[Tn80] Cô Vợ Xinh Đẹp Của Tháo Hán Phản Diện Trọng Sinh Rồi!
Chương 19
Tiêu Cửu Lục
2024-08-01 00:52:03
Thương Tiểu Quân: "Bố mẹ cô có biết chuyện này không?"
Đỗ Quyên: "Anh trai tôi chắc chắn biết, bố mẹ tôi có biết không thì tôi không rõ lắm."
Biết hay không có liên quan gì, dù sao thì không có ông chủ Chu vẫn còn Trương Ngốc.
Những người đó đã sắp xếp mọi thứ cho cô rồi.
Thương Tiểu Quân: "Lên xe, tôi đưa cô qua đó."
Khách sạn Hồng Vận ở trung tâm thành phố, cách đây khá xa, Thương Tiểu Quân đi xe gần nửa tiếng mới đến nơi.
Lúc này vũ trường dưới tầng vẫn chưa mở cửa, Đỗ Quyên bảo Thương Tiểu Quân đợi ở dưới, cô trực tiếp đi từ bên hông lên tầng hai.
Những năm gần đây theo sự phát triển của xã hội, rất nhiều thanh niên trong làng bắt đầu đi làm xa.
Có người đến huyện, cũng có người đến thành phố hoặc nơi xa hơn.
Đỗ Quyên nhát gan, thấy mình ngốc nghếch nên rất sợ ra ngoài, trước kia vẫn luôn ở nhà làm ruộng, nhân viên vệ sinh khách sạn này là công việc đầu tiên của cô.
Nếu không phải có Mã Lệ Trân và mấy cô gái cùng làng làm việc ở vũ trường dưới tầng thì thực ra Đỗ Quyên cũng không dám đến.
Khách sạn mới mở năm nay, môi trường các thứ đều khá ổn, có người trực 24/24.
Lúc Đỗ Quyên vào, hai cô gái trẻ ở quầy lễ tân đang cầm gương trang điểm.
Không, thời điểm này không phải trang điểm, mà hẳn là đang dặm lại son phấn.
Khách sạn có chuẩn bị riêng quần áo cho nhân viên, vest nhỏ màu đỏ sẫm, bên trong mặc áo sơ mi trắng.
Là một huyện không lớn lắm, làm việc trong doanh nghiệp tư nhân, nhân viên hầu hết đều là những nam thanh nữ tú vào thành phố làm việc.
Họ từ những ngôi làng giản dị đến với thế giới phồn hoa bên ngoài, chịu ảnh hưởng sâu sắc nhất của tư tưởng thời thượng, rất dễ bị cám dỗ bởi vẻ bề ngoài, thay đổi nhận thức trước đây, khao khát gần gũi với mọi thứ hiện tại.
Thấy có người vào cửa, một cô gái trẻ buông gương định chào hỏi, nhìn thấy là Đỗ Quyên thì ngẩn ra, sau đó dùng tay khẽ chạm vào đồng nghiệp bên cạnh.
"Nhìn xem ai đến kìa."
Một cô gái trẻ khác ngẩng đầu nhìn, khóe miệng nở một nụ cười chế giễu.
"Đỗ Quyên à. Sao cô lại đến đây? Muốn thuê phòng à? Tôi nói cho cô biết, đây là khách sạn đàng hoàng, không tiếp những người có tư tưởng có vấn đề, không đứng đắn."
Lời này nói thật khó nghe, ám chỉ Đỗ Quyên là ra ngoài làm "chuyện ấy".
Đỗ Quyên cũng không tức giận, đã trôi qua mấy chục năm rồi mới quay lại, lúc này hai cô gái mười tám mười chín tuổi trong mắt cô cũng giống như những đào hát đóng vai hề trên sân khấu.
Ít nhất thì cô còn được nhắc đến trong sách, còn hai người này thì chỉ là bối cảnh của thời đại, thậm chí còn không tính là vai phụ.
Cô không muốn tốn nước bọt vào những người như vậy, làm chính sự quan trọng hơn.
Đỗ Quyên: "Tôi tìm Tưởng Tiểu Anh, giúp tôi gọi một tiếng."
Khách sạn hiện đã trang bị máy bộ đàm, tìm người rất tiện.
Đỗ Quyên nhớ nhân viên trực đêm hôm đó là Tưởng Tiểu Anh, cô ta và cô có quan hệ khá tốt, quyết định tìm cô ta hỏi thử.
Ha, còn sai khiến mình nữa.
Nhân viên lễ tân trợn mắt, lại cầm bút kẻ mày bắt đầu trang điểm, không thèm để ý đến Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên cũng không nói nhiều, trực tiếp đưa tay lấy máy bộ đàm trên bàn, tự mình gọi.
"Có nghe thấy không, giúp tôi tìm Tưởng Tiểu Anh, có người ở lễ tân tìm cô ấy, gấp lắm."
Đỗ Quyên nói xong, ấn máy một cái rồi lại đặt lên bàn.
Đỗ Quyên: "Anh trai tôi chắc chắn biết, bố mẹ tôi có biết không thì tôi không rõ lắm."
Biết hay không có liên quan gì, dù sao thì không có ông chủ Chu vẫn còn Trương Ngốc.
Những người đó đã sắp xếp mọi thứ cho cô rồi.
Thương Tiểu Quân: "Lên xe, tôi đưa cô qua đó."
Khách sạn Hồng Vận ở trung tâm thành phố, cách đây khá xa, Thương Tiểu Quân đi xe gần nửa tiếng mới đến nơi.
Lúc này vũ trường dưới tầng vẫn chưa mở cửa, Đỗ Quyên bảo Thương Tiểu Quân đợi ở dưới, cô trực tiếp đi từ bên hông lên tầng hai.
Những năm gần đây theo sự phát triển của xã hội, rất nhiều thanh niên trong làng bắt đầu đi làm xa.
Có người đến huyện, cũng có người đến thành phố hoặc nơi xa hơn.
Đỗ Quyên nhát gan, thấy mình ngốc nghếch nên rất sợ ra ngoài, trước kia vẫn luôn ở nhà làm ruộng, nhân viên vệ sinh khách sạn này là công việc đầu tiên của cô.
Nếu không phải có Mã Lệ Trân và mấy cô gái cùng làng làm việc ở vũ trường dưới tầng thì thực ra Đỗ Quyên cũng không dám đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khách sạn mới mở năm nay, môi trường các thứ đều khá ổn, có người trực 24/24.
Lúc Đỗ Quyên vào, hai cô gái trẻ ở quầy lễ tân đang cầm gương trang điểm.
Không, thời điểm này không phải trang điểm, mà hẳn là đang dặm lại son phấn.
Khách sạn có chuẩn bị riêng quần áo cho nhân viên, vest nhỏ màu đỏ sẫm, bên trong mặc áo sơ mi trắng.
Là một huyện không lớn lắm, làm việc trong doanh nghiệp tư nhân, nhân viên hầu hết đều là những nam thanh nữ tú vào thành phố làm việc.
Họ từ những ngôi làng giản dị đến với thế giới phồn hoa bên ngoài, chịu ảnh hưởng sâu sắc nhất của tư tưởng thời thượng, rất dễ bị cám dỗ bởi vẻ bề ngoài, thay đổi nhận thức trước đây, khao khát gần gũi với mọi thứ hiện tại.
Thấy có người vào cửa, một cô gái trẻ buông gương định chào hỏi, nhìn thấy là Đỗ Quyên thì ngẩn ra, sau đó dùng tay khẽ chạm vào đồng nghiệp bên cạnh.
"Nhìn xem ai đến kìa."
Một cô gái trẻ khác ngẩng đầu nhìn, khóe miệng nở một nụ cười chế giễu.
"Đỗ Quyên à. Sao cô lại đến đây? Muốn thuê phòng à? Tôi nói cho cô biết, đây là khách sạn đàng hoàng, không tiếp những người có tư tưởng có vấn đề, không đứng đắn."
Lời này nói thật khó nghe, ám chỉ Đỗ Quyên là ra ngoài làm "chuyện ấy".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỗ Quyên cũng không tức giận, đã trôi qua mấy chục năm rồi mới quay lại, lúc này hai cô gái mười tám mười chín tuổi trong mắt cô cũng giống như những đào hát đóng vai hề trên sân khấu.
Ít nhất thì cô còn được nhắc đến trong sách, còn hai người này thì chỉ là bối cảnh của thời đại, thậm chí còn không tính là vai phụ.
Cô không muốn tốn nước bọt vào những người như vậy, làm chính sự quan trọng hơn.
Đỗ Quyên: "Tôi tìm Tưởng Tiểu Anh, giúp tôi gọi một tiếng."
Khách sạn hiện đã trang bị máy bộ đàm, tìm người rất tiện.
Đỗ Quyên nhớ nhân viên trực đêm hôm đó là Tưởng Tiểu Anh, cô ta và cô có quan hệ khá tốt, quyết định tìm cô ta hỏi thử.
Ha, còn sai khiến mình nữa.
Nhân viên lễ tân trợn mắt, lại cầm bút kẻ mày bắt đầu trang điểm, không thèm để ý đến Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên cũng không nói nhiều, trực tiếp đưa tay lấy máy bộ đàm trên bàn, tự mình gọi.
"Có nghe thấy không, giúp tôi tìm Tưởng Tiểu Anh, có người ở lễ tân tìm cô ấy, gấp lắm."
Đỗ Quyên nói xong, ấn máy một cái rồi lại đặt lên bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro