, Ngọc Trân chỉ là nhất thời tức giận nên mới lỡ lời, bình thường con bé không như vậy đâu, nó vẫn còn là con nít, anh đừng chấp nhặt với nó."
Sắc mặt Dư Hồng Quân dịu đi một chút.
Miêu Tú Anh khoác tay ông ta đi về phía ghế sô pha, vừa đi vừa nói: "Hồng Quân, anh cũng biết là em đang mang thai, không làm được việc nặng, anh thì lại bận đi làm, bên cạnh phải có người chăm sóc, nếu Ngọc Trân mà đi nữa, em ở nhà một mình thì xoay sở thế nào?"
Dư Hồng Quân không nói gì.
Miêu Tú Anh thấy ông ta không có phản ứng gì, liền ra hiệu bằng ánh mắt với Chu Ngọc Trân.
Cô lập tức hiểu rõ, giọng dịu xuống: "Bố, xin lỗi, vừa rồi con không nên nói Mẫn Mẫn như vậy, con thề sẽ không như vậy nữa."
"Bố, bố giúp con với, con không thể xuống nông thôn. Con phải chăm sóc mẹ, chờ em trai sinh ra, con còn phải chăm sóc em nữa."
Miêu Tú Anh lập tức tiếp lời: "Đúng vậy, anh Hồng Quân, đến lúc đó em ở cữ, cũng chỉ có Ngọc Trân giúp đỡ được thôi."
Hai mẹ con trông chờ nhìn Dư Hồng Quân.
Dư Hồng Quân trầm mặc hồi lâu, nhìn Miêu Tú Anh, chậm rãi mở miệng: "Chờ em bé sinh, anh sẽ mời người chăm sóc em."
Chu Ngọc Trân như bị sét đánh.
Sắc mặt Miêu Tú Anh kịch biến.
Thấy vậy, Dư Hồng Quân kiên nhẫn giải thích: "Anh ở Cách ủy hội không có quan hệ, Ngọc Trân đã thông qua phê duyệt, anh cũng không còn cách nào khác."
Có một câu ông không nói.
Khu vực quản lý con ngõ Đại Dụ thuộc về Ủy ban Cách mạng, Hàn Duy Bân là Phó chủ nhiệm, Chu Ngọc Trân rơi vào tay ông ta, chắc chắn sẽ không có cơ hội để ông ta nể mặt mũi mà giúp đỡ.
Hàn Duy Bân là sư ca của ông.
Hai người đều là học trò của bố Vân Viện - ông Vân Sam, còn ông thì cưới Vân Viện.
Bố mẹ Hàn Duy Bân và Vân Sam là bạn cũ, bố mẹ Hàn Duy Bân mất sớm, được Vân Sam chăm sóc từ nhỏ đến lớn, coi Vân Sam như cha ruột, coi Vân Viện như em gái ruột. Ông vì đại nghĩa mà diệt thân, Hàn Duy Bân dù có dùng mọi cách cũng không thay đổi được đại cục, chỉ đành trơ mắt nhìn sư phụ bị đưa xuống nông thôn, trong lòng hận ông thấu xương.
Bây giờ, ông không dám mắc thêm bất kỳ sai lầm nào, chỉ sợ Hàn Duy Bân sẽ nắm thóp không buông.
Đương nhiên, ông cũng đề phòng Hàn Duy Bân.
Trở lại chuyện chính.
Nghe ông nói xong, Miêu Tú Anh nhất thời cứng họng.
Chu Ngọc Trân hoàn toàn không thể chấp nhận được, lý trí mất kiểm soát, hét lớn: "Không thể nào, bố là Phó xưởng trưởng xưởng thực phẩm, sao có thể ngay cả một suất xuống nông thôn cũng không giải quyết được, con biết, chắc chắn là bố cảm thấy con không phải con gái ruột của bố, nên không muốn giúp con..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro