Tn80: Người Đẹp Trong Đại Tạp Viện
Bất Công 3
2024-09-05 21:30:49
Đợi một lúc nữa sợ rằng bà ấy sẽ bắt đầu mong đợi cuộc sống của anh sau khi kết hôn.
Nhưng Phong Việt cũng không làm gián đoạn tưởng tượng của mẹ, đây là lần đầu tiên mẹ anh hạnh phúc như vậy kể từ khi ba anh rời đi.
Anh không đành lòng làm gián đoạn bà ấy.
Đợi Diệp Tiệp nói đủ rồi mới xem quà đáp lễ của nhà họ Tô mà Phong Việt mang về.
Phát hiện rằng những thứ này còn phong phú hơn đồ mà Phong Việt đã mang đến, thậm chí bên trong còn có hai chiếc áo khoác hoa nhỏ.
Trên áo khoác hoa còn có một tờ giấy: Đây là áo khoác của Bắc Bắc khi còn nhỏ, có lẽ là Tiểu Tuyết mặc được, đừng ghét nó là quần áo cũ nha!
Diệp Tiệp nhìn nội dung trên tờ giấy, ánh mắt rung động, vừa nhìn là đã biết do bà thông gia tương lai viết.
Trong thời đại này, sẽ không ai chê quần áo cũ cả. Có trẻ con nhà ai không mặc lại quần áo của anh chị hay của người lớn chứ.
Tuy rằng hai cái áo khoác hoa này đều là quần áo cũ, nhưng nhìn vẫn còn rất mới, hơn nữa cháu gái nhỏ của nhà họ Tô cũng xấp xỉ tuổi Tiểu Tuyết nhà họ, áo khoác hoa này cũng có thể mặc được. Tất nhiên không phải là đồ không có ai mặc mà là cố ý đưa cho Tiểu Tuyết nhà họ.
“Chị dâu nhà họ Tô có lòng rồi.”
Diệp Tiệp biết nhà họ Tô nhất định rất thích con trai mình, cho nên mới làm như vậy.
Bà ấy ôm chiếc áo khoác hoa trong ngực mỉm cười nói: “Mẹ mang áo khoác đưa cho Tiểu Tuyết. Tết năm nay con bé không có áo mới mặc, nhìn thấy nhất định là sẽ rất vui mừng.”
-
Bên kia, nhà họ Tô.
Sau khi Lý Thục Phân đi ra khỏi phòng của Bắc Bắc, bà phát hiện Phong Việt và phó giám đốc Trình đã rời đi, bàn ăn cũng được dọn dẹp sạch sẽ.
Bà xoay người đi vào bếp, thấy con dâu thứ hai là Tôn Thu Di đang rửa bát.
Lý Thục Phân không phải là người đối xử khắc nghiệt với con dâu, thấy vậy bà đã xắn tay áo lên chuẩn bị giúp Toin Thu Di cùng nhau làm việc.
Phòng bếp của nhà họ Tô không lớn, bồn rửa chỉ có thể chứa một người đứng, Tôn Thu Di đang rửa bát, cô ấy chuẩn bị thu dọn đồ ăn còn thừa lại để tránh chiếm nhiều đĩa như vậy.
Thấy bát đĩa trong bồn rửa đã trống trơn, Lý Thục Phân sửng sốt, nói: “Thu Di… đòi ăn nhiều như vậy bọn họ ăn hết rồi sao?”
Môi Tôn Thu Di nhúc nhích nhưng cô ấy không lên tiếng, chỉ qua vài giây sau mới mơ hồ không rõ mà “ừm” một tiếng.
Nhưng Phong Việt cũng không làm gián đoạn tưởng tượng của mẹ, đây là lần đầu tiên mẹ anh hạnh phúc như vậy kể từ khi ba anh rời đi.
Anh không đành lòng làm gián đoạn bà ấy.
Đợi Diệp Tiệp nói đủ rồi mới xem quà đáp lễ của nhà họ Tô mà Phong Việt mang về.
Phát hiện rằng những thứ này còn phong phú hơn đồ mà Phong Việt đã mang đến, thậm chí bên trong còn có hai chiếc áo khoác hoa nhỏ.
Trên áo khoác hoa còn có một tờ giấy: Đây là áo khoác của Bắc Bắc khi còn nhỏ, có lẽ là Tiểu Tuyết mặc được, đừng ghét nó là quần áo cũ nha!
Diệp Tiệp nhìn nội dung trên tờ giấy, ánh mắt rung động, vừa nhìn là đã biết do bà thông gia tương lai viết.
Trong thời đại này, sẽ không ai chê quần áo cũ cả. Có trẻ con nhà ai không mặc lại quần áo của anh chị hay của người lớn chứ.
Tuy rằng hai cái áo khoác hoa này đều là quần áo cũ, nhưng nhìn vẫn còn rất mới, hơn nữa cháu gái nhỏ của nhà họ Tô cũng xấp xỉ tuổi Tiểu Tuyết nhà họ, áo khoác hoa này cũng có thể mặc được. Tất nhiên không phải là đồ không có ai mặc mà là cố ý đưa cho Tiểu Tuyết nhà họ.
“Chị dâu nhà họ Tô có lòng rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Tiệp biết nhà họ Tô nhất định rất thích con trai mình, cho nên mới làm như vậy.
Bà ấy ôm chiếc áo khoác hoa trong ngực mỉm cười nói: “Mẹ mang áo khoác đưa cho Tiểu Tuyết. Tết năm nay con bé không có áo mới mặc, nhìn thấy nhất định là sẽ rất vui mừng.”
-
Bên kia, nhà họ Tô.
Sau khi Lý Thục Phân đi ra khỏi phòng của Bắc Bắc, bà phát hiện Phong Việt và phó giám đốc Trình đã rời đi, bàn ăn cũng được dọn dẹp sạch sẽ.
Bà xoay người đi vào bếp, thấy con dâu thứ hai là Tôn Thu Di đang rửa bát.
Lý Thục Phân không phải là người đối xử khắc nghiệt với con dâu, thấy vậy bà đã xắn tay áo lên chuẩn bị giúp Toin Thu Di cùng nhau làm việc.
Phòng bếp của nhà họ Tô không lớn, bồn rửa chỉ có thể chứa một người đứng, Tôn Thu Di đang rửa bát, cô ấy chuẩn bị thu dọn đồ ăn còn thừa lại để tránh chiếm nhiều đĩa như vậy.
Thấy bát đĩa trong bồn rửa đã trống trơn, Lý Thục Phân sửng sốt, nói: “Thu Di… đòi ăn nhiều như vậy bọn họ ăn hết rồi sao?”
Môi Tôn Thu Di nhúc nhích nhưng cô ấy không lên tiếng, chỉ qua vài giây sau mới mơ hồ không rõ mà “ừm” một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro