Toàn Bộ Vai Ác Cưng Chiều Tiểu Sư Muội
Chương 32
2024-11-13 20:23:32
Sáng sớm, Vương Thạch Đầu từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, hắn đổi quần áo, đánh ngáp đi ra phòng ngủ.
Nam hài vô tâm vô phế, ngày hôm qua còn ủy khuất mà ngao ngao khóc lớn, hôm nay liền quên đến không còn một mảnh.
Nhìn đến nha hoàn, Vương Thạch Đầu hỏi: “Muội muội đã dậy chưa?”
Nha hoàn ánh mắt có chút trốn tránh, nàng nhẹ giọng nói, “Thiếu gia, lão gia phu nhân ở đại sảnh chờ người.”
Vương Thạch Đầu không rõ nguyên do, hắn đi vào đại sảnh, liền thấy cha mẹ ngồi ở bên cạnh bàn. Hai vợ chồng sắc mặt phức tạp, ánh mắt vẫn luôn nhìn hộp gấm trên bàn.
Nắp hộp gấm mở ra, bên trong tơ lụa bao vây lấy một viên đan dược.
“Cha, nương, làm sao vậy?” Vương Thạch Đầu hỏi.
“Thạch Đầu tới rồi.” Vương lão gia ngẩng đầu, hắn mệt mỏi nói: “Cha nương sinh cho ngươi cái tiểu muội muội được không?”
Thiêu niên nghe còn không hiểu, Vương phu nhân thở dài nói: “Thanh Thanh là tiên tử, nhà của chúng ta lưu không được nàng, nàng cùng tiên nhân bay về trời rồi"
Tạ Quân Từ trước khi đi, để lại cho bọn họ viên đan dược này, nói chỉ cần phu thê hai người cùng dùng, liền có thể tâm tưởng sự thành.
Tiên nhân ban thuốc vốn nên là chuyện tốt, nhưng nghĩ đến Niệm Thanh chỉ có quan hệ nửa tháng, bọn họ vẫn không khỏi cảm thấy có chút u sầu.
Chỉ có thể cảm khái may mắn là chỉ mới nửa tháng mà thôi, thời gian còn không dài, tiểu cô nương cũng hoàn toàn không thích nơi này. Bọn họ tuy rằng lòng có không nỡ, nhưng còn có thể buông tay.
Coi như không có duyên.
Bên kia, cách Thanh Châu Vực hơn 60 dặm, tiểu cô nương khoác áo choàng Tạ Quân Từ ngồi ở trên nham thạch, không chớp mắt mà nhìn Tạ Quân Từ.
Rõ ràng là mặt lạnh như Tu La người gặp người sợ, giờ phút này lại có chút không tự tin.
Tạ Quân Từ lấy ra mấy món đồ chơi cùng điểm tâm từ trong nhẫn trữ vật, dưới ánh mắt trong trẻo của tiểu cô nương, hắn căng da đầu nói: “Mấy này qua ta đã mua cho ngươi rất nhiều đồ vật, ngươi chắc chắn thích.”
Nói, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đẩy trên bãi đá mấy thứ đồ chơi nhỏ, đều là thứ tiểu hài tử thích.
Tạ Quân Từ không sai biệt lắm mà chất đầy bãi đá.
chuyện ở Vương gia làm hắn thập phần áy náy.
Đem một tiểu nữ hài yếu ớt không nơi nương tựa đến một gia đình giàu có rõ ràng là chuyện tốt, Tạ Quân Từ vốn dĩ cũng không cần thiết vì Tiểu Niệm Thanh hao phí nhiều tâm lực như vậy.
Hắn từ đều đến đuôi đều là vì nàng bôn ba làm lụng vất vả, rõ ràng nên không thẹn với lòng, giờ phút này lại giống như bản thân vừa làm chuyện gì xấu xa, ở trước mặt Tiểu Niệm Thanh, cằm cũng không dám nâng lên.
Trước kia Tạ Quân Từ chỉ thấy nàng thiên chân đang yêu, vậy mà chuyện ở Vương gia lại ngoài dự kiến của hắn. Hắn không nghĩ tới nàng đối với người mình không thích có bao nhiêu kháng cự.
Hắn ở bên nhìn lên đau lòng, nhưng tưởng tượng đến tiểu cô nương rất có thể cũng chán ghét hắn như vậy, trong lòng liền bất an.
Tạ Quân Từ tặng quà lấy lòng hiệu quả không tốt, tiểu cô nương vẫn là không chớp mắt mà nhìn hắn.
Nàng thân ảnh nho nhỏ bên ngoài bọc áo khoác hắn, không giống như đang mặc áo mà giống như đang bơi trong áo chỉ còn lại có đầu nhỏ ở bên ngoài, như một người tuyết nhỏ.
Tạ Quân Từ vốn dĩ rất áy, nhưng nhìn nàng cái dạng này lại cảm thấy đáng yêu, không khỏi ngước mắt lên nhìn lén, xem ra cái xin lỗi này thực không thành ý.
Niệm Thanh không chú ý, nàng vẫn còn giận hắn!
Nàng tức giận mà nói:: “Ngươi không cần ta, ngươi đem ta ném cho người khác, ta là gánh nặng, ngươi nam nhân phụ bạc!"
Câu sau là học theo mấy cô dì trong thôn —— khả năng nàng cũng không quá minh bạch đó là có ý tứ gì.
Hai trăm năm qua, Ngu Niệm Thanh là người đầu tiên dám mắng trực diện Tạ Quân Từ.
Tạ Quân Từ cười khổ lên, hắn nói: “Ta là nam nhân phụ bạc, ngươi không phải gánh nặng.”
Hắn nghĩ đến tiểu cô nương thông minh lại mẫn cảm, không thể lừa gạt như những hài từ bình thường, bằng không nàng sẽ không có cảm giác an toàn.
Vì thế, Tạ Quân Từ thái độ nghiêm túc, chậm rãi giải thích vì sao hắn làm như vậy, Niệm Thanh mở to hai mắt, nghiêm túc nghe.
Tạ Quân Từ cảm thấy Niệm Thanh thông minh, nhưng thật ra là vì có hệ thống ở bên trong xuất lực, hỗ trợ giải thích những từ mà nàng không thể hiểu được.
Hệ thống vốn dĩ rất sợ nhân vật phản diện, nhưng lại không muốn nhìn thấy Tiêu Niệm Thanh buồn bực không vui, chỉ có thể toàn tâm toàn ý hỗ trợ.
Ít nhất nhân vật phản diện này đối xử với hài tử còn tốt chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Ngoài nói trong giải thích, Ngu Niệm Thanh rốt cuộc tin Tạ Quân Từ nói.
Tiểu hài tử là nhạy bén nhất, tựa như nàng có thể cảm nhận được mỗi lần bọn nha hoàn nhìn thấy nàng đều đối nàng mỉm cười, kỳ thật đều có chút chán ghét nàng. Hiện giờ Tạ Quân Từ thiệt tình chân ý đối nàng, nàng cũng có thể cảm nhận được.
Tạ Quân Từ bên này còn xin lỗi, hắn nghĩ phải cho nàng thấy thái độ chân thành của hắn, liền nói: "Mấy ngày qua ta đều hối hận, đều nghĩ đến ngươi."
Tiểu cô nương ngẩng đầu, nàng nhìn Tạ Quân Từ, nhỏ giọng nói: “Thật không?”
“Thật sự.”
"Có nghĩ đến ta nhiều không?" Nàng tính trẻ con hỏi.
Nghe thế, Tạ Quân Từ môi mỏng khẽ nhúc nhích, từ nội tâm lộ ra chút ý cười.
“Thật sự.” Hắn ôn nhu nói: “Ta mỗi thời mỗi khắc đều nghĩ đến Thanh Thanh.”
Niệm Thanh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ Tạ Quân Từ nhàn nhạt mỉm cười, như vậy lại giống như tễ thanh phong, sơ dương ánh tuyết, đẹp mắt cực kỳ.
Cơn giận của nàng dường như bị gió thổi bay ngay lập tức, còn có... muốn cho hắn ôm một cái.
Tiểu cô nương lại hỏi: “Vậy ngươi cũng khóc sao?”
Tạ Quân Từ đơ người
Hắn thật ra không có khóc, nhưng đấm người bại hoại ở An Định Thành khóc thật sự thương tâm.
“Không có.” Hắn thành thật mà trả lời: “Ta là người lớn, người lớn sẽ không khóc, nhưng cũng sẽ buồn.”
Tạ Quân Từ trăm năm đều không hề động đậy cảm xúc, trái tim đã sớm lạnh như hàn băng.
Một người cho dù giết người cũng sẽ không nổi lên một tia sát ý thì hắn ta có thể thể hiện được thứ cảm xúc gì?
Nhưng hắn lại vì nàng mà cảm thấy khổ sở.
Ngu Niệm Thanh nghĩ nghĩ, nàng nói: “Ngươi đã khóc trong lòng, ta đây liền tha thứ cho ngươi.”
Tạ Quân Từ ngẩn ra, hắn không dám tin tưởng mà ngẩng đầu.
Hắn không nghĩ tới Niệm Thanh lại là như vậy dễ dàng liền tha thứ hắn, mà ở tảng đá bên kia, tiểu cô nương đã không hề khúc mắc mà giơ lên tay, nãi thanh nói: “Tạ Quân Từ, ôm một cái.”
Tạ Quân Từ còn chưa phản ứng lại, đã quán tính vươn tay, đem tiểu cô nương ôm trong lòng ngực.
Tay hắn không khỏi siết chặt.
Mất đi và tìm lại được, thì ra là loại cảm giác này.
Tạ Quân Từ tùy ý tiểu cô nương ôm cổ, hắn rũ xuống lông mi, nhẹ nhàng mà nói: “Từ hôm nay bắt đầu, Thanh Thanh kêu ta sư huynh đi.”
Niệm Thanh chớp chớp mắt, nàng hỏi: “Cái gì là sư huynh nha?”
“Đó là sư xuất đồng môn, không có quan hệ huyết thống huynh trưởng.” Tạ Quân Từ nhẹ giọng nói: “Thanh Thanh có lẽ hiện tại không hiểu, về sau sẽ minh bạch.”
Hắn nói: "Về sau nơi nào có ta, nơi đó Thanh Thanh sẽ an toàn."
Tiểu Niệm Thanh cái hiểu cái không, nhưng hệ thống lại lâm vào trầm mặc.
Nó tuy không hiểu được Tạ Quân Từ, nhưng nguyên tác nó hiểu rất rõ, nguyên tác không phải như thế này.
Thương Lang Tông là đệ nhất tông môn phản diện, còn có ba đại ma đầu do Tạ Quân Từ dẫn dắt, mà có thể làm sư phụ của bọn họ, há có thể là hàng tầm thường?
Thương Lang Tông tông chủ kêu Tề Yếm Thù, hắn được định sẵn là một nhân vật nguy hiểm, so với các đồ đệ còn điên khùng hơn.
Dựa theo tư liệu, Tề Yếm Thù tính cách âm tình bất định, hắn say rượu thành nghiện, dạy dỗ đệ tử toàn dùng chùy, cũng chỉ có ba cái đồ đệ mang mệnh vai ác mới có thể chịu đựng được.
Người như vậy, rất khó tưởng tượng hắn sẽ từ ái ôn nhu mà tiếp nhận tiểu hài tử do đệ tử không báo trước mà mang về, khả năng cao Tề Yếm Thù sẽ phát điên.
Tạ Quân Từ hình như cũng không quan tâm đến vấn đề này, hạ quyết tâm dù có bị trục xuất khỏi sư môn, hắn cũng muốn mang theo Tiểu Niệm Thanh.
Hắn khả năng sẽ vứt bỏ thân phận, nếu như vậy cốt truyện có khả năng sẽ thay đổi. Có thể thấy, đối với Tạ Quân Từ mà nói, đây chính là trả giá đại giới.
Cho dù có phải đổi hệ thống, nó cũng không thể không thừa nhận —— cái này đại ma đầu thật sự thực thích hợp làm người giám hộ Thanh Thanh .
Nam hài vô tâm vô phế, ngày hôm qua còn ủy khuất mà ngao ngao khóc lớn, hôm nay liền quên đến không còn một mảnh.
Nhìn đến nha hoàn, Vương Thạch Đầu hỏi: “Muội muội đã dậy chưa?”
Nha hoàn ánh mắt có chút trốn tránh, nàng nhẹ giọng nói, “Thiếu gia, lão gia phu nhân ở đại sảnh chờ người.”
Vương Thạch Đầu không rõ nguyên do, hắn đi vào đại sảnh, liền thấy cha mẹ ngồi ở bên cạnh bàn. Hai vợ chồng sắc mặt phức tạp, ánh mắt vẫn luôn nhìn hộp gấm trên bàn.
Nắp hộp gấm mở ra, bên trong tơ lụa bao vây lấy một viên đan dược.
“Cha, nương, làm sao vậy?” Vương Thạch Đầu hỏi.
“Thạch Đầu tới rồi.” Vương lão gia ngẩng đầu, hắn mệt mỏi nói: “Cha nương sinh cho ngươi cái tiểu muội muội được không?”
Thiêu niên nghe còn không hiểu, Vương phu nhân thở dài nói: “Thanh Thanh là tiên tử, nhà của chúng ta lưu không được nàng, nàng cùng tiên nhân bay về trời rồi"
Tạ Quân Từ trước khi đi, để lại cho bọn họ viên đan dược này, nói chỉ cần phu thê hai người cùng dùng, liền có thể tâm tưởng sự thành.
Tiên nhân ban thuốc vốn nên là chuyện tốt, nhưng nghĩ đến Niệm Thanh chỉ có quan hệ nửa tháng, bọn họ vẫn không khỏi cảm thấy có chút u sầu.
Chỉ có thể cảm khái may mắn là chỉ mới nửa tháng mà thôi, thời gian còn không dài, tiểu cô nương cũng hoàn toàn không thích nơi này. Bọn họ tuy rằng lòng có không nỡ, nhưng còn có thể buông tay.
Coi như không có duyên.
Bên kia, cách Thanh Châu Vực hơn 60 dặm, tiểu cô nương khoác áo choàng Tạ Quân Từ ngồi ở trên nham thạch, không chớp mắt mà nhìn Tạ Quân Từ.
Rõ ràng là mặt lạnh như Tu La người gặp người sợ, giờ phút này lại có chút không tự tin.
Tạ Quân Từ lấy ra mấy món đồ chơi cùng điểm tâm từ trong nhẫn trữ vật, dưới ánh mắt trong trẻo của tiểu cô nương, hắn căng da đầu nói: “Mấy này qua ta đã mua cho ngươi rất nhiều đồ vật, ngươi chắc chắn thích.”
Nói, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đẩy trên bãi đá mấy thứ đồ chơi nhỏ, đều là thứ tiểu hài tử thích.
Tạ Quân Từ không sai biệt lắm mà chất đầy bãi đá.
chuyện ở Vương gia làm hắn thập phần áy náy.
Đem một tiểu nữ hài yếu ớt không nơi nương tựa đến một gia đình giàu có rõ ràng là chuyện tốt, Tạ Quân Từ vốn dĩ cũng không cần thiết vì Tiểu Niệm Thanh hao phí nhiều tâm lực như vậy.
Hắn từ đều đến đuôi đều là vì nàng bôn ba làm lụng vất vả, rõ ràng nên không thẹn với lòng, giờ phút này lại giống như bản thân vừa làm chuyện gì xấu xa, ở trước mặt Tiểu Niệm Thanh, cằm cũng không dám nâng lên.
Trước kia Tạ Quân Từ chỉ thấy nàng thiên chân đang yêu, vậy mà chuyện ở Vương gia lại ngoài dự kiến của hắn. Hắn không nghĩ tới nàng đối với người mình không thích có bao nhiêu kháng cự.
Hắn ở bên nhìn lên đau lòng, nhưng tưởng tượng đến tiểu cô nương rất có thể cũng chán ghét hắn như vậy, trong lòng liền bất an.
Tạ Quân Từ tặng quà lấy lòng hiệu quả không tốt, tiểu cô nương vẫn là không chớp mắt mà nhìn hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng thân ảnh nho nhỏ bên ngoài bọc áo khoác hắn, không giống như đang mặc áo mà giống như đang bơi trong áo chỉ còn lại có đầu nhỏ ở bên ngoài, như một người tuyết nhỏ.
Tạ Quân Từ vốn dĩ rất áy, nhưng nhìn nàng cái dạng này lại cảm thấy đáng yêu, không khỏi ngước mắt lên nhìn lén, xem ra cái xin lỗi này thực không thành ý.
Niệm Thanh không chú ý, nàng vẫn còn giận hắn!
Nàng tức giận mà nói:: “Ngươi không cần ta, ngươi đem ta ném cho người khác, ta là gánh nặng, ngươi nam nhân phụ bạc!"
Câu sau là học theo mấy cô dì trong thôn —— khả năng nàng cũng không quá minh bạch đó là có ý tứ gì.
Hai trăm năm qua, Ngu Niệm Thanh là người đầu tiên dám mắng trực diện Tạ Quân Từ.
Tạ Quân Từ cười khổ lên, hắn nói: “Ta là nam nhân phụ bạc, ngươi không phải gánh nặng.”
Hắn nghĩ đến tiểu cô nương thông minh lại mẫn cảm, không thể lừa gạt như những hài từ bình thường, bằng không nàng sẽ không có cảm giác an toàn.
Vì thế, Tạ Quân Từ thái độ nghiêm túc, chậm rãi giải thích vì sao hắn làm như vậy, Niệm Thanh mở to hai mắt, nghiêm túc nghe.
Tạ Quân Từ cảm thấy Niệm Thanh thông minh, nhưng thật ra là vì có hệ thống ở bên trong xuất lực, hỗ trợ giải thích những từ mà nàng không thể hiểu được.
Hệ thống vốn dĩ rất sợ nhân vật phản diện, nhưng lại không muốn nhìn thấy Tiêu Niệm Thanh buồn bực không vui, chỉ có thể toàn tâm toàn ý hỗ trợ.
Ít nhất nhân vật phản diện này đối xử với hài tử còn tốt chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Ngoài nói trong giải thích, Ngu Niệm Thanh rốt cuộc tin Tạ Quân Từ nói.
Tiểu hài tử là nhạy bén nhất, tựa như nàng có thể cảm nhận được mỗi lần bọn nha hoàn nhìn thấy nàng đều đối nàng mỉm cười, kỳ thật đều có chút chán ghét nàng. Hiện giờ Tạ Quân Từ thiệt tình chân ý đối nàng, nàng cũng có thể cảm nhận được.
Tạ Quân Từ bên này còn xin lỗi, hắn nghĩ phải cho nàng thấy thái độ chân thành của hắn, liền nói: "Mấy ngày qua ta đều hối hận, đều nghĩ đến ngươi."
Tiểu cô nương ngẩng đầu, nàng nhìn Tạ Quân Từ, nhỏ giọng nói: “Thật không?”
“Thật sự.”
"Có nghĩ đến ta nhiều không?" Nàng tính trẻ con hỏi.
Nghe thế, Tạ Quân Từ môi mỏng khẽ nhúc nhích, từ nội tâm lộ ra chút ý cười.
“Thật sự.” Hắn ôn nhu nói: “Ta mỗi thời mỗi khắc đều nghĩ đến Thanh Thanh.”
Niệm Thanh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ Tạ Quân Từ nhàn nhạt mỉm cười, như vậy lại giống như tễ thanh phong, sơ dương ánh tuyết, đẹp mắt cực kỳ.
Cơn giận của nàng dường như bị gió thổi bay ngay lập tức, còn có... muốn cho hắn ôm một cái.
Tiểu cô nương lại hỏi: “Vậy ngươi cũng khóc sao?”
Tạ Quân Từ đơ người
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn thật ra không có khóc, nhưng đấm người bại hoại ở An Định Thành khóc thật sự thương tâm.
“Không có.” Hắn thành thật mà trả lời: “Ta là người lớn, người lớn sẽ không khóc, nhưng cũng sẽ buồn.”
Tạ Quân Từ trăm năm đều không hề động đậy cảm xúc, trái tim đã sớm lạnh như hàn băng.
Một người cho dù giết người cũng sẽ không nổi lên một tia sát ý thì hắn ta có thể thể hiện được thứ cảm xúc gì?
Nhưng hắn lại vì nàng mà cảm thấy khổ sở.
Ngu Niệm Thanh nghĩ nghĩ, nàng nói: “Ngươi đã khóc trong lòng, ta đây liền tha thứ cho ngươi.”
Tạ Quân Từ ngẩn ra, hắn không dám tin tưởng mà ngẩng đầu.
Hắn không nghĩ tới Niệm Thanh lại là như vậy dễ dàng liền tha thứ hắn, mà ở tảng đá bên kia, tiểu cô nương đã không hề khúc mắc mà giơ lên tay, nãi thanh nói: “Tạ Quân Từ, ôm một cái.”
Tạ Quân Từ còn chưa phản ứng lại, đã quán tính vươn tay, đem tiểu cô nương ôm trong lòng ngực.
Tay hắn không khỏi siết chặt.
Mất đi và tìm lại được, thì ra là loại cảm giác này.
Tạ Quân Từ tùy ý tiểu cô nương ôm cổ, hắn rũ xuống lông mi, nhẹ nhàng mà nói: “Từ hôm nay bắt đầu, Thanh Thanh kêu ta sư huynh đi.”
Niệm Thanh chớp chớp mắt, nàng hỏi: “Cái gì là sư huynh nha?”
“Đó là sư xuất đồng môn, không có quan hệ huyết thống huynh trưởng.” Tạ Quân Từ nhẹ giọng nói: “Thanh Thanh có lẽ hiện tại không hiểu, về sau sẽ minh bạch.”
Hắn nói: "Về sau nơi nào có ta, nơi đó Thanh Thanh sẽ an toàn."
Tiểu Niệm Thanh cái hiểu cái không, nhưng hệ thống lại lâm vào trầm mặc.
Nó tuy không hiểu được Tạ Quân Từ, nhưng nguyên tác nó hiểu rất rõ, nguyên tác không phải như thế này.
Thương Lang Tông là đệ nhất tông môn phản diện, còn có ba đại ma đầu do Tạ Quân Từ dẫn dắt, mà có thể làm sư phụ của bọn họ, há có thể là hàng tầm thường?
Thương Lang Tông tông chủ kêu Tề Yếm Thù, hắn được định sẵn là một nhân vật nguy hiểm, so với các đồ đệ còn điên khùng hơn.
Dựa theo tư liệu, Tề Yếm Thù tính cách âm tình bất định, hắn say rượu thành nghiện, dạy dỗ đệ tử toàn dùng chùy, cũng chỉ có ba cái đồ đệ mang mệnh vai ác mới có thể chịu đựng được.
Người như vậy, rất khó tưởng tượng hắn sẽ từ ái ôn nhu mà tiếp nhận tiểu hài tử do đệ tử không báo trước mà mang về, khả năng cao Tề Yếm Thù sẽ phát điên.
Tạ Quân Từ hình như cũng không quan tâm đến vấn đề này, hạ quyết tâm dù có bị trục xuất khỏi sư môn, hắn cũng muốn mang theo Tiểu Niệm Thanh.
Hắn khả năng sẽ vứt bỏ thân phận, nếu như vậy cốt truyện có khả năng sẽ thay đổi. Có thể thấy, đối với Tạ Quân Từ mà nói, đây chính là trả giá đại giới.
Cho dù có phải đổi hệ thống, nó cũng không thể không thừa nhận —— cái này đại ma đầu thật sự thực thích hợp làm người giám hộ Thanh Thanh .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro