Chương 14
Lâm Ngôn Trân
2024-07-17 15:55:41
Ta lộ vẻ lúng túng, hắn mỉm cười. "Vân Kỳ tiểu thư, ta chỉ là một người không quan trọng, tên tuổi không đáng để bận tâm."
"Tại sao Vân Sinh lại nhập vào thân xác của Triệu Phi?" Ta hỏi sách mệnh.
"Triệu Phi là nhân vật quan trọng, sau khi ngươi giết hắn, một hồn ma vất vưởng đã thế chỗ."
"Ta và Vân Sinh, đã gặp nhau ở đâu?"
"Hắn chỉ là một nhân vật nhỏ, trong bút ta có hàng ngàn người qua đường như hắn, từng gặp ngươi vài lần, không cần để ý."
Nhưng ta cảm thấy, ánh mắt Vân Sinh nhìn ta, buồn bã và luyến tiếc, không giống người qua đường bình thường.
"Vậy trong thân xác của Tô Lạc Lạc, có phải cũng có một linh hồn khác?"
"Phải."
"Nàng ta là ai?" Sách mệnh không trả lời ta.
"Triệu Phi" hay nói đúng hơn là Vân Sinh hạ lệnh không cho bất kỳ ai tiết lộ chuyện đêm đó, Uyển nương đến tìm ta liều mạng, Vân Sinh sai người nhốt bà ta vào phòng.
Vân Sinh bảo ta nghỉ ngơi cho tốt, đang định rời đi, ta kéo hắn lại. "Triệu Phi sủng ái Uyển nương, hành động hôm nay của ngươi đã quá khác thường, sẽ khiến người ta nghi ngờ."
"Ý của Vân Kỳ tiểu thư là?"
"Triệu Phi tính tình cổ quái thất thường, háo sắc, hắn có thể giả vờ bị ta mê hoặc mà chán ghét Uyển nương. Người ngoài sẽ nghĩ Uyển nương vì ghen ghét mà vu oan giá họa ta hãm hại hắn."
"Ta nên làm thế nào?"
"Ở lại đây qua đêm."
Ánh mắt hắn lảng tránh, có chút luống cuống. Xem ra trước đây hẳn là một thiếu niên ngây thơ.
"Đừng nghĩ nhiều, chỉ là giả vờ thôi."
"Ta biết," hắn vội vàng nói, "Vân Kỳ tiểu thư và ta khác biệt như mây với bùn, Vân Sinh nào dám có ý đồ gì."
Vẻ mặt hắn căng thẳng, như sợ vô tình mạo phạm ta.
Ta thở dài: “Ngươi không cần như vậy, ta cũng chỉ là kẻ hèn mọn thân bất do kỷ."
Hắn ngồi xổm xuống, cẩn thận nói: "Không phải, Vân Kỳ tiểu thư là người tốt bụng nhất mà Vân Sinh từng gặp."
Ta sững sờ: “Ngươi nói việc ta phát cháo và thuốc ở thiện đường sao?" Đó chẳng qua chỉ là hành động giả nhân giả nghĩa của ta để thay đổi số mệnh mà thôi.
Hắn lắc đầu: "Không phải."
"Là khi nào? Ta không nhớ mình đã từng làm việc tốt gì?"
Hắn cười: "Tiểu thư đã quên mình tốt đẹp ra sao, Vân Sinh sẽ giúp người nhớ lại."
Từ đó về sau, Vân Sinh ngủ lại phòng ta, nhưng ta ngủ trên giường, hắn ngủ dưới đất. Đêm nào ta cũng gặp ác mộng, khi thì mơ thấy mẫu thân, khi thì mơ thấy Ô Lặc Hoài, khi thì mơ thấy Tô Lạc Lạc, ta như chìm trong nước, muốn ngoi lên nhưng không thể động đậy. Cuối cùng, ta sẽ nghe thấy một giọng nói. Thật quen thuộc, nhưng ta không nhớ đã nghe thấy ở đâu.
"Vân Kỳ tiểu thư, Vân Kỳ tiểu thư..."
Ta tỉnh giấc trong tiếng gọi, như một người sắp chết đuối cuối cùng cũng ngoi lên khỏi mặt nước. Ta vẫn còn hoảng sợ, nắm chặt lấy tay hắn.
"Không sao rồi, Vân Kỳ tiểu thư, không sao rồi." Hắn an ủi ta, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Vân Kỳ tiểu thư, đừng sợ, ta ở đây, không ai có thể làm hại người."
Ta nắm lấy tay hắn, ánh trăng chiếu lên gương mặt hắn, ánh mắt hắn trong như nước, ánh mắt này, sao ta thấy quen thuộc thế?
Hắn đưa cho ta một chén trà: "Tiểu thư, uống nước đi."
Câu nói này, dường như, ta cũng đã nghe ở đâu đó rồi…
Ngày Ô Lặc Hoài rời kinh, Vân Sinh với thân phận Thái tử đi tiễn chàng. Ta đứng ở góc tường thành, nhìn chàng. Ô Lặc Hoài biết ta ở đây, từ đầu đến cuối, lại không nhìn ta lấy một lần.
Trên người chàng, có gì đó đã thay đổi.
"Tại sao Vân Sinh lại nhập vào thân xác của Triệu Phi?" Ta hỏi sách mệnh.
"Triệu Phi là nhân vật quan trọng, sau khi ngươi giết hắn, một hồn ma vất vưởng đã thế chỗ."
"Ta và Vân Sinh, đã gặp nhau ở đâu?"
"Hắn chỉ là một nhân vật nhỏ, trong bút ta có hàng ngàn người qua đường như hắn, từng gặp ngươi vài lần, không cần để ý."
Nhưng ta cảm thấy, ánh mắt Vân Sinh nhìn ta, buồn bã và luyến tiếc, không giống người qua đường bình thường.
"Vậy trong thân xác của Tô Lạc Lạc, có phải cũng có một linh hồn khác?"
"Phải."
"Nàng ta là ai?" Sách mệnh không trả lời ta.
"Triệu Phi" hay nói đúng hơn là Vân Sinh hạ lệnh không cho bất kỳ ai tiết lộ chuyện đêm đó, Uyển nương đến tìm ta liều mạng, Vân Sinh sai người nhốt bà ta vào phòng.
Vân Sinh bảo ta nghỉ ngơi cho tốt, đang định rời đi, ta kéo hắn lại. "Triệu Phi sủng ái Uyển nương, hành động hôm nay của ngươi đã quá khác thường, sẽ khiến người ta nghi ngờ."
"Ý của Vân Kỳ tiểu thư là?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Triệu Phi tính tình cổ quái thất thường, háo sắc, hắn có thể giả vờ bị ta mê hoặc mà chán ghét Uyển nương. Người ngoài sẽ nghĩ Uyển nương vì ghen ghét mà vu oan giá họa ta hãm hại hắn."
"Ta nên làm thế nào?"
"Ở lại đây qua đêm."
Ánh mắt hắn lảng tránh, có chút luống cuống. Xem ra trước đây hẳn là một thiếu niên ngây thơ.
"Đừng nghĩ nhiều, chỉ là giả vờ thôi."
"Ta biết," hắn vội vàng nói, "Vân Kỳ tiểu thư và ta khác biệt như mây với bùn, Vân Sinh nào dám có ý đồ gì."
Vẻ mặt hắn căng thẳng, như sợ vô tình mạo phạm ta.
Ta thở dài: “Ngươi không cần như vậy, ta cũng chỉ là kẻ hèn mọn thân bất do kỷ."
Hắn ngồi xổm xuống, cẩn thận nói: "Không phải, Vân Kỳ tiểu thư là người tốt bụng nhất mà Vân Sinh từng gặp."
Ta sững sờ: “Ngươi nói việc ta phát cháo và thuốc ở thiện đường sao?" Đó chẳng qua chỉ là hành động giả nhân giả nghĩa của ta để thay đổi số mệnh mà thôi.
Hắn lắc đầu: "Không phải."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Là khi nào? Ta không nhớ mình đã từng làm việc tốt gì?"
Hắn cười: "Tiểu thư đã quên mình tốt đẹp ra sao, Vân Sinh sẽ giúp người nhớ lại."
Từ đó về sau, Vân Sinh ngủ lại phòng ta, nhưng ta ngủ trên giường, hắn ngủ dưới đất. Đêm nào ta cũng gặp ác mộng, khi thì mơ thấy mẫu thân, khi thì mơ thấy Ô Lặc Hoài, khi thì mơ thấy Tô Lạc Lạc, ta như chìm trong nước, muốn ngoi lên nhưng không thể động đậy. Cuối cùng, ta sẽ nghe thấy một giọng nói. Thật quen thuộc, nhưng ta không nhớ đã nghe thấy ở đâu.
"Vân Kỳ tiểu thư, Vân Kỳ tiểu thư..."
Ta tỉnh giấc trong tiếng gọi, như một người sắp chết đuối cuối cùng cũng ngoi lên khỏi mặt nước. Ta vẫn còn hoảng sợ, nắm chặt lấy tay hắn.
"Không sao rồi, Vân Kỳ tiểu thư, không sao rồi." Hắn an ủi ta, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Vân Kỳ tiểu thư, đừng sợ, ta ở đây, không ai có thể làm hại người."
Ta nắm lấy tay hắn, ánh trăng chiếu lên gương mặt hắn, ánh mắt hắn trong như nước, ánh mắt này, sao ta thấy quen thuộc thế?
Hắn đưa cho ta một chén trà: "Tiểu thư, uống nước đi."
Câu nói này, dường như, ta cũng đã nghe ở đâu đó rồi…
Ngày Ô Lặc Hoài rời kinh, Vân Sinh với thân phận Thái tử đi tiễn chàng. Ta đứng ở góc tường thành, nhìn chàng. Ô Lặc Hoài biết ta ở đây, từ đầu đến cuối, lại không nhìn ta lấy một lần.
Trên người chàng, có gì đó đã thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro