Tn80 Câu Chuyện Phấn Đấu Của Nữ Phụ Bi Thảm
Mẹ Bị Vu Oan
2024-11-20 23:01:58
Trong lòng tôi hơi động, công việc này còn trả cao hơn việc mẹ tôi quét dọn đường phố.
Nhưng tôi không quen chị ta, mà chồng chị ta lại là kẻ xấu tính, nhỡ đâu họ là bọn buôn người thì sao? Tôi không đồng ý ngay.
Chị ta cười: "Không cần trả lời ngay đâu. Khi nào muốn làm thì cứ tới tìm chị. Ngày nào chị cũng đến đây vào giờ này để kiếm tiền. Chị tên là Tôn Quyên, em có thể gọi chị là chị Tôn." Nói xong, chị ta đẩy xe đi.
Tôi nhìn theo cho đến khi chị ta đi xa, rồi nhanh chóng vác túi than về nhà. Tôi đã mất khá nhiều thời gian rồi.
Khi đến gần đường lớn, tôi thấy Lưu Dao đang lo lắng nhìn quanh, chuẩn bị băng qua đường để tìm mình. Những chiếc xe lao vùn vụt qua khiến con bé căng thẳng đến mức nghển cả cổ.
Tôi gọi lớn, bảo em gái đứng yên, rồi vác túi than chạy qua.
"Chị ơi! Sao chị không đợi em mà đi trước thế?" Lưu Dao cười, chạy đến giúp tôi cầm chiếc giỏ nhỏ đựng một ít than vụn và cái xẻng.
Tôi cười: "Chị thấy em đang ngủ mà. Thôi, mình về nhà đi."
"Vâng, em đã nấu cơm rồi. Em nấu khoai tây hầm đậu phụ."
Lưu Dao mới bảy tuổi nhưng đã biết nấu ăn, đúng là con nhà nghèo thì phải trưởng thành sớm.
Em gái muốn giúp tôi xách đồ, nhưng tôi từ chối: "Em cúi xuống nhìn xem có sợi dây thép hay đinh sắt nào không, mấy thứ đó gom lại bán được tiền đấy. Cả mấy tấm bìa cứng kia nữa, cũng bán được mà."
"Vâng." Lưu Dao chạy qua nhặt lên.
Trên đường về, chúng tôi không nhặt được nhiều thứ giá trị, nhưng lại thấy một tấm chiếu cũ có hoa mẫu đơn màu đỏ, dù có vài vết bẩn màu nâu nhưng vẫn còn khá tốt. Tôi liền cuộn lại và mang về.
Trong lòng tôi nghĩ, giặt sạch tấm chiếu này rồi trải lên giường sẽ tốt hơn là nằm trên chiếc chiếu rách kia.
Khi chúng tôi đến gần nhà, từ xa tôi đã thấy một đám người đang tranh cãi kịch liệt, còn mẹ tôi đứng đó khóc nức nở, lau nước mắt.
Tôi không nhận ra mấy người kia, họ mặc quần áo tuềnh toàng, có lẽ là hàng xóm.
Mẹ tôi vừa khóc vừa nói: "Tôi chẳng hề lấy tiền của chị, chị đừng vu oan giá họa cho tôi, chị thật quá đáng!"
Tôi nghe thấy người phụ nữ kia hét lên: "Đừng có mà nói nhảm! Nếu không có chuyện gì, sao mày không cho tao khám? Tao vừa đi khỏi thì thấy mày đi sau lưng rồi. Trước khi ra khỏi nhà, tao còn đếm tiền, rõ ràng là 350 đồng, bây giờ chỉ còn 300, vậy 50 đồng còn lại đâu?"
Mẹ tôi tức giận nói: "Tôi chỉ đi phía sau chị thôi, tôi không hề thấy tiền của chị. Không có bằng chứng mà chị lại xúc phạm người khác như vậy sao?"
"Ít nói nhảm đi, hôm nay tao phải khám cho bằng được! Mày chính là đồ ăn cắp, mau trả tiền cho tao!" Người phụ nữ kia như phát điên, xông tới túm lấy áo mẹ tôi.
Tôi nghiến răng bước tới gần. Đây đúng là một mụ chanh chua, đanh đá!
"Chị ơi, có chuyện gì thế?"
"Để chị đi xem đây." Tôi chen qua đám đông, thấy người phụ nữ đó đã kéo áo mẹ tôi, còn mẹ thì cố gắng giằng ra.
Người phụ nữ kia tầm hơn ba mươi tuổi, to béo như một cối xay. Thấy mẹ tôi không để cho khám, bà ta còn giơ tay định đánh mẹ.
Lửa giận bùng lên trong lòng tôi, bà ta đúng là bắt nạt quá đáng!
Tôi lao tới, đẩy mạnh người phụ nữ kia ra, rồi đá vào gót chân bà ta. Bà ta không kịp đề phòng, ngã quỵ xuống đất, hét lên đau đớn.
Bà ta tức tối mắng chửi: "Đồ nhãi ranh! Mày dám đánh tao à? Tao sẽ đánh chết mày!"
"Bà mà dám bắt nạt mẹ tôi, thì tôi sẽ đánh bà!" Tôi nói lớn.
"À, con mẹ ăn cắp là mẹ mày phải không? Cả nhà chúng mày là đồ lưu manh!" Bà ta nhặt một nắm tuyết định ném về phía tôi, nhưng tôi bước tới và đá vào bụng bà ta, khiến bà ta lăn lộn trên đất.
"Đồ mất dạy! Đưa tao đi bệnh viện ngay, tao sắp chết rồi!" Bà ta la hét.
Mẹ tôi lo lắng gọi: "Thúy Hỉ..."
Tôi cười lạnh: "Đưa đến bệnh viện làm gì? Đưa đến đồn công an đi. Bà ta đang cố lừa gạt chúng ta đây. Với bộ quần áo dày cộp thế này, bà ta có thể bị làm sao chứ? Để xem bà ta lừa gạt không được thì ngồi tù thế nào!"
Nghe vậy, người phụ nữ kia ngay lập tức thôi giả vờ đau, ngồi dậy và tiếp tục chửi rủa.
Nhưng tôi không quen chị ta, mà chồng chị ta lại là kẻ xấu tính, nhỡ đâu họ là bọn buôn người thì sao? Tôi không đồng ý ngay.
Chị ta cười: "Không cần trả lời ngay đâu. Khi nào muốn làm thì cứ tới tìm chị. Ngày nào chị cũng đến đây vào giờ này để kiếm tiền. Chị tên là Tôn Quyên, em có thể gọi chị là chị Tôn." Nói xong, chị ta đẩy xe đi.
Tôi nhìn theo cho đến khi chị ta đi xa, rồi nhanh chóng vác túi than về nhà. Tôi đã mất khá nhiều thời gian rồi.
Khi đến gần đường lớn, tôi thấy Lưu Dao đang lo lắng nhìn quanh, chuẩn bị băng qua đường để tìm mình. Những chiếc xe lao vùn vụt qua khiến con bé căng thẳng đến mức nghển cả cổ.
Tôi gọi lớn, bảo em gái đứng yên, rồi vác túi than chạy qua.
"Chị ơi! Sao chị không đợi em mà đi trước thế?" Lưu Dao cười, chạy đến giúp tôi cầm chiếc giỏ nhỏ đựng một ít than vụn và cái xẻng.
Tôi cười: "Chị thấy em đang ngủ mà. Thôi, mình về nhà đi."
"Vâng, em đã nấu cơm rồi. Em nấu khoai tây hầm đậu phụ."
Lưu Dao mới bảy tuổi nhưng đã biết nấu ăn, đúng là con nhà nghèo thì phải trưởng thành sớm.
Em gái muốn giúp tôi xách đồ, nhưng tôi từ chối: "Em cúi xuống nhìn xem có sợi dây thép hay đinh sắt nào không, mấy thứ đó gom lại bán được tiền đấy. Cả mấy tấm bìa cứng kia nữa, cũng bán được mà."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vâng." Lưu Dao chạy qua nhặt lên.
Trên đường về, chúng tôi không nhặt được nhiều thứ giá trị, nhưng lại thấy một tấm chiếu cũ có hoa mẫu đơn màu đỏ, dù có vài vết bẩn màu nâu nhưng vẫn còn khá tốt. Tôi liền cuộn lại và mang về.
Trong lòng tôi nghĩ, giặt sạch tấm chiếu này rồi trải lên giường sẽ tốt hơn là nằm trên chiếc chiếu rách kia.
Khi chúng tôi đến gần nhà, từ xa tôi đã thấy một đám người đang tranh cãi kịch liệt, còn mẹ tôi đứng đó khóc nức nở, lau nước mắt.
Tôi không nhận ra mấy người kia, họ mặc quần áo tuềnh toàng, có lẽ là hàng xóm.
Mẹ tôi vừa khóc vừa nói: "Tôi chẳng hề lấy tiền của chị, chị đừng vu oan giá họa cho tôi, chị thật quá đáng!"
Tôi nghe thấy người phụ nữ kia hét lên: "Đừng có mà nói nhảm! Nếu không có chuyện gì, sao mày không cho tao khám? Tao vừa đi khỏi thì thấy mày đi sau lưng rồi. Trước khi ra khỏi nhà, tao còn đếm tiền, rõ ràng là 350 đồng, bây giờ chỉ còn 300, vậy 50 đồng còn lại đâu?"
Mẹ tôi tức giận nói: "Tôi chỉ đi phía sau chị thôi, tôi không hề thấy tiền của chị. Không có bằng chứng mà chị lại xúc phạm người khác như vậy sao?"
"Ít nói nhảm đi, hôm nay tao phải khám cho bằng được! Mày chính là đồ ăn cắp, mau trả tiền cho tao!" Người phụ nữ kia như phát điên, xông tới túm lấy áo mẹ tôi.
Tôi nghiến răng bước tới gần. Đây đúng là một mụ chanh chua, đanh đá!
"Chị ơi, có chuyện gì thế?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Để chị đi xem đây." Tôi chen qua đám đông, thấy người phụ nữ đó đã kéo áo mẹ tôi, còn mẹ thì cố gắng giằng ra.
Người phụ nữ kia tầm hơn ba mươi tuổi, to béo như một cối xay. Thấy mẹ tôi không để cho khám, bà ta còn giơ tay định đánh mẹ.
Lửa giận bùng lên trong lòng tôi, bà ta đúng là bắt nạt quá đáng!
Tôi lao tới, đẩy mạnh người phụ nữ kia ra, rồi đá vào gót chân bà ta. Bà ta không kịp đề phòng, ngã quỵ xuống đất, hét lên đau đớn.
Bà ta tức tối mắng chửi: "Đồ nhãi ranh! Mày dám đánh tao à? Tao sẽ đánh chết mày!"
"Bà mà dám bắt nạt mẹ tôi, thì tôi sẽ đánh bà!" Tôi nói lớn.
"À, con mẹ ăn cắp là mẹ mày phải không? Cả nhà chúng mày là đồ lưu manh!" Bà ta nhặt một nắm tuyết định ném về phía tôi, nhưng tôi bước tới và đá vào bụng bà ta, khiến bà ta lăn lộn trên đất.
"Đồ mất dạy! Đưa tao đi bệnh viện ngay, tao sắp chết rồi!" Bà ta la hét.
Mẹ tôi lo lắng gọi: "Thúy Hỉ..."
Tôi cười lạnh: "Đưa đến bệnh viện làm gì? Đưa đến đồn công an đi. Bà ta đang cố lừa gạt chúng ta đây. Với bộ quần áo dày cộp thế này, bà ta có thể bị làm sao chứ? Để xem bà ta lừa gạt không được thì ngồi tù thế nào!"
Nghe vậy, người phụ nữ kia ngay lập tức thôi giả vờ đau, ngồi dậy và tiếp tục chửi rủa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro