Tn80 Câu Chuyện Phấn Đấu Của Nữ Phụ Bi Thảm
Đan Len
2024-11-20 23:01:58
"Không có lãng phí đâu. Thúy Hỉ, đi đi!" Mẹ vui vẻ giục tôi.
Tôi hiểu được cảm giác sung sướng khi mẹ có tiền trong tay, nên chỉ mỉm cười với mẹ rồi quay người bước ra ngoài.
Hàng hóa ở cửa hàng tạp hóa dưới chân đồi không nhiều lắm. Tôi nhìn quanh rồi mua một lọ nhỏ mứt táo đỏ hết 2 tệ, còn mua thêm mấy cây kem, mỗi cây 2 hào, mua 5 cây.
Số tiền còn lại tôi mua một túi mì sợi và một túi dưa muối, ba cái một gói, có thể dùng để xào thịt.
Khi tôi về đến nhà, mẹ đang ngồi bên lò sưởi gọt khoai tây. Tâm trạng bà rất tốt, còn khe khẽ hát.
Lưu Dao chạy ra nhận lấy túi đồ trên tay tôi, vui mừng reo lên: "Chị ơi! Chị còn mua cả kem nữa!"
"Ừ, chúng ta ăn ba cái, còn lại để ngoài trời cho đông đá."
Lưu Dao vừa ăn kem vừa ngắm lọ mứt táo đỏ. Quả táo đỏ đỏ au, ngâm trong nước đường ngọt lịm, làm em cứ nuốt nước miếng liên tục.
Mẹ tôi cười nói: "Để tối rồi ăn, sắp Tết rồi, mẹ sẽ mua thêm nhiều đồ ngon cho các con."
Tôi mỉm cười nói: "Cứ đón Tết cho thật vui vẻ, rồi cuộc sống của chúng ta sẽ ngày càng tốt đẹp hơn."
Tết đang đến gần, số chuyến xe chở than giảm dần, số người đi nhặt than cũng ít hơn.
Tôi và Lưu Dao cũng không vội vàng, mỗi ngày dùng cái xẻng nhỏ, chậm rãi xúc than vào túi, một túi đầy không chê ít, nửa túi cũng chẳng ngại nhiều.
Mẹ thỉnh thoảng tan làm sớm cũng đến giúp chúng tôi nhặt thêm ít than.
Chúng tôi nhặt được rất nhiều bìa giấy, thỉnh thoảng còn có cả vài chiếc đinh sắt.
Gom góp lại rồi đem đến trạm thu mua phế liệu, bán được bốn, năm đồng. Sau đó, tôi dùng số tiền này mua trứng mang về nhà.
Lúc đó không có gì ngon hơn, trứng là loại thực phẩm dinh dưỡng nhất, giá một cân là một đồng sáu, đủ để chúng tôi ăn trong một thời gian dài.
Có những lúc tôi nhặt than đến mệt, ngồi trên một bệ xi măng cao, nhìn về phía trước là những đường ray dày đặc với hàng đoàn tàu hàng nối đuôi nhau, trên đầu là vô số dây điện chằng chịt.
Thời đại những năm 80 trong sách miêu tả thật nặng nề và tang thương, chẳng có chút mỹ cảm nào.
Thậm chí chẳng có anh chàng hay cô gái nào đẹp đẽ đồng hành với tôi cả.
Mà thôi, nam chính và nữ chính thì tôi càng không muốn dính dáng gì đến họ.
Mẹ không chỉ muốn quét tuyết vào buổi sáng, mà còn định làm thêm công việc dọn vệ sinh vào buổi chiều.
Như vậy, mỗi tháng bà có thể kiếm được 120 đồng, ngang với thu nhập của cha tôi.
Tuy nhiên, tôi và Lưu Dao đều không muốn mẹ vất vả như vậy. Thời tiết bên ngoài rất lạnh, đường lại trơn trượt, chúng tôi không đồng ý nên mẹ đành tạm thời từ bỏ ý định, nói rằng sau Tết khi băng tuyết tan sẽ tính tiếp. Tôi dọn dẹp nhà cửa, lau sạch sẽ kính và tủ.
Mẹ và Lưu Dao đều rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Tôi tính nhân dịp Tết bán ít đồ kiếm thêm thu nhập, nhưng mẹ nói: "Nhà nhà đều tự làm đồ ăn hết, để sau Tết đi con."
"Tiếc quá, con còn định nhân dịp này bán ít đồ kiếm chút tiền tiêu Tết." Tôi cười.
Mẹ suy nghĩ rồi nói: "Tết ai cũng muốn mua quần áo mới. Nếu bán được quần áo cũng tốt."
Ý kiến này hay đấy, nhưng tôi lại không biết cắt may.
Lúc này, tôi chợt nhớ ra: "Ôi, con quên mất, con biết đan len mà. Hay là đan ít găng tay, khăn quàng cổ, tất chân gì đó nhỉ? Con còn hứa đan găng tay cho Vương Trường Long nữa."
"Được đấy, chúng ta ra chợ mua ít len về."
Hôm đó, sau khi mẹ tan làm, chúng tôi cùng ra chợ mua thịt và ít cần tây, định làm ít bánh bao ăn Tết.
Chúng tôi còn mua ba, bốn cân len, để dễ bán thì chọn loại len màu đen và đỏ đơn giản nhất, thêm vài cây kim đan len.
Dù không có nhiều tiền, nhưng Tết đến cũng phải đủ đầy. Mẹ còn mua câu đối và hai dây pháo, một dây để đốt vào đêm giao thừa, dây còn lại để dành đến mùng năm Tết.
Khi chúng tôi mua đồ xong và về nhà, tình cờ gặp Hoàng Thục Phân.
Bà ta dẫn theo con trai Đỗ Quân, xách giỏ đồ đi ngược chiều với chúng tôi.
Tôi hiểu được cảm giác sung sướng khi mẹ có tiền trong tay, nên chỉ mỉm cười với mẹ rồi quay người bước ra ngoài.
Hàng hóa ở cửa hàng tạp hóa dưới chân đồi không nhiều lắm. Tôi nhìn quanh rồi mua một lọ nhỏ mứt táo đỏ hết 2 tệ, còn mua thêm mấy cây kem, mỗi cây 2 hào, mua 5 cây.
Số tiền còn lại tôi mua một túi mì sợi và một túi dưa muối, ba cái một gói, có thể dùng để xào thịt.
Khi tôi về đến nhà, mẹ đang ngồi bên lò sưởi gọt khoai tây. Tâm trạng bà rất tốt, còn khe khẽ hát.
Lưu Dao chạy ra nhận lấy túi đồ trên tay tôi, vui mừng reo lên: "Chị ơi! Chị còn mua cả kem nữa!"
"Ừ, chúng ta ăn ba cái, còn lại để ngoài trời cho đông đá."
Lưu Dao vừa ăn kem vừa ngắm lọ mứt táo đỏ. Quả táo đỏ đỏ au, ngâm trong nước đường ngọt lịm, làm em cứ nuốt nước miếng liên tục.
Mẹ tôi cười nói: "Để tối rồi ăn, sắp Tết rồi, mẹ sẽ mua thêm nhiều đồ ngon cho các con."
Tôi mỉm cười nói: "Cứ đón Tết cho thật vui vẻ, rồi cuộc sống của chúng ta sẽ ngày càng tốt đẹp hơn."
Tết đang đến gần, số chuyến xe chở than giảm dần, số người đi nhặt than cũng ít hơn.
Tôi và Lưu Dao cũng không vội vàng, mỗi ngày dùng cái xẻng nhỏ, chậm rãi xúc than vào túi, một túi đầy không chê ít, nửa túi cũng chẳng ngại nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ thỉnh thoảng tan làm sớm cũng đến giúp chúng tôi nhặt thêm ít than.
Chúng tôi nhặt được rất nhiều bìa giấy, thỉnh thoảng còn có cả vài chiếc đinh sắt.
Gom góp lại rồi đem đến trạm thu mua phế liệu, bán được bốn, năm đồng. Sau đó, tôi dùng số tiền này mua trứng mang về nhà.
Lúc đó không có gì ngon hơn, trứng là loại thực phẩm dinh dưỡng nhất, giá một cân là một đồng sáu, đủ để chúng tôi ăn trong một thời gian dài.
Có những lúc tôi nhặt than đến mệt, ngồi trên một bệ xi măng cao, nhìn về phía trước là những đường ray dày đặc với hàng đoàn tàu hàng nối đuôi nhau, trên đầu là vô số dây điện chằng chịt.
Thời đại những năm 80 trong sách miêu tả thật nặng nề và tang thương, chẳng có chút mỹ cảm nào.
Thậm chí chẳng có anh chàng hay cô gái nào đẹp đẽ đồng hành với tôi cả.
Mà thôi, nam chính và nữ chính thì tôi càng không muốn dính dáng gì đến họ.
Mẹ không chỉ muốn quét tuyết vào buổi sáng, mà còn định làm thêm công việc dọn vệ sinh vào buổi chiều.
Như vậy, mỗi tháng bà có thể kiếm được 120 đồng, ngang với thu nhập của cha tôi.
Tuy nhiên, tôi và Lưu Dao đều không muốn mẹ vất vả như vậy. Thời tiết bên ngoài rất lạnh, đường lại trơn trượt, chúng tôi không đồng ý nên mẹ đành tạm thời từ bỏ ý định, nói rằng sau Tết khi băng tuyết tan sẽ tính tiếp. Tôi dọn dẹp nhà cửa, lau sạch sẽ kính và tủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ và Lưu Dao đều rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Tôi tính nhân dịp Tết bán ít đồ kiếm thêm thu nhập, nhưng mẹ nói: "Nhà nhà đều tự làm đồ ăn hết, để sau Tết đi con."
"Tiếc quá, con còn định nhân dịp này bán ít đồ kiếm chút tiền tiêu Tết." Tôi cười.
Mẹ suy nghĩ rồi nói: "Tết ai cũng muốn mua quần áo mới. Nếu bán được quần áo cũng tốt."
Ý kiến này hay đấy, nhưng tôi lại không biết cắt may.
Lúc này, tôi chợt nhớ ra: "Ôi, con quên mất, con biết đan len mà. Hay là đan ít găng tay, khăn quàng cổ, tất chân gì đó nhỉ? Con còn hứa đan găng tay cho Vương Trường Long nữa."
"Được đấy, chúng ta ra chợ mua ít len về."
Hôm đó, sau khi mẹ tan làm, chúng tôi cùng ra chợ mua thịt và ít cần tây, định làm ít bánh bao ăn Tết.
Chúng tôi còn mua ba, bốn cân len, để dễ bán thì chọn loại len màu đen và đỏ đơn giản nhất, thêm vài cây kim đan len.
Dù không có nhiều tiền, nhưng Tết đến cũng phải đủ đầy. Mẹ còn mua câu đối và hai dây pháo, một dây để đốt vào đêm giao thừa, dây còn lại để dành đến mùng năm Tết.
Khi chúng tôi mua đồ xong và về nhà, tình cờ gặp Hoàng Thục Phân.
Bà ta dẫn theo con trai Đỗ Quân, xách giỏ đồ đi ngược chiều với chúng tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro