[Tn80] Cô Vợ Xinh Đẹp Của Tháo Hán Phản Diện Trọng Sinh Rồi!
Chương 16
Tiêu Cửu Lục
2024-08-01 00:52:03
“Nếu con thấy ưng nó, thím cũng có thể hoàn toàn buông bỏ chuyện này, mọi người đều vui vẻ.”
“Còn nếu con không ưng thì cũng không sao, sau này con có cần gì cứ đến tìm chúng ta, để chúng ta từ từ đền bù cho con."
Đây là bà mẹ thần tiên gì vậy.
Đỗ Quyên không biết nói gì cho phải.
Bất kể Thương Dung có thật lòng hay chỉ nói cho có lệ thì lúc này Đỗ Quyên cũng rất cảm động.
"Thím ơi, bây giờ con vẫn chưa nghĩ đến chuyện cá nhân, sau này e là cũng khó. Thím cũng đừng tùy tiện áp đặt Thương Tiểu Quân vì chuyện này, con nghĩ anh ấy cũng có suy nghĩ riêng của mình."
Sau này cô còn phải nuôi con, làm gì dễ tìm người tốt như vậy?
Kiếp trước cô đã kết hôn, mặc dù thằng ngốc Trương Tài Bảo đó không đụng vào cô nhưng hai người đã từng chung chăn gối.
Một người đàn ông đầy mỡ, đen nhẻm lại thích ngáy, ngủ dang tay chân nằm bên cạnh mình mỗi đêm, Đỗ Quyên mỗi đêm đều phải chịu đựng.
Những ngày như vậy có gì tốt, không bằng một mình tự do tự tại.
Đỗ Quyên đã chứng kiến sự phồn hoa của kiếp sau, cũng tiếp xúc với quan niệm và tư tưởng của những người phụ nữ độc lập, cô rất thoải mái.
Hơn nữa, ý kiến mà Thương Dung đưa ra hoàn toàn không hỏi ý Thương Tiểu Quân, rất không đáng tin.
Kiếp trước Thương Tiểu Quân đến chết cũng không tìm được một người phụ nữ, càng đừng nói đến chuyện kết hôn.
Anh hoàn toàn không hứng thú với những chuyện này, chỉ nghĩ đến việc gây dựng sự nghiệp và trả thù, nghĩ đến quyền lực và địa vị trong tay, phụ nữ thì anh nhìn một cái cũng thấy phiền.
Còn về phần anh đối với mình, vậy chắc chắn càng không có ý nghĩ gì.
Mặc dù đến cuối cùng anh vẫn nhớ đến mình, nhưng rõ ràng là vì mình đã sinh con cho anh, chuyện năm đó anh lại hiểu lầm, trong lòng áy náy nên mới như vậy, chứ không phải là nhớ nhung.
Nếu không mấy chục năm nay anh không thể không nhắc đến, ngay cả khi con trai hỏi anh cũng không nói.
Rõ ràng là anh không hề để mình trong lòng.
Thương Dung không ngờ Đỗ Quyên lại nói như vậy, trong lòng thấy tiếc.
Mặc dù không biết cô trông như thế nào nhưng suy nghĩ và tính cách này rất tốt.
"Vì con đã nói như vậy, vậy thì thím sẽ theo ý của các con.”
“Đói rồi chứ? Đi vào nhà ngồi, thím làm thịt kho tàu, định mang đến đồn công an cho thằng nhóc thối ăn, bây giờ con đến rồi, thím cho con hết, để nó quỳ đó."
Nói là để Thương Tiểu Quân quỳ không cho ăn cơm.
Nhưng thực ra cũng không làm vậy.
Trong bữa cơm, Đỗ Quyên lại khuyên thêm vài câu, Thương Dung liền cho con trai đứng dậy.
Thương Dung vẫn rất thương đứa con trai Thương Tiểu Quân này, một bát thịt kho tàu to, bà chỉ để Đỗ Quyên ăn, còn mình không động đũa, để dành cho Thương Tiểu Quân.
"Thím cũng ăn đi. Thịt này thơm quá, tay nghề của thím tốt thật."
Đỗ Quyên gắp một miếng thịt to vào bát Thương Dung.
Cô rất thích Thương Dung, cảm thấy bà là một người trí thức hiểu biết, hoàn toàn không giống những bà lão mà Đỗ Quyên thường gặp.
Hai người nói chuyện một lúc, đã hoàn toàn cởi mở.
Ăn miếng thịt trong bát, Thương Dung cười, trong lòng càng thích Đỗ Quyên, lại mở lời kể cho cô nghe một số chuyện trong nhà.
Hóa ra hồi trẻ Thương Dung là đầu bếp trong một nhà hàng quốc doanh, chẳng trách tay nghề lại tốt như vậy.
Mắt bà bị thương đã mười mấy năm, những năm này bà đã thích nghi với tình trạng mờ ảo này, mặc dù ngay cả người cũng không nhìn rõ nhưng sinh hoạt không có vấn đề gì, bình thường công việc trong nhà bà đều có thể làm được.
“Còn nếu con không ưng thì cũng không sao, sau này con có cần gì cứ đến tìm chúng ta, để chúng ta từ từ đền bù cho con."
Đây là bà mẹ thần tiên gì vậy.
Đỗ Quyên không biết nói gì cho phải.
Bất kể Thương Dung có thật lòng hay chỉ nói cho có lệ thì lúc này Đỗ Quyên cũng rất cảm động.
"Thím ơi, bây giờ con vẫn chưa nghĩ đến chuyện cá nhân, sau này e là cũng khó. Thím cũng đừng tùy tiện áp đặt Thương Tiểu Quân vì chuyện này, con nghĩ anh ấy cũng có suy nghĩ riêng của mình."
Sau này cô còn phải nuôi con, làm gì dễ tìm người tốt như vậy?
Kiếp trước cô đã kết hôn, mặc dù thằng ngốc Trương Tài Bảo đó không đụng vào cô nhưng hai người đã từng chung chăn gối.
Một người đàn ông đầy mỡ, đen nhẻm lại thích ngáy, ngủ dang tay chân nằm bên cạnh mình mỗi đêm, Đỗ Quyên mỗi đêm đều phải chịu đựng.
Những ngày như vậy có gì tốt, không bằng một mình tự do tự tại.
Đỗ Quyên đã chứng kiến sự phồn hoa của kiếp sau, cũng tiếp xúc với quan niệm và tư tưởng của những người phụ nữ độc lập, cô rất thoải mái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn nữa, ý kiến mà Thương Dung đưa ra hoàn toàn không hỏi ý Thương Tiểu Quân, rất không đáng tin.
Kiếp trước Thương Tiểu Quân đến chết cũng không tìm được một người phụ nữ, càng đừng nói đến chuyện kết hôn.
Anh hoàn toàn không hứng thú với những chuyện này, chỉ nghĩ đến việc gây dựng sự nghiệp và trả thù, nghĩ đến quyền lực và địa vị trong tay, phụ nữ thì anh nhìn một cái cũng thấy phiền.
Còn về phần anh đối với mình, vậy chắc chắn càng không có ý nghĩ gì.
Mặc dù đến cuối cùng anh vẫn nhớ đến mình, nhưng rõ ràng là vì mình đã sinh con cho anh, chuyện năm đó anh lại hiểu lầm, trong lòng áy náy nên mới như vậy, chứ không phải là nhớ nhung.
Nếu không mấy chục năm nay anh không thể không nhắc đến, ngay cả khi con trai hỏi anh cũng không nói.
Rõ ràng là anh không hề để mình trong lòng.
Thương Dung không ngờ Đỗ Quyên lại nói như vậy, trong lòng thấy tiếc.
Mặc dù không biết cô trông như thế nào nhưng suy nghĩ và tính cách này rất tốt.
"Vì con đã nói như vậy, vậy thì thím sẽ theo ý của các con.”
“Đói rồi chứ? Đi vào nhà ngồi, thím làm thịt kho tàu, định mang đến đồn công an cho thằng nhóc thối ăn, bây giờ con đến rồi, thím cho con hết, để nó quỳ đó."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói là để Thương Tiểu Quân quỳ không cho ăn cơm.
Nhưng thực ra cũng không làm vậy.
Trong bữa cơm, Đỗ Quyên lại khuyên thêm vài câu, Thương Dung liền cho con trai đứng dậy.
Thương Dung vẫn rất thương đứa con trai Thương Tiểu Quân này, một bát thịt kho tàu to, bà chỉ để Đỗ Quyên ăn, còn mình không động đũa, để dành cho Thương Tiểu Quân.
"Thím cũng ăn đi. Thịt này thơm quá, tay nghề của thím tốt thật."
Đỗ Quyên gắp một miếng thịt to vào bát Thương Dung.
Cô rất thích Thương Dung, cảm thấy bà là một người trí thức hiểu biết, hoàn toàn không giống những bà lão mà Đỗ Quyên thường gặp.
Hai người nói chuyện một lúc, đã hoàn toàn cởi mở.
Ăn miếng thịt trong bát, Thương Dung cười, trong lòng càng thích Đỗ Quyên, lại mở lời kể cho cô nghe một số chuyện trong nhà.
Hóa ra hồi trẻ Thương Dung là đầu bếp trong một nhà hàng quốc doanh, chẳng trách tay nghề lại tốt như vậy.
Mắt bà bị thương đã mười mấy năm, những năm này bà đã thích nghi với tình trạng mờ ảo này, mặc dù ngay cả người cũng không nhìn rõ nhưng sinh hoạt không có vấn đề gì, bình thường công việc trong nhà bà đều có thể làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro