Tn80: Người Đẹp Trong Đại Tạp Viện
Nghi Ngờ 1
2024-09-05 21:30:49
Cô khẽ cong cong khóe môi, thái độ lễ phép khách sáo: “Cảm ơn anh Phong Việt đã quan tâm. Chiều nay em vẫn chưa chính thức nói lời cảm ơn anh vì đã cứu em.”
Tuy nhiên, Phong Việt lại ngây ngốc tại chỗ.
Vừa rồi cô gọi anh là gì? Anh Phong Việt?
Anh, Phong, Việt? Sao lại lịch sự với anh như vậy…
Có phải cô gái này bị ngã hỏng đầu rồi không???
Trong một khoảnh khắc, thậm chí Phong Việt còn nghi ngờ rằng sự sống lại của mình chỉ là một giấc mơ, anh chỉ là có một giấc mơ hơi thái quá mà thôi.
Nhưng lý trí nói với anh rằng anh thật sự đã được sống lại.
Đồng thời, anh cũng nhận ra rõ ràng Tô Bắc Bắc có chút kỳ lạ.
Kiếp trước, ngay cả nói thêm một câu với anh Tô Bắc Bắc cũng sợ bị làm bẩn, làm sao có thể có thái độ hiền lành đối với anh như vậy, lại còn gọi anh là anh Phong Việt trìu mến như thế.
Anh nhớ rõ kiếp trước lúc hai người gặp mặt, Tô Bắc Bắc hoàn toàn không chào hỏi anh, thái độ vô cùng chán ghét anh.
Chẳng lẽ... Tô Bắc Bắc cũng sống lại giống anh?
Nhưng cho dù Tô Bắc Bắc sống lại cũng không cần thay đổi thái độ đối với anh. Kiếp trước khi Tô Bắc Bắc qua đời, anh chỉ là một công nhân mới bị sa thải, còn chưa trở thành một doanh nhân nổi tiếng.
Sâu thẳm trong đôi mắt đen láy của Phong Việt nhanh chóng xoẹt qua một chút khó hiểu và tìm tòi nghiên cứu.
Rốt cuộc Tô Bắc Bắc có sống lại hay không, anh kiểm tra vài lần sẽ biết. Nhưng anh nhất định phải nhớ khổng thể để sự chán ghét Tô Bắc Bắc trong lòng anh bộc lộ ra ngoài, không được để Tô Bắc Bắc phát hiện ra sự bất thường của anh.
Thu thập xong suy nghĩ của mình, Phong Việt thờ ơ đáp: “Cô Tô khách sáo rồi. Tôi cũng chỉ làm chuyện nhỏ không tốt sức, cô không cần quá để ý.”
Nghe được câu cô Tô này, Tô Bắc Bắc lập tức nhận ra có phải vừa rồi cậu “anh Phong Việt” của cô quá thân mật rồi không, dù sao bọn họ cũng chỉ mới gặp nhau một lần.
Miễn cưỡng đè nén sự xấu hổ trong lòng, cô nghiêm túc nhìn Phong Việt nói: “Đối với anh mà nói đây có thể là một chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, nhưng với tôi thì thật sự anh giúp tôi một việc rất lớn. Tôi nhất định phải cảm ơn anh.”
“Chỉ là hiện tại sức khỏe của tôi không tốt, chờ sau một thời gian nữa cơ thể tôi hồi phục, tôi sẽ nghiêm túc chuẩn bị lễ vật tới cửa cảm ơn anh.”
Tuy nhiên, Phong Việt lại ngây ngốc tại chỗ.
Vừa rồi cô gọi anh là gì? Anh Phong Việt?
Anh, Phong, Việt? Sao lại lịch sự với anh như vậy…
Có phải cô gái này bị ngã hỏng đầu rồi không???
Trong một khoảnh khắc, thậm chí Phong Việt còn nghi ngờ rằng sự sống lại của mình chỉ là một giấc mơ, anh chỉ là có một giấc mơ hơi thái quá mà thôi.
Nhưng lý trí nói với anh rằng anh thật sự đã được sống lại.
Đồng thời, anh cũng nhận ra rõ ràng Tô Bắc Bắc có chút kỳ lạ.
Kiếp trước, ngay cả nói thêm một câu với anh Tô Bắc Bắc cũng sợ bị làm bẩn, làm sao có thể có thái độ hiền lành đối với anh như vậy, lại còn gọi anh là anh Phong Việt trìu mến như thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh nhớ rõ kiếp trước lúc hai người gặp mặt, Tô Bắc Bắc hoàn toàn không chào hỏi anh, thái độ vô cùng chán ghét anh.
Chẳng lẽ... Tô Bắc Bắc cũng sống lại giống anh?
Nhưng cho dù Tô Bắc Bắc sống lại cũng không cần thay đổi thái độ đối với anh. Kiếp trước khi Tô Bắc Bắc qua đời, anh chỉ là một công nhân mới bị sa thải, còn chưa trở thành một doanh nhân nổi tiếng.
Sâu thẳm trong đôi mắt đen láy của Phong Việt nhanh chóng xoẹt qua một chút khó hiểu và tìm tòi nghiên cứu.
Rốt cuộc Tô Bắc Bắc có sống lại hay không, anh kiểm tra vài lần sẽ biết. Nhưng anh nhất định phải nhớ khổng thể để sự chán ghét Tô Bắc Bắc trong lòng anh bộc lộ ra ngoài, không được để Tô Bắc Bắc phát hiện ra sự bất thường của anh.
Thu thập xong suy nghĩ của mình, Phong Việt thờ ơ đáp: “Cô Tô khách sáo rồi. Tôi cũng chỉ làm chuyện nhỏ không tốt sức, cô không cần quá để ý.”
Nghe được câu cô Tô này, Tô Bắc Bắc lập tức nhận ra có phải vừa rồi cậu “anh Phong Việt” của cô quá thân mật rồi không, dù sao bọn họ cũng chỉ mới gặp nhau một lần.
Miễn cưỡng đè nén sự xấu hổ trong lòng, cô nghiêm túc nhìn Phong Việt nói: “Đối với anh mà nói đây có thể là một chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, nhưng với tôi thì thật sự anh giúp tôi một việc rất lớn. Tôi nhất định phải cảm ơn anh.”
“Chỉ là hiện tại sức khỏe của tôi không tốt, chờ sau một thời gian nữa cơ thể tôi hồi phục, tôi sẽ nghiêm túc chuẩn bị lễ vật tới cửa cảm ơn anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro