Toàn Bộ Vai Ác Cưng Chiều Tiểu Sư Muội
Chương 20
2024-11-13 20:23:32
Tạ Quân từ xem xong ký ức, lại cúi đầu nhìn về phía tiểu cô nương trong ngực, ánh mắt có chút phức tạp.
Hắn biết nàng tên là Ngu Niệm Thanh, cùng huynh trưởng nương tựa lẫn nhau, mà ca ca của nàng đã chết ngoài thành hôm qua.
Hiện giờ, nàng cũng trở thành cô nhi.
Tạ Quân Từ vốn định giao nàng cho bá tánh cùng thôn, không nghĩ tới khi hắn tìm được mấy thôn dân trong trí nhớ Lưu Kế Nhân, thôn dân nhìn thấy là tu tiên giả hạ phàm cứu người, đều nhao nhao quỳ xuống cầu xin hắn đem Tiểu Niệm Thanh mang đi, ai cũng không chịu nhận lấy nàng.
Các nàng nói trong thôn nghèo khó, lại nói Ngu Tùng Trạch đã chết, để ấu muội của hắn lớn lên trong thôn, chỉ tăng thêm bi thương cùng bóng ma tâm lý, thôn dân đều cầu hắn mang Tiểu Niệm Thanh đi, cho dù lưu lại làm nha hoàn quét dọn, cũng tốt hơn so với ở lại trong thôn chịu khổ.
Thôn dân không thu dưỡng, Tạ Quân Từ càng không thể bỏ nàng, chỉ có thể mang theo nàng rời khỏi An Định thành.
Người tu tiên di chuyển nhanh, không đến nửa canh giờ, Tạ Quân Từ đã đi tới thành trì phồn hoa nhất của một châu huyện khác.
Hắn lần này đến nhân giới là để tôi luyện, không nghĩ tới trên đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, làm rối loạn tất cả kế hoạch của hắn.
Tạ Quân Từ cả đời này chỉ giết người, chưa từng cứu người.
Năng lực của hắn quá nguy hiểm, còn xen lẫn lệ khí của Diêm La chi lực, cho nên không dám tự tiện dùng chân khí chữa trị cho nàng.
Sau khi vào thành, Hắn tìm một đại phu có địa vị cao nhất trong y quán để chữa trị cho nàng.
Trong khách điếm, lúc đại phu bắt mạch khám bệnh, Ngu Niệm Thanh vẫn ở trong lòng Tạ Quân Từ.
Không phải là hắn không chịu buông tay, mà là sau khi cứu nàng ra khỏi giếng, tiểu cô nương vẫn ôm chặt cánh tay trái của hắn, cũng không tách ra được.
Tạ Quân Từ chỉ vừa dùng sức một chút, vật nhỏ mềm mại yếu ớt trong ngực liền phát ra âm thanh nức nở bất mãn, nước mắt giống như bất cứ lúc nào cũng có thể roi.
Lúc Tiểu Niệm tỉnh táo rất ngoan, nhưng khi cô không tỉnh táo thì chính là một đứa trẻ bình thường, hơn nữa còn có cái tính xấu khi rời giường.
Nàng tuổi còn nhỏ, quen được ca ca ôm ngủ, mỗi lần cảm nhận được ca ca rời đi, nàng sẽ không vui. Chỉ là Ngu Tùng Trạch hiểu muội muội, biết nàng chỉ rầm rừ một chút, nhiều nhất cũng chính là kỹ năng giả khóc của hài tử, không rơi nước mắt mà nức nở hai tiếng, trấn an một chút là tốt rồi.
------Nhưng Tạ Quân Từ không biết.
Đời này hắn chưa từng ôm hài tử, vừa nhìn thấy hài tử suốt đường vẫn luôn im lặng bỗng nhiên phát ra tiếng nghẹn ủy khuất như vậy, ngón tay đang nhẹ nhàng tách nàng ra đột nhiên cứng đờ.
Không khí yên tĩnh trong một khắc.
Nếu Ngu Niệm Thanh không buông cánh tay hắn ra, thì không thể bắt mạch, nhưng vừa để cho nàng buông mình ra, nàng sẽ khóc.
Tạ Quân Từ mặt không chút thay đổi ngẩng đầu, nhìn về phía lão đại phu đang đứng ngồi không yên trên ghế.
Hắn hiện giờ đã đeo mặt nạ màu bạc che đi đôi mắt đỏ của mình, nhưng tựa hồ vẫn không có bất kỳ tác dụng gì, lão đầu tử vẫn luôn nơm nớp lo sợ.
Dưới ánh mắt bình thản nhưng có áp lực của hắn, lão đại phu đầu đầy mồ hôi bỗng nhiên hiểu được sự trầm mặc của Tạ Quân Từ, lão đề nghị: "Hài tử bình thường đều như vậy, ngươi ôm nàng qua đây, nàng có thể đưa tay ra.”
Tạ Quân Từ tuy rằng không hiểu nguyên lý trong đó, nhưng hắn vẫn tuân theo đề nghị của đại phu.
Chỉ là muốn ôm nàng qua đó, vẫn phải để cho nàng buông tay mình ra trước. Ngón tay thon dài như ngọc của hắn vừa chạm vào mu bàn tay nàng, vật nhỏ đã sớm bắt đầu nức nở.
Nhìn động tác của hắn lại dừng lại, lão đại phu đã khám bệnh cho vô số hài tử nhịn không được vẫy vẫy: "Ngài nhẫn tâm nhanh chóng mở tay nàng ra, thừa dịp nàng không có phản ứng nhanh chóng thay đổi tư thế, là tốt rồi.”
Tạ Quân Từ rũ con ngươi xuống, bộ dạng tuấn mỹ trắng nõn của hắn mang theo một loại khí chất cực kỳ uy áp, chỉ cần không nói lời nào, liền giống như đang suy tính đại sự nào đó.
Trầm mặc nửa ngày, hắn cuối cùng vẫn nhẹ nhàng bẻ bàn tay nhỏ bé của Ngu Niệm Thanh ra, chống cánh tay trái trên thân thể nàng vừa động, liền ôm nàng tới.
Không đợi hắn thả lỏng, liền cảm thấy cổ mình căng thẳng, bị một đôi cánh tay nhỏ gầy nhưng hữu lực ôm lấy.
Ngay sau đó, khuôn mặt mềm mại của tiểu hài tử dựa vào bên má hắn.
—— Hơn nữa còn nhẹ nhàng cọ cọ.
Tạ Quân Từ cả người nháy mắt cứng đờ.
Hắn đã suốt hai trăm năm không tiếp xúc gần gũi với người khác như vậy, bên cạnh hắn ngoại trừ cừu hận cũng chỉ có tử vong.
Nhưng hết lần này tới lần khác một hài tử vừa yếu ớt vừa nhỏ nhắn lại làm cho đầu óc Tạ Quân Từ đều trống rỗng, không biết nên xử lý như thế nào.
Hắn nâng mí mắt lên, lần này ánh mắt sắc bén nguy hiểm rất nhiều —— Tựa hồ lão đại phu là người mưu đồ bất chính tính toán hắn.
Nhìn bộ dáng lãnh khốc lại cứng ngắc của Tạ Quân Từ, lão đại phu chỉ có thể run rẩy dạy hắn ôm hài tử.
"Thân thể ngươi hơi hướng về phía sau một chút, để cho nàng tựa vào bả vai của ngươi, sau đó tay trái nâng phía dưới, tay phải chống vào lưng hoặc gáy nàng..."
Điều chỉnh như vậy, không bao lâu sau, tiểu cô nương rốt cục chậm rãi buôn cánh tay, thân thể cũng dần dần nghiêng sang bên cạnh.
Bàn tay Tạ Quân Từ vẫn cứng ngắc chống sau lưng nàng, hắn thẳng thắn nói: "Nàng nghiêng.”
"Lúc này chậm rãi theo trọng lượng của nàng ôm vào trong ngực là được." Nhìn tiểu cô nương ngửa mặt nằm trong ngực thanh niên, lão đầu tử nhịn không được bày tỏ: "Như vậy mới đúng, lúc đầu ngài căn bản là đang ôm mèo, nàng đương nhiên không thoải mái.”
Nhìn thấy người trẻ tuổi khí chất lạnh lùng đáng sợ này tựa hồ không có ý muốn để cho đầu mình chuyển nhà, lão đại phu rốt cục thở phào nhẹ nhõm, lão một bên bắt mạch cho Ngu Niệm Thanh, một bên nói: "Ngươi làm cha phải học nhiều thứ lắm. ”
Nhìn người thanh niên này khí vũ bất phàm, quần áo trên người cũng không phải loại vải thông thường, hẳn là trong nhà không thiếu tiền. Chỉ là có tiền đến đâu, nữ nhi đã lớn như vậy, ngay cả hài tử cũng không biết ôm, chính là có chút không phải người đàng hoàng.
Lão đại phu lại nhịn không được nhìn tiểu cô nương mặc áo trong, rõ ràng là loại thô ráp rẻ tiền nhất, cùng trên người thanh niên vải vóc hoàn toàn bất đồng.
"Nuôi nữ nhi phải cẩn thận, nhìn ngài có tiền, cũng nên thay chút quần áo thoải mái cho đứa nhỏ mới đúng."
Lão nhịn không được thở dài nói: "Nếu không phải nhìn tiểu cô nương này tinh xảo đáng yêu, cùng ngươi nhất mạch tương thông, lão phu còn lầm tưởng đứa nhỏ này là ngươi nhặt được ở ven đường.”
Kỳ thật là ở ven đường nhặt được đứa nhỏ Tạ Quân Từ: ...
Hắn biết nàng tên là Ngu Niệm Thanh, cùng huynh trưởng nương tựa lẫn nhau, mà ca ca của nàng đã chết ngoài thành hôm qua.
Hiện giờ, nàng cũng trở thành cô nhi.
Tạ Quân Từ vốn định giao nàng cho bá tánh cùng thôn, không nghĩ tới khi hắn tìm được mấy thôn dân trong trí nhớ Lưu Kế Nhân, thôn dân nhìn thấy là tu tiên giả hạ phàm cứu người, đều nhao nhao quỳ xuống cầu xin hắn đem Tiểu Niệm Thanh mang đi, ai cũng không chịu nhận lấy nàng.
Các nàng nói trong thôn nghèo khó, lại nói Ngu Tùng Trạch đã chết, để ấu muội của hắn lớn lên trong thôn, chỉ tăng thêm bi thương cùng bóng ma tâm lý, thôn dân đều cầu hắn mang Tiểu Niệm Thanh đi, cho dù lưu lại làm nha hoàn quét dọn, cũng tốt hơn so với ở lại trong thôn chịu khổ.
Thôn dân không thu dưỡng, Tạ Quân Từ càng không thể bỏ nàng, chỉ có thể mang theo nàng rời khỏi An Định thành.
Người tu tiên di chuyển nhanh, không đến nửa canh giờ, Tạ Quân Từ đã đi tới thành trì phồn hoa nhất của một châu huyện khác.
Hắn lần này đến nhân giới là để tôi luyện, không nghĩ tới trên đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, làm rối loạn tất cả kế hoạch của hắn.
Tạ Quân Từ cả đời này chỉ giết người, chưa từng cứu người.
Năng lực của hắn quá nguy hiểm, còn xen lẫn lệ khí của Diêm La chi lực, cho nên không dám tự tiện dùng chân khí chữa trị cho nàng.
Sau khi vào thành, Hắn tìm một đại phu có địa vị cao nhất trong y quán để chữa trị cho nàng.
Trong khách điếm, lúc đại phu bắt mạch khám bệnh, Ngu Niệm Thanh vẫn ở trong lòng Tạ Quân Từ.
Không phải là hắn không chịu buông tay, mà là sau khi cứu nàng ra khỏi giếng, tiểu cô nương vẫn ôm chặt cánh tay trái của hắn, cũng không tách ra được.
Tạ Quân Từ chỉ vừa dùng sức một chút, vật nhỏ mềm mại yếu ớt trong ngực liền phát ra âm thanh nức nở bất mãn, nước mắt giống như bất cứ lúc nào cũng có thể roi.
Lúc Tiểu Niệm tỉnh táo rất ngoan, nhưng khi cô không tỉnh táo thì chính là một đứa trẻ bình thường, hơn nữa còn có cái tính xấu khi rời giường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng tuổi còn nhỏ, quen được ca ca ôm ngủ, mỗi lần cảm nhận được ca ca rời đi, nàng sẽ không vui. Chỉ là Ngu Tùng Trạch hiểu muội muội, biết nàng chỉ rầm rừ một chút, nhiều nhất cũng chính là kỹ năng giả khóc của hài tử, không rơi nước mắt mà nức nở hai tiếng, trấn an một chút là tốt rồi.
------Nhưng Tạ Quân Từ không biết.
Đời này hắn chưa từng ôm hài tử, vừa nhìn thấy hài tử suốt đường vẫn luôn im lặng bỗng nhiên phát ra tiếng nghẹn ủy khuất như vậy, ngón tay đang nhẹ nhàng tách nàng ra đột nhiên cứng đờ.
Không khí yên tĩnh trong một khắc.
Nếu Ngu Niệm Thanh không buông cánh tay hắn ra, thì không thể bắt mạch, nhưng vừa để cho nàng buông mình ra, nàng sẽ khóc.
Tạ Quân Từ mặt không chút thay đổi ngẩng đầu, nhìn về phía lão đại phu đang đứng ngồi không yên trên ghế.
Hắn hiện giờ đã đeo mặt nạ màu bạc che đi đôi mắt đỏ của mình, nhưng tựa hồ vẫn không có bất kỳ tác dụng gì, lão đầu tử vẫn luôn nơm nớp lo sợ.
Dưới ánh mắt bình thản nhưng có áp lực của hắn, lão đại phu đầu đầy mồ hôi bỗng nhiên hiểu được sự trầm mặc của Tạ Quân Từ, lão đề nghị: "Hài tử bình thường đều như vậy, ngươi ôm nàng qua đây, nàng có thể đưa tay ra.”
Tạ Quân Từ tuy rằng không hiểu nguyên lý trong đó, nhưng hắn vẫn tuân theo đề nghị của đại phu.
Chỉ là muốn ôm nàng qua đó, vẫn phải để cho nàng buông tay mình ra trước. Ngón tay thon dài như ngọc của hắn vừa chạm vào mu bàn tay nàng, vật nhỏ đã sớm bắt đầu nức nở.
Nhìn động tác của hắn lại dừng lại, lão đại phu đã khám bệnh cho vô số hài tử nhịn không được vẫy vẫy: "Ngài nhẫn tâm nhanh chóng mở tay nàng ra, thừa dịp nàng không có phản ứng nhanh chóng thay đổi tư thế, là tốt rồi.”
Tạ Quân Từ rũ con ngươi xuống, bộ dạng tuấn mỹ trắng nõn của hắn mang theo một loại khí chất cực kỳ uy áp, chỉ cần không nói lời nào, liền giống như đang suy tính đại sự nào đó.
Trầm mặc nửa ngày, hắn cuối cùng vẫn nhẹ nhàng bẻ bàn tay nhỏ bé của Ngu Niệm Thanh ra, chống cánh tay trái trên thân thể nàng vừa động, liền ôm nàng tới.
Không đợi hắn thả lỏng, liền cảm thấy cổ mình căng thẳng, bị một đôi cánh tay nhỏ gầy nhưng hữu lực ôm lấy.
Ngay sau đó, khuôn mặt mềm mại của tiểu hài tử dựa vào bên má hắn.
—— Hơn nữa còn nhẹ nhàng cọ cọ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Quân Từ cả người nháy mắt cứng đờ.
Hắn đã suốt hai trăm năm không tiếp xúc gần gũi với người khác như vậy, bên cạnh hắn ngoại trừ cừu hận cũng chỉ có tử vong.
Nhưng hết lần này tới lần khác một hài tử vừa yếu ớt vừa nhỏ nhắn lại làm cho đầu óc Tạ Quân Từ đều trống rỗng, không biết nên xử lý như thế nào.
Hắn nâng mí mắt lên, lần này ánh mắt sắc bén nguy hiểm rất nhiều —— Tựa hồ lão đại phu là người mưu đồ bất chính tính toán hắn.
Nhìn bộ dáng lãnh khốc lại cứng ngắc của Tạ Quân Từ, lão đại phu chỉ có thể run rẩy dạy hắn ôm hài tử.
"Thân thể ngươi hơi hướng về phía sau một chút, để cho nàng tựa vào bả vai của ngươi, sau đó tay trái nâng phía dưới, tay phải chống vào lưng hoặc gáy nàng..."
Điều chỉnh như vậy, không bao lâu sau, tiểu cô nương rốt cục chậm rãi buôn cánh tay, thân thể cũng dần dần nghiêng sang bên cạnh.
Bàn tay Tạ Quân Từ vẫn cứng ngắc chống sau lưng nàng, hắn thẳng thắn nói: "Nàng nghiêng.”
"Lúc này chậm rãi theo trọng lượng của nàng ôm vào trong ngực là được." Nhìn tiểu cô nương ngửa mặt nằm trong ngực thanh niên, lão đầu tử nhịn không được bày tỏ: "Như vậy mới đúng, lúc đầu ngài căn bản là đang ôm mèo, nàng đương nhiên không thoải mái.”
Nhìn thấy người trẻ tuổi khí chất lạnh lùng đáng sợ này tựa hồ không có ý muốn để cho đầu mình chuyển nhà, lão đại phu rốt cục thở phào nhẹ nhõm, lão một bên bắt mạch cho Ngu Niệm Thanh, một bên nói: "Ngươi làm cha phải học nhiều thứ lắm. ”
Nhìn người thanh niên này khí vũ bất phàm, quần áo trên người cũng không phải loại vải thông thường, hẳn là trong nhà không thiếu tiền. Chỉ là có tiền đến đâu, nữ nhi đã lớn như vậy, ngay cả hài tử cũng không biết ôm, chính là có chút không phải người đàng hoàng.
Lão đại phu lại nhịn không được nhìn tiểu cô nương mặc áo trong, rõ ràng là loại thô ráp rẻ tiền nhất, cùng trên người thanh niên vải vóc hoàn toàn bất đồng.
"Nuôi nữ nhi phải cẩn thận, nhìn ngài có tiền, cũng nên thay chút quần áo thoải mái cho đứa nhỏ mới đúng."
Lão nhịn không được thở dài nói: "Nếu không phải nhìn tiểu cô nương này tinh xảo đáng yêu, cùng ngươi nhất mạch tương thông, lão phu còn lầm tưởng đứa nhỏ này là ngươi nhặt được ở ven đường.”
Kỳ thật là ở ven đường nhặt được đứa nhỏ Tạ Quân Từ: ...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro