[Tn80] Đêm Quân Hôn, Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Thủ Trưởng Ấn Tường Dụ Hôn
Nếu Em Dám Đi T...
2024-10-13 03:05:40
"Oa——" sau khi cơn khủng hoảng trôi qua, Lê Chí Sâm liền khóc òa lên, đương nhiên nhát kéo vừa rồi của Lê Hân đã dọa cậu ấy không hề nhẹ.
"Chị chị chị, chị thật sự dám cắt.... Chị chờ đó đi, chờ ba mẹ tôi quay về, tôi sẽ kêu họ đánh chết chị!" Lê Chí Sâm khóc tức tưởi chỉ vào Lê Hân.
"Hửm? Thử xem." Lê Hân nhìn thấy cậu ấy vẫn còn nghĩ đến chuyện trả thù thì liền cầm cây kéo hướng về phía cậu ấy nhấp nhấp "rắc rắc" vài cái.
"Oa ô ô ô..." Lê Chí Sâm gào thét òa khóc, nhìn thấy nụ cười đen tối âm u như quỷ nữ của Lê Hân, cậu ấy bị dọa đến nỗi ngay cả quần cũng không kéo lên mà lập tức quay đầu bỏ chạy.
Ác quỷ!
Lê Hân chính là tên ác quỷ!
Lê Chí Sâm bỏ chạy, dấu vết của nước kia liều theo ống quần nhễu xuống, trên mặt đất toàn là nước tiểu, cái nhà này xem ra sắp dỡ bỏ rồi.
Lê Hân nhìn đứa em họ đã chạy xa thì nghịch cái kéo trong tay, khẽ cười một cái rồi quay đầu đi vào trong phòng của mình, lần nữa đóng cửa lại.
Vốn dĩ chỉ nghĩ muốn cản Lê Chí Sâm đi tiểu ở trước cửa phòng cô thôi, nhưng bây giờ mặc dù Lê Chí Sâm không đi tiểu lên toàn bộ chỗ này nhưng vẫn đã đi ra hết nửa nhà rồi, mùi hôi liền xuyên qua khe cửa bay vào.
Cái nhà này của cô lại không thông gió, không lâu sâu mùi hương đó liền tràn ngập khắp phòng.
"Thằng nhãi này sao lại đi tiểu hôi thế chứ..." Lê Hân che mũi rồi xoay người tiến vào trong không gian.
"Chủ nhân." Tam Mao vừa nhìn thấy cô tới thì nhanh chóng rót cho cô một ly nước: "Còn chưa tới giờ ăn cơm trưa mà ~ "
"Ta biết mà." Lê Hân nhận lấy ly nước: "Ta vào đây trốn một lát."
Tam Mao: "???"
Nó không hiểu nhưng vẫn bày tỏ sự tôn trọng.
Vậy nên Tam Mao xoay người đi làm việc tiếp, nó cầm đống quần áo vừa mới giặt đi phơi. Đồ điện trong sở nghiên cứu cái gì cũng có nên về phương diện cuộc sống căn bản mà nói thì không cần bận tâm chuyện gì.
Càng không cần phải nói khi có người máy chuyên môn việc nội trợ, thực hiện hoàn mỹ chính xác cơm dâng nước rót tận miệng.
Lê Hân nhìn Tam Mao cầm đống quần áo, những bộ quần áo cô đang mặc bây giờ đều là quần áo cũ của Lê Tuyết Bình, quần áo đã có hơi mục nát, trên bề mặt còn có miếng chắp vá của nguyên chủ tự mình may lại. Nhưng cũng không còn cách nào khác, trước khi rời khỏi nơi này thì chỉ có thể tạm thời chịu đựng mặc nó vậy.
Rầm ——
"Chị chị chị, chị thật sự dám cắt.... Chị chờ đó đi, chờ ba mẹ tôi quay về, tôi sẽ kêu họ đánh chết chị!" Lê Chí Sâm khóc tức tưởi chỉ vào Lê Hân.
"Hửm? Thử xem." Lê Hân nhìn thấy cậu ấy vẫn còn nghĩ đến chuyện trả thù thì liền cầm cây kéo hướng về phía cậu ấy nhấp nhấp "rắc rắc" vài cái.
"Oa ô ô ô..." Lê Chí Sâm gào thét òa khóc, nhìn thấy nụ cười đen tối âm u như quỷ nữ của Lê Hân, cậu ấy bị dọa đến nỗi ngay cả quần cũng không kéo lên mà lập tức quay đầu bỏ chạy.
Ác quỷ!
Lê Hân chính là tên ác quỷ!
Lê Chí Sâm bỏ chạy, dấu vết của nước kia liều theo ống quần nhễu xuống, trên mặt đất toàn là nước tiểu, cái nhà này xem ra sắp dỡ bỏ rồi.
Lê Hân nhìn đứa em họ đã chạy xa thì nghịch cái kéo trong tay, khẽ cười một cái rồi quay đầu đi vào trong phòng của mình, lần nữa đóng cửa lại.
Vốn dĩ chỉ nghĩ muốn cản Lê Chí Sâm đi tiểu ở trước cửa phòng cô thôi, nhưng bây giờ mặc dù Lê Chí Sâm không đi tiểu lên toàn bộ chỗ này nhưng vẫn đã đi ra hết nửa nhà rồi, mùi hôi liền xuyên qua khe cửa bay vào.
Cái nhà này của cô lại không thông gió, không lâu sâu mùi hương đó liền tràn ngập khắp phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thằng nhãi này sao lại đi tiểu hôi thế chứ..." Lê Hân che mũi rồi xoay người tiến vào trong không gian.
"Chủ nhân." Tam Mao vừa nhìn thấy cô tới thì nhanh chóng rót cho cô một ly nước: "Còn chưa tới giờ ăn cơm trưa mà ~ "
"Ta biết mà." Lê Hân nhận lấy ly nước: "Ta vào đây trốn một lát."
Tam Mao: "???"
Nó không hiểu nhưng vẫn bày tỏ sự tôn trọng.
Vậy nên Tam Mao xoay người đi làm việc tiếp, nó cầm đống quần áo vừa mới giặt đi phơi. Đồ điện trong sở nghiên cứu cái gì cũng có nên về phương diện cuộc sống căn bản mà nói thì không cần bận tâm chuyện gì.
Càng không cần phải nói khi có người máy chuyên môn việc nội trợ, thực hiện hoàn mỹ chính xác cơm dâng nước rót tận miệng.
Lê Hân nhìn Tam Mao cầm đống quần áo, những bộ quần áo cô đang mặc bây giờ đều là quần áo cũ của Lê Tuyết Bình, quần áo đã có hơi mục nát, trên bề mặt còn có miếng chắp vá của nguyên chủ tự mình may lại. Nhưng cũng không còn cách nào khác, trước khi rời khỏi nơi này thì chỉ có thể tạm thời chịu đựng mặc nó vậy.
Rầm ——
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro