Tn80 Câu Chuyện Phấn Đấu Của Nữ Phụ Bi Thảm
Sát Ý
2024-11-20 23:01:58
Nhưng tôi không chịu tỉnh lại, cắn chặt răng, mặc kệ ông ta lắc tôi thế nào cũng không tỉnh. Tôi dậy từ sáng sớm nên cũng rất buồn ngủ rồi.
Lưu Cường bế tôi đến trạm y tế thành phố. Bên trong, bác sĩ đang quét dọn. Ông ta bế tôi vào trong, đặt lên giường, trời ơi, giường này có cái gì mà cấn vào lưng tôi đau vậy.
Cha tôi nói: “Phiền bác sĩ xem giúp con bé!”
“Cô bé làm sao?” Một giọng nữ vang lên.
“Nó .. vừa rồi... nó vô tình bị ngã.” Lưu Cường vẫn còn giữ thể diện.
Tôi cảm nhận được một bàn tay kéo mí mắt tôi lên, tôi lập tức mở mắt ra, làm nữ bác sĩ giật mình.
“Cháu không sao chứ?” Nữ bác sĩ hỏi.
Tôi không nói gì, chỉ chớp chớp mắt.
Lúc này, cha tôi không thể kiềm chế cơn giận được nữa, ông ta chỉ vào tôi và hét lớn: “Mày chỉ biết gây rắc rối cho tao! Mau cút đi, đừng làm phiền đến công việc của tao nữa!”
Tôi co rúm người lại, thu mình vào góc giường, run rẩy như một đứa trẻ bị bắt nạt, run rẩy nói: “Cha ơi, xin cha đừng giận, chúng con chỉ muốn ở lại thành phố để sống sót thôi. Mẹ con quét dọn một tháng chỉ kiếm được vài chục đồng, bà ấy không làm phiền ai cả. Chúng con không cần tiền của cha, xin cha đừng bắt chúng con về quê để hầu hạ bác cả.”
Hầu hạ bà nội là chuyện bình thường, nhưng tại sao cả gia đình anh trai ông ta cũng bắt chúng tôi phải hầu hạ? Chúng tôi đâu phải đầy tớ.
“Mày thật là...” Ông ta lao đến túm lấy tay tôi.
Tôi ngay lập tức nhảy lên, trốn sau lưng bác sĩ, hét toáng lên, giọng lớn đến rung trời: “Cha ơi, xin cha đừng đánh con nữa. Con sai rồi, nhưng cha nhìn xem, những ngày qua chúng con đã có cơm no ăn, cha xem, chúng con còn có quần áo không vá, không cần ăn khoai tây suốt cả mùa đông nữa.
Con hứa sẽ nghe lời, tuyệt đối không làm phiền cha và dì. Con sẽ không nói gì với ai về chuyện của chúng ta nữa, xin cha đừng đánh con! Xin cha đừng mà!” Tôi kéo chiếc áo bông rách nát của mình, dù không có vá nhưng ai cũng nhìn thấy bên trong chẳng còn bao nhiêu bông, càng khiến ông ta trở nên vô nhân tính hơn.
“Xin cha mà.” Tôi giả vờ định quỳ xuống.
Bác sĩ đỡ tôi dậy: “Cô bé, đừng sợ, không sao đâu.”
Tôi trốn trong vòng tay bác sĩ, hoảng sợ nhìn cha tôi: “Cô đừng rời xa cháu, cô ơi. Ông ấy sẽ đánh cháu, ông ấy nhất định sẽ đánh cháu thật mạnh. Lúc nãy cháu bị ông ấy đẩy đau lắm, cô ơi.”
Cha tôi trợn mắt, suýt ngất đi. Ông chỉ tay vào tôi mà hét lớn: “Mày nói bậy bạ cái gì thế! Tao đã bao giờ đánh mày đâu!”
“Phải, cha ơi, con nói sai rồi.” Tôi lau mắt: “Cha chưa bao giờ đánh con, xin cha cho mẹ con tiếp tục quét đường đi, chúng con mới vừa có được bữa ăn no mà!”
Bộ dạng tôi lúc này chắc chắn rất đáng thương, nếu có thể mượn được nhan sắc của Bạch Tình Tình, thì chắc chắn trông tôi sẽ giống như hoa lê đẫm mưa, vô cùng cảm động.
“Mày đúng là phá hoại danh tiếng của tao, đồ chết tiệt! Hôm nay tao phải đánh chết mày để khỏi phiền phức!” Ông ta lao đến, nắm lấy tôi và tát mạnh vào mặt tôi.
Tôi đưa tay che mặt, không để ông đánh vào đó, nhưng ông ta vẫn túm tóc tôi và kéo tôi ra ngoài. Tôi không phản kháng, để ông ta kéo lê trên mặt đất.
“Mau cút về quê đi! Đồ con gái chết tiệt!”
Chiếc áo bông của tôi bị rách toạc, dưới người cũng đau nhức, nhưng tôi vẫn không phản kháng.
Khi cha tôi nhận ra thì đã có rất nhiều người vây quanh xem. Ông ta sững sờ, cúi xuống nhìn tôi. Trong mắt tôi chắc hẳn lộ ra sát ý, nếu không thì ông ta đã không run rẩy và buông tay như vậy.
Lúc này, Tôn Ngọc Lan chạy tới, tát ông ta một cái rồi kéo tôi dậy.
Bà ta nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ: “Con không sao chứ? Cha con quá tức giận, con đừng để bụng. Ông ấy thật sự rất thương con, còn dự định cho con lên thành phố đi học vào kỳ nhập học tới. Ông ấy chỉ không muốn thấy mẹ con phải làm những công việc nặng nhọc như vậy, con đã hiểu lầm chúng ta. Thúy Hỉ, con nói gì đi?”
Tôi mỉm cười lạnh lùng với bà ta, và Tôn Ngọc Lan run lên một cái.
Lưu Cường bế tôi đến trạm y tế thành phố. Bên trong, bác sĩ đang quét dọn. Ông ta bế tôi vào trong, đặt lên giường, trời ơi, giường này có cái gì mà cấn vào lưng tôi đau vậy.
Cha tôi nói: “Phiền bác sĩ xem giúp con bé!”
“Cô bé làm sao?” Một giọng nữ vang lên.
“Nó .. vừa rồi... nó vô tình bị ngã.” Lưu Cường vẫn còn giữ thể diện.
Tôi cảm nhận được một bàn tay kéo mí mắt tôi lên, tôi lập tức mở mắt ra, làm nữ bác sĩ giật mình.
“Cháu không sao chứ?” Nữ bác sĩ hỏi.
Tôi không nói gì, chỉ chớp chớp mắt.
Lúc này, cha tôi không thể kiềm chế cơn giận được nữa, ông ta chỉ vào tôi và hét lớn: “Mày chỉ biết gây rắc rối cho tao! Mau cút đi, đừng làm phiền đến công việc của tao nữa!”
Tôi co rúm người lại, thu mình vào góc giường, run rẩy như một đứa trẻ bị bắt nạt, run rẩy nói: “Cha ơi, xin cha đừng giận, chúng con chỉ muốn ở lại thành phố để sống sót thôi. Mẹ con quét dọn một tháng chỉ kiếm được vài chục đồng, bà ấy không làm phiền ai cả. Chúng con không cần tiền của cha, xin cha đừng bắt chúng con về quê để hầu hạ bác cả.”
Hầu hạ bà nội là chuyện bình thường, nhưng tại sao cả gia đình anh trai ông ta cũng bắt chúng tôi phải hầu hạ? Chúng tôi đâu phải đầy tớ.
“Mày thật là...” Ông ta lao đến túm lấy tay tôi.
Tôi ngay lập tức nhảy lên, trốn sau lưng bác sĩ, hét toáng lên, giọng lớn đến rung trời: “Cha ơi, xin cha đừng đánh con nữa. Con sai rồi, nhưng cha nhìn xem, những ngày qua chúng con đã có cơm no ăn, cha xem, chúng con còn có quần áo không vá, không cần ăn khoai tây suốt cả mùa đông nữa.
Con hứa sẽ nghe lời, tuyệt đối không làm phiền cha và dì. Con sẽ không nói gì với ai về chuyện của chúng ta nữa, xin cha đừng đánh con! Xin cha đừng mà!” Tôi kéo chiếc áo bông rách nát của mình, dù không có vá nhưng ai cũng nhìn thấy bên trong chẳng còn bao nhiêu bông, càng khiến ông ta trở nên vô nhân tính hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Xin cha mà.” Tôi giả vờ định quỳ xuống.
Bác sĩ đỡ tôi dậy: “Cô bé, đừng sợ, không sao đâu.”
Tôi trốn trong vòng tay bác sĩ, hoảng sợ nhìn cha tôi: “Cô đừng rời xa cháu, cô ơi. Ông ấy sẽ đánh cháu, ông ấy nhất định sẽ đánh cháu thật mạnh. Lúc nãy cháu bị ông ấy đẩy đau lắm, cô ơi.”
Cha tôi trợn mắt, suýt ngất đi. Ông chỉ tay vào tôi mà hét lớn: “Mày nói bậy bạ cái gì thế! Tao đã bao giờ đánh mày đâu!”
“Phải, cha ơi, con nói sai rồi.” Tôi lau mắt: “Cha chưa bao giờ đánh con, xin cha cho mẹ con tiếp tục quét đường đi, chúng con mới vừa có được bữa ăn no mà!”
Bộ dạng tôi lúc này chắc chắn rất đáng thương, nếu có thể mượn được nhan sắc của Bạch Tình Tình, thì chắc chắn trông tôi sẽ giống như hoa lê đẫm mưa, vô cùng cảm động.
“Mày đúng là phá hoại danh tiếng của tao, đồ chết tiệt! Hôm nay tao phải đánh chết mày để khỏi phiền phức!” Ông ta lao đến, nắm lấy tôi và tát mạnh vào mặt tôi.
Tôi đưa tay che mặt, không để ông đánh vào đó, nhưng ông ta vẫn túm tóc tôi và kéo tôi ra ngoài. Tôi không phản kháng, để ông ta kéo lê trên mặt đất.
“Mau cút về quê đi! Đồ con gái chết tiệt!”
Chiếc áo bông của tôi bị rách toạc, dưới người cũng đau nhức, nhưng tôi vẫn không phản kháng.
Khi cha tôi nhận ra thì đã có rất nhiều người vây quanh xem. Ông ta sững sờ, cúi xuống nhìn tôi. Trong mắt tôi chắc hẳn lộ ra sát ý, nếu không thì ông ta đã không run rẩy và buông tay như vậy.
Lúc này, Tôn Ngọc Lan chạy tới, tát ông ta một cái rồi kéo tôi dậy.
Bà ta nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ: “Con không sao chứ? Cha con quá tức giận, con đừng để bụng. Ông ấy thật sự rất thương con, còn dự định cho con lên thành phố đi học vào kỳ nhập học tới. Ông ấy chỉ không muốn thấy mẹ con phải làm những công việc nặng nhọc như vậy, con đã hiểu lầm chúng ta. Thúy Hỉ, con nói gì đi?”
Tôi mỉm cười lạnh lùng với bà ta, và Tôn Ngọc Lan run lên một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro