Toàn Bộ Vai Ác Cưng Chiều Tiểu Sư Muội
Chương 38
2024-11-13 20:23:32
“Đệ tử úc đó lấy ra ký ức của phụ thân nàng ta, sau khi nhìn thấy Ngụy Lâu bệnh nặng thì tuyên bố mình nhìn thấy Tiên môn, cùng người xung khắc với nàng ta, hơn nữa còn tiên đoán qua một ít chuyện của Ngụy gia, đều được chứng thực."
Tạ Quân Từ trầm giọng nói: “Có lẽ lần nàng ta sinh bệnh thật sự gặp phải cơ duyên gì đó.”
Nhìn thấy vẻ mặt Tề Yếm Thù không tính là phản cảm, giống như là đang tự hỏi cái gì, Tạ Quân Từ lại một lần nữa khẩn cầu: "Sư tôn, đứa nhỏ này rất đáng thương. Đệ tử không phải không nghĩ tới giao nàng cho người khác, nhưng sau khi tiễn nàng đi nàng không ăn không uống, gầy gò đến lợi hại, hết lần này tới lần khác chỉ tín nhiệm đệ tử. Đệ tử thật sự là......”
Hắn buông lỗ tai bé con ra, lần nữa cúi người quỳ xuống, trầm giọng nói, "Cầu sư tôn cho một cơ hội.”
Tề Yếm Thù cụp mắt nhìn chăm chú hai người dưới bậc thang.
Dưới dáng người rộng lớn hữu lực của Tạ Quân Từ, thân thể nho nhỏ của bé gái bên cạnh hắn thoạt nhìn càng thêm yếu ớt.
Nàng cắn móng tay, đôi mắt to trong trẻo tò mò nhìn Tạ Quân Từ, rõ ràng không biết hắn đang làm gì.
Một khối nho nhỏ, giống như mèo con.
Tâm tư Tề Yếm Thù xoay chuyển, một lát sau, y thờ ơ nói, "Nếu bản tôn không muốn thu nàng làm đồ đệ thì sao? Ngươi còn muốn bức bách bản tôn à?”
“Đệ tử không dám."
Tạ Quân Từ thấp giọng nói, hắn đem một đường lui khác hắn nghĩ tới lúc trước ra: “Chỉ cần sư tôn đồng ý nàng ở lại Thương Lang tông là tốt rồi, do đệ tử toàn quyền chiếu cố. Hoặc là......”
Tạ Quân Từ dừng lại một chút, mới nói, "Nếu như sư tôn đồng ý, hoặc là để đệ tử thu nàng làm đồ đệ cũng có thể, chỉ cần có thể lưu lại nàng..."
“Nếu ta không đồng ý thì sao." Tề Yếm Thù thản nhiên nói.
Y lần này cố ý làm khó dễ Tạ Quân Từ, Tạ Quân Từ tự chủ trương mang về người ngoài, Tề Yếm Thù từ lúc bọn họ vừa vào rừng sâu sương mù đã cảm nhận được, tự nhiên không có khả năng dễ dàng buông tha hắn như thế.
Chẳng qua, Tề Yếm Thù cũng biết Tạ Quân Từ cũng không phải là người nhiệt tình, cứu người thì thôi, vậy mà còn động tâm tư tự mình nuôi dưỡng, ngược lại ngoài dự liệu của y.
Niệm Thanh hoàn toàn không cảm nhận được sóng ngầm bắt đầu khởi động giữa thầy trò, nàng ngồi dưới đất một lúc lâu, rất nhàm chán, chỉ cảm thấy giọng nói của hai người bọn họ rất chậm rất chậm, không biết khi nào mới có thể trò chuyện xong.
Sàn nhà đại điện cứng như vậy, nàng ngồi cấn đến phát hoảng, có chút không chịu nổi, cứ nhích tới nhích lui.
Nàng nhịn không được quơ quơ ống tay áo Tạ Quân Từ, nhỏ giọng nói: "Tạ Quân Từ, mông đau nhức.”
Tạ Quân Từ vốn hành lễ đại bái, cúi đầu rất thấp, vốn bộ dáng rất khiêm tốn cầu tình. Nghe Niệm Thanh nói, hắn theo bản năng liền đưa tay ôm nàng vào trong ngực, quỳ lạy biến thành quỳ xuống.
Hắn cũng không muốn lúc này thất lễ, dù sao chính mình đã vi phạm tông huấn trước. Nhưng mấy ngày nay chiếu cố bé con lại thành thói quen, sau khi không cần nghĩ ngợi ôm người tới, vẻ mặt Tạ Quân Từ có chút mê mang luống cuống, không biết nên tìm bù như thế nào.
Nhìn thấy bộ dáng Tạ Quân Từ, Tề Yếm Thù cười nhạo một tiếng.
Thật sự là mặt trời mọc từ phía tây rồi.
Đôi mắt khiếp người của hắn nhìn về phía bé gái trong lòng Tạ Quân Từ. Dù cho có chân khí Tạ Quân Từ bảo vệ nàng, nhưng uy áp Đại Tôn Giả đẳng cấp tu sĩ chỉ bằng ánh mắt cũng có thể làm cho người bình thường đổ mồ hôi sợ hãi.
Nhưng Niệm Thanh cứ như cái gì cũng không cảm giác được, tùy ý để y nhìn chăm chú, lực chú ý của bé thậm chí không ở trên người y, mà là vẫn nhìn những tạp vật kỳ lạ cổ quái trong điện.
Tề Yếm Thù ngược lại có chút hứng thú, y còn chưa gặp qua người không sợ mình.
Ba đệ tử của y đều hết sức e ngại y, huống chi là người ngoài, bé con này thật đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp.
Hắn thờ ơ nói: "Nếu ngồi dưới đất cấn, vậy lên đây ngồi đi.”
Tạ Quân Từ sửng sốt, trong nháy mắt hắn khẩn trương hẳn lên: "Sư tôn......”
“Ngươi yên tâm, người là ngươi mang về, ta sẽ không tìm nàng gây phiền toái."
Tề Yếm Thù thản nhiên nói: " Ta sẽ đổ hết lên đầu ngươi.”
Tạ Quân Từ lúc này mới yên lòng, hắn buông bé con ra, cúi đầu, đánh giá vẻ mặt của nàng, ý bảo nàng lên bậc thang.
Thấy bộ dạng bảo vệ của hắn, Tề Yếm Thù liền không nhịn được cười nhạo.
Nếu không phải tiểu nha đầu này tuổi còn quá nhỏ, y thật sự sẽ cho rằng nàng hạ chú gì đó cho Tạ Quân Từ.
Ngay cả hệ thống cũng khẩn trương muốn chết, nhưng Niệm Thanh lại phảng phất như chưa phát giác. Nàng tuổi nhỏ trong cuộc đời ba tuổi rưỡi cơ hồ chưa từng leo qua cầu thang, bậc thang đại điện đối với nàng mà nói có chút cố hết sức, cuối cùng phải dùng cả tay lẫn chân mới leo lên được.
Đi tới bên cạnh nhuyễn tháp, Niệm Thanh ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp lãnh đạm nhưng sắc bén của Tề Yếm Thù ở ngay trước mặt.
Tề Yếm Thù nói: "Lên đây.”
Niệm Thanh nhìn Tề Yếm Thù, nàng nhanh chóng đưa ra phán đoán, trẻ con nói: "Không lên được.”
Sau đó, nàng vươn cánh tay, ý bảo Tề Yếm Thù ôm nàng lên.
Hệ thống rất sợ Tề Yếm Thù trở mặt, vừa định dặn dò Niệm Thanh thuận theo một chút, lại thấy người đàn ông cười khẽ một tiếng.
Đứa bé này.
Tề Yếm Thù thật đúng là âm trầm bất định, hệ thống sợ y căm tức, thế mà y lại còn cười.
Y vươn tay, túm lấy cổ áo sau của Niệm Thanh, kéo cô bé lên. Tạ Quân Từ dưới đài vẻ mặt một lời khó nói hết, giống như thập phần đau lòng y thô lỗ.
Tạ Quân Từ trầm giọng nói: “Có lẽ lần nàng ta sinh bệnh thật sự gặp phải cơ duyên gì đó.”
Nhìn thấy vẻ mặt Tề Yếm Thù không tính là phản cảm, giống như là đang tự hỏi cái gì, Tạ Quân Từ lại một lần nữa khẩn cầu: "Sư tôn, đứa nhỏ này rất đáng thương. Đệ tử không phải không nghĩ tới giao nàng cho người khác, nhưng sau khi tiễn nàng đi nàng không ăn không uống, gầy gò đến lợi hại, hết lần này tới lần khác chỉ tín nhiệm đệ tử. Đệ tử thật sự là......”
Hắn buông lỗ tai bé con ra, lần nữa cúi người quỳ xuống, trầm giọng nói, "Cầu sư tôn cho một cơ hội.”
Tề Yếm Thù cụp mắt nhìn chăm chú hai người dưới bậc thang.
Dưới dáng người rộng lớn hữu lực của Tạ Quân Từ, thân thể nho nhỏ của bé gái bên cạnh hắn thoạt nhìn càng thêm yếu ớt.
Nàng cắn móng tay, đôi mắt to trong trẻo tò mò nhìn Tạ Quân Từ, rõ ràng không biết hắn đang làm gì.
Một khối nho nhỏ, giống như mèo con.
Tâm tư Tề Yếm Thù xoay chuyển, một lát sau, y thờ ơ nói, "Nếu bản tôn không muốn thu nàng làm đồ đệ thì sao? Ngươi còn muốn bức bách bản tôn à?”
“Đệ tử không dám."
Tạ Quân Từ thấp giọng nói, hắn đem một đường lui khác hắn nghĩ tới lúc trước ra: “Chỉ cần sư tôn đồng ý nàng ở lại Thương Lang tông là tốt rồi, do đệ tử toàn quyền chiếu cố. Hoặc là......”
Tạ Quân Từ dừng lại một chút, mới nói, "Nếu như sư tôn đồng ý, hoặc là để đệ tử thu nàng làm đồ đệ cũng có thể, chỉ cần có thể lưu lại nàng..."
“Nếu ta không đồng ý thì sao." Tề Yếm Thù thản nhiên nói.
Y lần này cố ý làm khó dễ Tạ Quân Từ, Tạ Quân Từ tự chủ trương mang về người ngoài, Tề Yếm Thù từ lúc bọn họ vừa vào rừng sâu sương mù đã cảm nhận được, tự nhiên không có khả năng dễ dàng buông tha hắn như thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng qua, Tề Yếm Thù cũng biết Tạ Quân Từ cũng không phải là người nhiệt tình, cứu người thì thôi, vậy mà còn động tâm tư tự mình nuôi dưỡng, ngược lại ngoài dự liệu của y.
Niệm Thanh hoàn toàn không cảm nhận được sóng ngầm bắt đầu khởi động giữa thầy trò, nàng ngồi dưới đất một lúc lâu, rất nhàm chán, chỉ cảm thấy giọng nói của hai người bọn họ rất chậm rất chậm, không biết khi nào mới có thể trò chuyện xong.
Sàn nhà đại điện cứng như vậy, nàng ngồi cấn đến phát hoảng, có chút không chịu nổi, cứ nhích tới nhích lui.
Nàng nhịn không được quơ quơ ống tay áo Tạ Quân Từ, nhỏ giọng nói: "Tạ Quân Từ, mông đau nhức.”
Tạ Quân Từ vốn hành lễ đại bái, cúi đầu rất thấp, vốn bộ dáng rất khiêm tốn cầu tình. Nghe Niệm Thanh nói, hắn theo bản năng liền đưa tay ôm nàng vào trong ngực, quỳ lạy biến thành quỳ xuống.
Hắn cũng không muốn lúc này thất lễ, dù sao chính mình đã vi phạm tông huấn trước. Nhưng mấy ngày nay chiếu cố bé con lại thành thói quen, sau khi không cần nghĩ ngợi ôm người tới, vẻ mặt Tạ Quân Từ có chút mê mang luống cuống, không biết nên tìm bù như thế nào.
Nhìn thấy bộ dáng Tạ Quân Từ, Tề Yếm Thù cười nhạo một tiếng.
Thật sự là mặt trời mọc từ phía tây rồi.
Đôi mắt khiếp người của hắn nhìn về phía bé gái trong lòng Tạ Quân Từ. Dù cho có chân khí Tạ Quân Từ bảo vệ nàng, nhưng uy áp Đại Tôn Giả đẳng cấp tu sĩ chỉ bằng ánh mắt cũng có thể làm cho người bình thường đổ mồ hôi sợ hãi.
Nhưng Niệm Thanh cứ như cái gì cũng không cảm giác được, tùy ý để y nhìn chăm chú, lực chú ý của bé thậm chí không ở trên người y, mà là vẫn nhìn những tạp vật kỳ lạ cổ quái trong điện.
Tề Yếm Thù ngược lại có chút hứng thú, y còn chưa gặp qua người không sợ mình.
Ba đệ tử của y đều hết sức e ngại y, huống chi là người ngoài, bé con này thật đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp.
Hắn thờ ơ nói: "Nếu ngồi dưới đất cấn, vậy lên đây ngồi đi.”
Tạ Quân Từ sửng sốt, trong nháy mắt hắn khẩn trương hẳn lên: "Sư tôn......”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi yên tâm, người là ngươi mang về, ta sẽ không tìm nàng gây phiền toái."
Tề Yếm Thù thản nhiên nói: " Ta sẽ đổ hết lên đầu ngươi.”
Tạ Quân Từ lúc này mới yên lòng, hắn buông bé con ra, cúi đầu, đánh giá vẻ mặt của nàng, ý bảo nàng lên bậc thang.
Thấy bộ dạng bảo vệ của hắn, Tề Yếm Thù liền không nhịn được cười nhạo.
Nếu không phải tiểu nha đầu này tuổi còn quá nhỏ, y thật sự sẽ cho rằng nàng hạ chú gì đó cho Tạ Quân Từ.
Ngay cả hệ thống cũng khẩn trương muốn chết, nhưng Niệm Thanh lại phảng phất như chưa phát giác. Nàng tuổi nhỏ trong cuộc đời ba tuổi rưỡi cơ hồ chưa từng leo qua cầu thang, bậc thang đại điện đối với nàng mà nói có chút cố hết sức, cuối cùng phải dùng cả tay lẫn chân mới leo lên được.
Đi tới bên cạnh nhuyễn tháp, Niệm Thanh ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp lãnh đạm nhưng sắc bén của Tề Yếm Thù ở ngay trước mặt.
Tề Yếm Thù nói: "Lên đây.”
Niệm Thanh nhìn Tề Yếm Thù, nàng nhanh chóng đưa ra phán đoán, trẻ con nói: "Không lên được.”
Sau đó, nàng vươn cánh tay, ý bảo Tề Yếm Thù ôm nàng lên.
Hệ thống rất sợ Tề Yếm Thù trở mặt, vừa định dặn dò Niệm Thanh thuận theo một chút, lại thấy người đàn ông cười khẽ một tiếng.
Đứa bé này.
Tề Yếm Thù thật đúng là âm trầm bất định, hệ thống sợ y căm tức, thế mà y lại còn cười.
Y vươn tay, túm lấy cổ áo sau của Niệm Thanh, kéo cô bé lên. Tạ Quân Từ dưới đài vẻ mặt một lời khó nói hết, giống như thập phần đau lòng y thô lỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro