[Tn80] Đêm Quân Hôn, Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Thủ Trưởng Ấn Tường Dụ Hôn
Xuyên Không Cần...
2024-10-13 03:05:40
Lê Hân kéo lê hai chân bủn rủn đi đến phía trước sở nghiên cứu, bày biện bên trong cũng giống như đúc với kiếp trước của cô. Trong sảnh chính có một người máy trí tuệ nhân tạo đang đi tới đi lui.
"Tam Mao?!" Lê Hân có chút kích động nhưng lúc cất tiếng giọng cô vẫn còn khàn đặc.
Đây chính là người máy quản lý gia đình toàn năng mà cô vừa mới nghiên cứu ra mà, nó có thể xử lý toàn bộ việc nhà, bao gồm cả không giới hạn việc nấu nướng, giặt giũ, chăm sóc con cái...
"Chủ nhân, kiểm tra cho thấy nhiệt độ cơ thể của ngươi quá cao, đến đây uống nước ấm nhiều nhiều đi ạ ~"
Nhìn thấy Lê Hân đi vào, Tam Mao liền bưng một lý nước nóng đem tới đưa cho cô, giọng nói non nớt nhưng lại tràn đầy sức sống vang lên gọi cô tới.
Lê Hân nhận lấy rồi uống nước, khi này mới cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Không hổ danh là người máy nội trợ toàn năng, chức năng nhận diện cảm xúc đã được bổ sung thêm có thể phục vụ gia chủ chính xác hơn, đáp ứng được nhu cầu!
Ở khu vực trưng bày thành phẩm trong sở nghiên cứu đều trưng bày tất cả những vũ khí tối tân mà trước đây cô đã nghiên cứu ra, thậm chí còn có cả máy móc, thật sự là bản sao nguyên bản của viện nghiên cứu trước đây của cô.
Lê Hân không kiềm được mà nhẹ nhàng chạm lên cỗ máy tân tiến tinh vi ở trước mắt, ánh mắt cô liền bừng sáng lên.
"Đùng đùng đùng...."
Lúc này đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Âm thanh giống như đến từ một nơi rất xa, rõ ràng là ngăn cách bởi một lớp gì đó nhưng âm thanh lọt vào tai cô lại vô cùng rõ ràng.
Tiếng gõ cửa này là tiếng gõ vào cửa gỗ nhưng bên trong sở nghiên cứu lại không hề có cửa nào làm bằng gỗ cả.
Nói cách khác tiếng gõ cửa này không phải ở bên trong sở nghiên cứu mà phát ra từ bên ngoài?
Nơi này quả nhiên là không gian không sai.
Trong lòng Lê Hân khẳng định chuyện này xong thì nhanh chóng rời khỏi không gian, trong nháy mắt cô một lần nữa quay trở về trên chiếc giường nhỏ của mình.
Két ——
Cánh cửa gỗ kia bị người ở bên ngoài đẩy vào, có một bóng người bước vào trong, trên tay còn cầm một cái chén nhỏ, hình như là mang đến để cho cô ăn.
"Lê Hân." Người đó đi đến bên cạnh mép giường, nhẹ nhàng khẽ gọi một tiếng: "Em tỉnh rồi sao?"
Lê Tuyết Bình là nữ chính trong nguyên tác, cũng là chị họ của nguyên chủ, cô ấy chỉ lớn hơn cô một tuổi.
"Tam Mao?!" Lê Hân có chút kích động nhưng lúc cất tiếng giọng cô vẫn còn khàn đặc.
Đây chính là người máy quản lý gia đình toàn năng mà cô vừa mới nghiên cứu ra mà, nó có thể xử lý toàn bộ việc nhà, bao gồm cả không giới hạn việc nấu nướng, giặt giũ, chăm sóc con cái...
"Chủ nhân, kiểm tra cho thấy nhiệt độ cơ thể của ngươi quá cao, đến đây uống nước ấm nhiều nhiều đi ạ ~"
Nhìn thấy Lê Hân đi vào, Tam Mao liền bưng một lý nước nóng đem tới đưa cho cô, giọng nói non nớt nhưng lại tràn đầy sức sống vang lên gọi cô tới.
Lê Hân nhận lấy rồi uống nước, khi này mới cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Không hổ danh là người máy nội trợ toàn năng, chức năng nhận diện cảm xúc đã được bổ sung thêm có thể phục vụ gia chủ chính xác hơn, đáp ứng được nhu cầu!
Ở khu vực trưng bày thành phẩm trong sở nghiên cứu đều trưng bày tất cả những vũ khí tối tân mà trước đây cô đã nghiên cứu ra, thậm chí còn có cả máy móc, thật sự là bản sao nguyên bản của viện nghiên cứu trước đây của cô.
Lê Hân không kiềm được mà nhẹ nhàng chạm lên cỗ máy tân tiến tinh vi ở trước mắt, ánh mắt cô liền bừng sáng lên.
"Đùng đùng đùng...."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Âm thanh giống như đến từ một nơi rất xa, rõ ràng là ngăn cách bởi một lớp gì đó nhưng âm thanh lọt vào tai cô lại vô cùng rõ ràng.
Tiếng gõ cửa này là tiếng gõ vào cửa gỗ nhưng bên trong sở nghiên cứu lại không hề có cửa nào làm bằng gỗ cả.
Nói cách khác tiếng gõ cửa này không phải ở bên trong sở nghiên cứu mà phát ra từ bên ngoài?
Nơi này quả nhiên là không gian không sai.
Trong lòng Lê Hân khẳng định chuyện này xong thì nhanh chóng rời khỏi không gian, trong nháy mắt cô một lần nữa quay trở về trên chiếc giường nhỏ của mình.
Két ——
Cánh cửa gỗ kia bị người ở bên ngoài đẩy vào, có một bóng người bước vào trong, trên tay còn cầm một cái chén nhỏ, hình như là mang đến để cho cô ăn.
"Lê Hân." Người đó đi đến bên cạnh mép giường, nhẹ nhàng khẽ gọi một tiếng: "Em tỉnh rồi sao?"
Lê Tuyết Bình là nữ chính trong nguyên tác, cũng là chị họ của nguyên chủ, cô ấy chỉ lớn hơn cô một tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro