Tn70 Xuyên Hiện Đại Phải Làm Giàu Mới Hợp Lý Chứ!
Chương 32
2024-10-30 21:31:13
Dành mười lăm phút thưởng thức bữa sáng xong, cô vui vẻ ra ngoài rửa bát. Vương Thục Hà vừa gội đầu xong, đang đứng ngoài bếp lau tóc, Dư Mẫn đi ngang qua, cô ta liền ngửi thấy mùi sữa thơm phức.
Vương Thục Hà không khỏi nuốt nước miếng.
Ăn gì mà thơm thế nhỉ?
Trong tay đám thanh niên tri thức mới đến này chắc chắn có đồ ăn ngon.
Miệng cô ta nhạt nhẽo chẳng còn chút vị gì.
Vương Thục Hà muốn hỏi nhưng nhìn thấy dáng vẻ không thèm để ý đến mình của Dư Mẫn cùng những ấm ức mấy ngày nay phải chịu đựng, cô ta đành ngậm ngùi nuốt câu hỏi vào bụng.
Bỗng nhiên, Vương Thục Hà nảy ra một ý.
Đúng rồi, còn Lưu Phượng mà ~ Gia thế nhà cô ta tốt như vậy, chắc chắn có đồ ăn ngon giấu đi.
Tất nhiên là Dư Mẫn không biết Vương Thục Hà đang nghĩ gì.
Rửa bát xong, cô thay quần áo rồi lập tức đi đến 2023.
Xuống núi theo đường cũ, Dư Mẫn hỏi đường một người đi đường để đến đường Vân Lâm.
Đi bộ khoảng một tiếng đồng hồ, đối chiếu với địa chỉ trên tờ rơi, cuối cùng cô nàng cũng tìm được số nhà tương ứng.
"Số 33, phải ở đây rồi."
Dư Mẫn nhìn tên cửa tiệm, thắc mắc: "Tiệm chụp ảnh Anh Mập? Không phải là dịch vụ làm giấy tờ sao... Thôi kệ, vào xem sao đã."
Bước vào trong, bên trái là quầy thu ngân.
Bên cạnh máy tính, một người đàn ông to béo đang nằm gục lên bàn ngủ, chỉ có thể nhìn thấy cái gáy tròn vo của gã.
Dư Mẫn tiến lại gần, nhỏ giọng gọi: "Này, ông chủ ơi."
Người đàn ông khẽ động đậy, sau đó chậm rãi ngồi dậy, dụi dụi mắt. Gã nhìn cô gái ăn mặc giản dị, quê mùa trước mặt, cất giọng uể oải hỏi: "Vị khách này, cần gì?"
Dư Mẫn nhìn khuôn mặt của gã, ngũ quan gần như biến dạng vì mỡ, ngập ngừng một chút rồi giơ tờ rơi trên tay lên: "Ông chủ, tôi muốn làm chứng minh thư, ở đây làm đúng không ạ?"
Nghe vậy, Anh Mập bỗng chốc tỉnh táo hẳn.
"Đúng đúng đúng, ở đây."
Dư Mẫn thở phào nhẹ nhõm.
Cô đi thẳng vào vấn đề: "Cho tôi hỏi làm chứng minh thư thì giá cả thế nào ạ?"
Anh Mập không trả lời ngay mà mở một ngăn tủ ra: "Cô muốn làm chứng minh thư à? Đợi chút, tôi xem có cái nào phù hợp không."
Tiếng lục lọi vang lên.
Bị ngăn tủ che khuất, Dư Mẫn không nhìn thấy gì.
Hai phút sau, giọng nói phấn khởi của Anh Mập lại vang lên: "Cô may mắn đấy, có một cái giống cô đến tám phần."
Mắt Dư Mẫn sáng lên: "Thật sao ạ?"
Anh Mập đứng dậy, đưa chứng minh thư cho Dư Mẫn.
Dư Mẫn nhận lấy, cẩn thận xem xét.
Mặt trước là ảnh, anh ta không hề nói quá, cô gái trong ảnh giống cô đến tám chín phần. Nếu Dư Mẫn không biết mình là con một, cô thật sự sẽ cho rằng mình có một người chị em sinh đôi thất lạc bao năm.
Bên trái là thông tin cá nhân.
Họ và tên: Ngư Mẫn; Giới tính: Nữ; Ngày sinh: 29/10/2006; Địa chỉ: Thôn Vân Cẩm, số 8, tổ 90, thành phố Giang Hoa, tỉnh Tô. Số CMND: 632875206612294322.
Nhìn đến đây.
Dư Mẫn ngẩn người.
Trùng hợp đến vậy sao?
Tuy không cùng họ nhưng phát âm lại giống hệt.
Không còn gì để nói.
Chứng minh thư này, cô phải lấy cho bằng được.
Dư Mẫn nắm chặt chứng minh thư, ngẩng đầu, hồi hộp hỏi: "Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền vậy ạ?"
Anh Mập không vòng vo: "500 tệ, giá chốt."
Dư Mẫn giật mình: "500 tệ?"
Anh Mập nghiêm mặt nói: "Cô gái, tôi bán theo giá thị trường, không hề chặt chém gì đâu."
Dư Mẫn chưa từ bỏ ý định mặc cả: "Đắt quá, có thể bớt chút nào không...?"
Anh Mập lạnh lùng ngắt lời: "Không."
Dư Mẫn: "..."
Nhìn chứng minh thư một lần nữa, cô nàng cắn răng lấy tiền, giữ lại 50 tệ, đưa số còn lại cho gã.
"Của anh đây, 500 tệ."
Anh Mập đếm tiền, gật đầu: "Đúng rồi."
Dư Mẫn nhìn 500 tệ vừa rồi còn nằm trong tay mình bằng ánh mắt đau xót.
Tiền còn chưa kịp làm ấm túi đã không cánh mà bay.
Tiền cũng dễ tiêu quá đi mất!
Đúng là một bước trở về thời kỳ giải phóng.
Xong việc, Dư Mẫn định rời đi thì nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi anh Mập: "Ông chủ, chứng minh thư này sẽ không bị phát hiện chứ?"
Anh Mập vỗ ngực cam đoan: "Yên tâm, đi qua cửa kiểm an ninh tàu cao tốc cũng không vấn đề gì."
Dư Mẫn không biết tàu cao tốc là cái gì.
Nhưng thấy anh ta tự tin như vậy, cô cũng yên tâm phần nào.
Ra khỏi tiệm chụp ảnh.
Dư Mẫn nhìn đồng hồ, mới 9 giờ sáng, còn khá sớm.
Cô quyết định đến tiệm bánh bao một chuyến.
Vương Thục Hà không khỏi nuốt nước miếng.
Ăn gì mà thơm thế nhỉ?
Trong tay đám thanh niên tri thức mới đến này chắc chắn có đồ ăn ngon.
Miệng cô ta nhạt nhẽo chẳng còn chút vị gì.
Vương Thục Hà muốn hỏi nhưng nhìn thấy dáng vẻ không thèm để ý đến mình của Dư Mẫn cùng những ấm ức mấy ngày nay phải chịu đựng, cô ta đành ngậm ngùi nuốt câu hỏi vào bụng.
Bỗng nhiên, Vương Thục Hà nảy ra một ý.
Đúng rồi, còn Lưu Phượng mà ~ Gia thế nhà cô ta tốt như vậy, chắc chắn có đồ ăn ngon giấu đi.
Tất nhiên là Dư Mẫn không biết Vương Thục Hà đang nghĩ gì.
Rửa bát xong, cô thay quần áo rồi lập tức đi đến 2023.
Xuống núi theo đường cũ, Dư Mẫn hỏi đường một người đi đường để đến đường Vân Lâm.
Đi bộ khoảng một tiếng đồng hồ, đối chiếu với địa chỉ trên tờ rơi, cuối cùng cô nàng cũng tìm được số nhà tương ứng.
"Số 33, phải ở đây rồi."
Dư Mẫn nhìn tên cửa tiệm, thắc mắc: "Tiệm chụp ảnh Anh Mập? Không phải là dịch vụ làm giấy tờ sao... Thôi kệ, vào xem sao đã."
Bước vào trong, bên trái là quầy thu ngân.
Bên cạnh máy tính, một người đàn ông to béo đang nằm gục lên bàn ngủ, chỉ có thể nhìn thấy cái gáy tròn vo của gã.
Dư Mẫn tiến lại gần, nhỏ giọng gọi: "Này, ông chủ ơi."
Người đàn ông khẽ động đậy, sau đó chậm rãi ngồi dậy, dụi dụi mắt. Gã nhìn cô gái ăn mặc giản dị, quê mùa trước mặt, cất giọng uể oải hỏi: "Vị khách này, cần gì?"
Dư Mẫn nhìn khuôn mặt của gã, ngũ quan gần như biến dạng vì mỡ, ngập ngừng một chút rồi giơ tờ rơi trên tay lên: "Ông chủ, tôi muốn làm chứng minh thư, ở đây làm đúng không ạ?"
Nghe vậy, Anh Mập bỗng chốc tỉnh táo hẳn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đúng đúng đúng, ở đây."
Dư Mẫn thở phào nhẹ nhõm.
Cô đi thẳng vào vấn đề: "Cho tôi hỏi làm chứng minh thư thì giá cả thế nào ạ?"
Anh Mập không trả lời ngay mà mở một ngăn tủ ra: "Cô muốn làm chứng minh thư à? Đợi chút, tôi xem có cái nào phù hợp không."
Tiếng lục lọi vang lên.
Bị ngăn tủ che khuất, Dư Mẫn không nhìn thấy gì.
Hai phút sau, giọng nói phấn khởi của Anh Mập lại vang lên: "Cô may mắn đấy, có một cái giống cô đến tám phần."
Mắt Dư Mẫn sáng lên: "Thật sao ạ?"
Anh Mập đứng dậy, đưa chứng minh thư cho Dư Mẫn.
Dư Mẫn nhận lấy, cẩn thận xem xét.
Mặt trước là ảnh, anh ta không hề nói quá, cô gái trong ảnh giống cô đến tám chín phần. Nếu Dư Mẫn không biết mình là con một, cô thật sự sẽ cho rằng mình có một người chị em sinh đôi thất lạc bao năm.
Bên trái là thông tin cá nhân.
Họ và tên: Ngư Mẫn; Giới tính: Nữ; Ngày sinh: 29/10/2006; Địa chỉ: Thôn Vân Cẩm, số 8, tổ 90, thành phố Giang Hoa, tỉnh Tô. Số CMND: 632875206612294322.
Nhìn đến đây.
Dư Mẫn ngẩn người.
Trùng hợp đến vậy sao?
Tuy không cùng họ nhưng phát âm lại giống hệt.
Không còn gì để nói.
Chứng minh thư này, cô phải lấy cho bằng được.
Dư Mẫn nắm chặt chứng minh thư, ngẩng đầu, hồi hộp hỏi: "Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền vậy ạ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh Mập không vòng vo: "500 tệ, giá chốt."
Dư Mẫn giật mình: "500 tệ?"
Anh Mập nghiêm mặt nói: "Cô gái, tôi bán theo giá thị trường, không hề chặt chém gì đâu."
Dư Mẫn chưa từ bỏ ý định mặc cả: "Đắt quá, có thể bớt chút nào không...?"
Anh Mập lạnh lùng ngắt lời: "Không."
Dư Mẫn: "..."
Nhìn chứng minh thư một lần nữa, cô nàng cắn răng lấy tiền, giữ lại 50 tệ, đưa số còn lại cho gã.
"Của anh đây, 500 tệ."
Anh Mập đếm tiền, gật đầu: "Đúng rồi."
Dư Mẫn nhìn 500 tệ vừa rồi còn nằm trong tay mình bằng ánh mắt đau xót.
Tiền còn chưa kịp làm ấm túi đã không cánh mà bay.
Tiền cũng dễ tiêu quá đi mất!
Đúng là một bước trở về thời kỳ giải phóng.
Xong việc, Dư Mẫn định rời đi thì nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi anh Mập: "Ông chủ, chứng minh thư này sẽ không bị phát hiện chứ?"
Anh Mập vỗ ngực cam đoan: "Yên tâm, đi qua cửa kiểm an ninh tàu cao tốc cũng không vấn đề gì."
Dư Mẫn không biết tàu cao tốc là cái gì.
Nhưng thấy anh ta tự tin như vậy, cô cũng yên tâm phần nào.
Ra khỏi tiệm chụp ảnh.
Dư Mẫn nhìn đồng hồ, mới 9 giờ sáng, còn khá sớm.
Cô quyết định đến tiệm bánh bao một chuyến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro