[Tn80] Sau Tùy Quân, Quân Tẩu Vui Tính Chất Đầy Phòng Trong Tứ Hợp Viện
Vào Thành Phố 3
Cổ Tây v
2024-05-25 15:55:31
Tô Anh và Trần Thục Vân cùng quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên dắt xe đạp đi vào, ông ta mặc áo sơ mi trắng, trong túi áo sơ mi cài hai chiếc bút máy, quần tây đen, cả người nghiêm túc đầy tinh thần.
"Ông Lưu này, cái máy thu thanh của ông to quá, tôi đứng ngoài cổng cũng nghe thấy."
"Vâng, tôi biết xưởng trưởng, tôi sẽ chỉnh nhỏ lại..."
Khi Tô Kiến Thiết đi tới, ông ta nhìn thoáng qua hai mẹ con Tô Anh.
"Đây là... tìm ai?"
Sắc mặt Tô Anh đanh lại, ông ta thậm chí còn không nhận ra họ.
Cảm thấy đau ở tay, Tô Anh nhìn Trần Thục Vân, chỉ thấy mắt bà đỏ hoe, nhìn chằm chằm Tô Kiến Thiết.
"Ba nó à, tôi là Thục Vân đây."
Ông lão gác cổng định nói rằng hai người này có lẽ muốn nhờ xưởng trưởng giúp việc, ở đây giả danh vợ con xưởng trưởng, nhưng khi thấy sắc mặt Tô Kiến Thiết thay đổi, ông ta đã quyết định im lặng.
Tô Kiến Thiết mở to mắt, kinh ngạc nhìn Trần Thục Vân.
"Bà... là ai?"
Trần Thục Vân kích động đến nỗi ngón tay run rẩy, bà nắm chặt tay Tô Anh, đẩy cô tới trước mặt Tô Kiến Thiết.
"Tô Anh, con gái chúng ta, tôi... tôi là Trần Thục Vân ở làng Thượng Dương."
Ánh mắt Tô Kiến Thiết đột nhiên đờ đẫn, cuối cùng cũng nhớ ra vợ con mình ở làng Thượng Dương. Chỉ là lúc này, ngoài sự hoảng hốt và tức giận, ông ta không hề có chút vui mừng nào.
Ông ta liếc nhìn ông Lưu, kéo Trần Thục Vân ra khỏi nhà máy.
"Bà không ở làng Thượng Dương chạy đến đây làm gì?"
Trần Thục Vân như cục bột, bị kéo lê đi, nhưng bà không hề kêu một tiếng, ngược lại còn tỏ ra vẻ hoảng sợ như thể mình đã làm sai điều gì đó.
"Tôi biết là ông... không muốn tôi tới tìm ông, nhưng mà con bé bị thương rồi, bác sĩ ở huyện nói phải đưa tới bệnh viện lớn, tôi mới đưa con bé tới tìm ông."
"Thế thì bà đưa nó đi bệnh viện, tới nhà máy làm gì?"
Tô Anh đứng ở bên cạnh, nhìn ông ta không những không vui mừng khi gặp lại vợ con, ngược lại còn tức giận trách móc Trần Thục Vân, thậm chí còn không nhìn đến đứa con gái bị thương của bà.
Trong lòng người đàn ông này hoàn toàn không có họ.
"Bây giờ bà đi ngay, đừng tới nhà máy tìm tôi nữa, bà không nhìn lại mình xem sao, bà tới đây là cố ý làm tôi mất mặt đúng không? Bà không muốn tôi sống yên ổn phải không?"
Trần Thục Vân nhìn người chồng bảy năm không gặp này, những lời nói này rất tổn thương bà, khiến bà đau lòng, nhưng vẫn chỉ có thể giải thích, không dám tức giận.
"Không phải vậy, con bé, Tô Anh bị thương rồi, rất nghiêm trọng, chúng ta phải đưa nó đi khám bệnh."
Tô Kiến Thiết tỏ ra rất không kiên nhẫn, móc ra một tờ tiền mười đồng nhét vào tay bà.
"Thế thì bà đưa nó đi bệnh viện, cầm tiền này đi, đừng đến xưởng tìm tôi nữa.”
"Ông Lưu này, cái máy thu thanh của ông to quá, tôi đứng ngoài cổng cũng nghe thấy."
"Vâng, tôi biết xưởng trưởng, tôi sẽ chỉnh nhỏ lại..."
Khi Tô Kiến Thiết đi tới, ông ta nhìn thoáng qua hai mẹ con Tô Anh.
"Đây là... tìm ai?"
Sắc mặt Tô Anh đanh lại, ông ta thậm chí còn không nhận ra họ.
Cảm thấy đau ở tay, Tô Anh nhìn Trần Thục Vân, chỉ thấy mắt bà đỏ hoe, nhìn chằm chằm Tô Kiến Thiết.
"Ba nó à, tôi là Thục Vân đây."
Ông lão gác cổng định nói rằng hai người này có lẽ muốn nhờ xưởng trưởng giúp việc, ở đây giả danh vợ con xưởng trưởng, nhưng khi thấy sắc mặt Tô Kiến Thiết thay đổi, ông ta đã quyết định im lặng.
Tô Kiến Thiết mở to mắt, kinh ngạc nhìn Trần Thục Vân.
"Bà... là ai?"
Trần Thục Vân kích động đến nỗi ngón tay run rẩy, bà nắm chặt tay Tô Anh, đẩy cô tới trước mặt Tô Kiến Thiết.
"Tô Anh, con gái chúng ta, tôi... tôi là Trần Thục Vân ở làng Thượng Dương."
Ánh mắt Tô Kiến Thiết đột nhiên đờ đẫn, cuối cùng cũng nhớ ra vợ con mình ở làng Thượng Dương. Chỉ là lúc này, ngoài sự hoảng hốt và tức giận, ông ta không hề có chút vui mừng nào.
Ông ta liếc nhìn ông Lưu, kéo Trần Thục Vân ra khỏi nhà máy.
"Bà không ở làng Thượng Dương chạy đến đây làm gì?"
Trần Thục Vân như cục bột, bị kéo lê đi, nhưng bà không hề kêu một tiếng, ngược lại còn tỏ ra vẻ hoảng sợ như thể mình đã làm sai điều gì đó.
"Tôi biết là ông... không muốn tôi tới tìm ông, nhưng mà con bé bị thương rồi, bác sĩ ở huyện nói phải đưa tới bệnh viện lớn, tôi mới đưa con bé tới tìm ông."
"Thế thì bà đưa nó đi bệnh viện, tới nhà máy làm gì?"
Tô Anh đứng ở bên cạnh, nhìn ông ta không những không vui mừng khi gặp lại vợ con, ngược lại còn tức giận trách móc Trần Thục Vân, thậm chí còn không nhìn đến đứa con gái bị thương của bà.
Trong lòng người đàn ông này hoàn toàn không có họ.
"Bây giờ bà đi ngay, đừng tới nhà máy tìm tôi nữa, bà không nhìn lại mình xem sao, bà tới đây là cố ý làm tôi mất mặt đúng không? Bà không muốn tôi sống yên ổn phải không?"
Trần Thục Vân nhìn người chồng bảy năm không gặp này, những lời nói này rất tổn thương bà, khiến bà đau lòng, nhưng vẫn chỉ có thể giải thích, không dám tức giận.
"Không phải vậy, con bé, Tô Anh bị thương rồi, rất nghiêm trọng, chúng ta phải đưa nó đi khám bệnh."
Tô Kiến Thiết tỏ ra rất không kiên nhẫn, móc ra một tờ tiền mười đồng nhét vào tay bà.
"Thế thì bà đưa nó đi bệnh viện, cầm tiền này đi, đừng đến xưởng tìm tôi nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro