Toàn Bộ Vai Ác Cưng Chiều Tiểu Sư Muội
Chương 47
2024-11-13 20:23:32
“Nhưng chơi vui mà." Nghe thấy giọng nó nghiêm túc, Niệm Thanh nhỏ giọng nói.
“Không được!”
Hệ thống lần đầu tiên hung dữ như vậy, Niệm Thanh cũng không biết tại sao vừa mới có thể chơi, hiện tại lại không cho, giống như hệ thống tự mình nổi giận lung tung vậy. Tiểu cô nương có chút ủy khuất, nhưng nàng vẫn là nghe theo lời nói của hệ thống, không có lại chui qua chân bàn, mà là chạy đi trong đình viện xem hoa.
Bên kia, Tề Yếm Thù nằm ở trên nhuyễn tháp, hắn mặt không chút thay đổi nhìn hư không, men say trên người trải qua một lần đánh vỡ như vậy, đã tiêu tán không thấy. Hắn hít thở thật sâu, lại bắt đầu bực bội.
Lúc trước hắn đã nói nuôi nhãi con không phải dễ dàng như vậy, Tạ Quân Từ hết lần này tới lần khác biết khó mà vẫn làm.
Muốn nuôi lớn một đứa bé, là chuyện chỉ cần cho nàng ăn no mặc ấm là được sao? Chuyện gì cũng phải quan tâm.
Tề Yếm Thù cũng không biết là Tạ Quân Từ lừa gạt hắn, hay là vật nhỏ này đem tất cả nhu thuận đều để lại cho Tạ Quân Từ, chỉ đem phiền toái để lại cho hắn.
Tề Yếm Thù lại một mình uống rượu một hồi, phòng trống bên kia lại không có tiếng vang. Giống như vật nhỏ không nhúc nhích ở một chỗ đã lâu, chỉ là có thể cảm nhận được hô hấp cùng nhịp tim của nàng không có vấn đề.
Tề Yếm Thù đặt bầu rượu xuống, mặt hắn không chút thay đổi ngây người một hồi, đột nhiên không có một bóng người. Cùng lúc đó, trên bầu trời một đình viện, thân ảnh Tề Yếm Thù đột nhiên xuất hiện. Hắn bạch y thắng tuyết, khuôn mặt lạnh lùng sắc bén, mang theo một loại uy áp không thể xâm phạm, giống như thần tiên giáng thế.
Tề Yếm Thù cúi đầu, vẻ mặt hắn dừng lại.
Chỉ thấy tiểu cô nương cuộn mình nằm trên bãi cỏ ngủ thiếp đi, đóa hoa muôn hồng nghìn tía bên cạnh đều hướng về phía nàng mà nở ra, cảm nhận được Tề Yếm Thù tới, lại nhao nhao run rẩy cánh hoa rụt về chỗ cũ.
Xem ra, Tạ Quân Từ ngày đó không nói dối, trên người đứa nhỏ này có lẽ thật sự tồn tại chỗ nào đó bất đồng, phúc trạch sâu nặng như thế, mới có thể dẫn tới tiên hoa yêu thích.
Niệm Thanh chơi đến mệt mỏi, ở trong đình viện ngắm hoa, nhìn nhìn liền ngủ thiếp đi. Trong giấc mộng, nàng bị một cái ôm xa lạ chưa từng tiếp xúc bao quanh, giống như mưa băng mùa đông, mang đến hàn khí vô tận.
Không biết ngủ bao lâu, bé con dần dần tỉnh lại, nàng không khỏi duỗi thắt lưng, lại theo thói quen lăn một vòng, mới mở mắt, lại thấy được Tề Yếm Thù lười nhác ở bên kia. Nơi nàng ngủ không phải là cái rương nhỏ của nàng, mà là một góc giường quý phi của Tề Yếm Thù.
Tề Yếm Thù dĩ nhiên hiếm khi không uống rượu, ngón tay thon dài của hắn nắm một quyển sách, chính là quyển sách Niệm Thanh đọc lúc sáng sớm tuy không biết những vẫn giả vờ hiểu kia.
“Đây là ai bịa ra, thật sự là nhàm chán đến cực điểm." Tề Yếm Thù lật qua một trang, cổ họng lại hừ lạnh một tiếng.
Tiếng sột soạt vang lên, Tề Yếm Thù nhấc thoại bản lên, quả nhiên nhìn thấy bé con bò về phía hắn. Hắn vươn tay, ngón trỏ đặt trên trán Niệm Thanh, khiến nàng không thể tới gần thêm một bước.
“Đừng tưởng rằng các ngươi có gì khác nhau." Tề Yếm Thù nói. “Ta chỉ là đáp ứng Tạ Quân Từ trông ngươi, ta vẫn không có thích ngươi.”
Sau một hồi im lặng, hắn nói thêm: "Nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ đuổi ngươi đi bất cứ lúc nào."
Niệm Thanh một chút cũng không sợ Tề Yếm Thù, bởi vì bất luận hắn lạnh nhạt nói bao nhiêu, nàng đều có thể cảm giác được, người lớn này kỳ thật không có địch ý, cũng không nguy hiểm. Giống như Tạ Quân Từ lúc đó.
Ngón tay Tề Yếm Thù chống lại nàng, không cho nàng tới gần, nàng liền nằm sấp xuống. Nàng gối tay trái, tay phải lại kéo ống tay áo Tề Yếm Thù.
“Sư hổ, kể chuyện xưa đi." Nàng khẩn cầu nói.
“Đừng nằm mơ, không thể nào.” Tề Yếm Thù lạnh lùng nói.
Tiểu cô nương trông mong nhìn hắn.
“Ta nói rồi, không có khả năng!”
“Không được chính là không được.”
“Ngươi có phải nghe không hiểu ý nghĩa từ "không được" hay không?”
“... Chỉ đọc cho ngươi một chương, ngươi không nên được voi đòi tiên nữa!”
Đêm đó. Trăng cao sao sáng. Tề Yếm Thù mặt không chút thay đổi nhìn bóng tối, trong lòng hắn, tiểu cô nương ôm cổ hắn, ngủ say.
Làm thế quái nào mà mọi thứ lại đi đến mức này?
Tề Yếm Thù trong lòng rất buồn bực, hắn có cảm giác mình bị uy hiếp. Vật nhỏ này thật sự là to gan lớn mật, hắn chẳng biết từ lúc nào đã đi theo con đường của nàng, không hiểu sao đã bị nàng chui vào trong ngực.
Tề Yếm Thù cảm thấy mình hẳn là nên lạnh lùng khiển trách tiểu nha đầu này, lại mắng nàng một trận, làm nàng sợ tới mức oa oa khóc lớn, sau này nàng khẳng định không dám càn rỡ như vậy. Trong lòng hắn đã tính toán, ngón tay cuộn tròn sau lưng bé con, chuẩn bị phát tác.
Kết quả trong nháy mắt trước khi Tề Yếm Thù muốn mở miệng, bé con trong lúc ngủ mơ động đậy, trong miệng nàng nỉ non vài tiếng hắn nghe không hiểu, cái đầu nhỏ cọ cọ trên cổ Tề Yếm Thù, thay đổi tư thế, liền ngủ thật say.
Thân thể của nàng mềm mại nho nhỏ nằm úp sấp ở trên ngực của hắn, nàng nằm trong vòng tay tu sĩ Độ Kiếp kỳ yếu ớt đến dường như một hơi của hắn đã có thể thổi bị thương đến nàng. Thân thể Tề Yếm Thù bất giác cứng ngắc, cho đến khi nàng không nhúc nhích, hắn mới im lặng thở dài một hơi.
Gương mặt tiểu cô nương dán ở bên cổ hắn, hô hấp như có như không của nàng theo cổ hắn vòng một vòng thổi đến sau cổ, Tề Yếm Thù lông tơ dựng lên, ở trong đêm tối trừng mắt lên.
--------
“Không được!”
Hệ thống lần đầu tiên hung dữ như vậy, Niệm Thanh cũng không biết tại sao vừa mới có thể chơi, hiện tại lại không cho, giống như hệ thống tự mình nổi giận lung tung vậy. Tiểu cô nương có chút ủy khuất, nhưng nàng vẫn là nghe theo lời nói của hệ thống, không có lại chui qua chân bàn, mà là chạy đi trong đình viện xem hoa.
Bên kia, Tề Yếm Thù nằm ở trên nhuyễn tháp, hắn mặt không chút thay đổi nhìn hư không, men say trên người trải qua một lần đánh vỡ như vậy, đã tiêu tán không thấy. Hắn hít thở thật sâu, lại bắt đầu bực bội.
Lúc trước hắn đã nói nuôi nhãi con không phải dễ dàng như vậy, Tạ Quân Từ hết lần này tới lần khác biết khó mà vẫn làm.
Muốn nuôi lớn một đứa bé, là chuyện chỉ cần cho nàng ăn no mặc ấm là được sao? Chuyện gì cũng phải quan tâm.
Tề Yếm Thù cũng không biết là Tạ Quân Từ lừa gạt hắn, hay là vật nhỏ này đem tất cả nhu thuận đều để lại cho Tạ Quân Từ, chỉ đem phiền toái để lại cho hắn.
Tề Yếm Thù lại một mình uống rượu một hồi, phòng trống bên kia lại không có tiếng vang. Giống như vật nhỏ không nhúc nhích ở một chỗ đã lâu, chỉ là có thể cảm nhận được hô hấp cùng nhịp tim của nàng không có vấn đề.
Tề Yếm Thù đặt bầu rượu xuống, mặt hắn không chút thay đổi ngây người một hồi, đột nhiên không có một bóng người. Cùng lúc đó, trên bầu trời một đình viện, thân ảnh Tề Yếm Thù đột nhiên xuất hiện. Hắn bạch y thắng tuyết, khuôn mặt lạnh lùng sắc bén, mang theo một loại uy áp không thể xâm phạm, giống như thần tiên giáng thế.
Tề Yếm Thù cúi đầu, vẻ mặt hắn dừng lại.
Chỉ thấy tiểu cô nương cuộn mình nằm trên bãi cỏ ngủ thiếp đi, đóa hoa muôn hồng nghìn tía bên cạnh đều hướng về phía nàng mà nở ra, cảm nhận được Tề Yếm Thù tới, lại nhao nhao run rẩy cánh hoa rụt về chỗ cũ.
Xem ra, Tạ Quân Từ ngày đó không nói dối, trên người đứa nhỏ này có lẽ thật sự tồn tại chỗ nào đó bất đồng, phúc trạch sâu nặng như thế, mới có thể dẫn tới tiên hoa yêu thích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Niệm Thanh chơi đến mệt mỏi, ở trong đình viện ngắm hoa, nhìn nhìn liền ngủ thiếp đi. Trong giấc mộng, nàng bị một cái ôm xa lạ chưa từng tiếp xúc bao quanh, giống như mưa băng mùa đông, mang đến hàn khí vô tận.
Không biết ngủ bao lâu, bé con dần dần tỉnh lại, nàng không khỏi duỗi thắt lưng, lại theo thói quen lăn một vòng, mới mở mắt, lại thấy được Tề Yếm Thù lười nhác ở bên kia. Nơi nàng ngủ không phải là cái rương nhỏ của nàng, mà là một góc giường quý phi của Tề Yếm Thù.
Tề Yếm Thù dĩ nhiên hiếm khi không uống rượu, ngón tay thon dài của hắn nắm một quyển sách, chính là quyển sách Niệm Thanh đọc lúc sáng sớm tuy không biết những vẫn giả vờ hiểu kia.
“Đây là ai bịa ra, thật sự là nhàm chán đến cực điểm." Tề Yếm Thù lật qua một trang, cổ họng lại hừ lạnh một tiếng.
Tiếng sột soạt vang lên, Tề Yếm Thù nhấc thoại bản lên, quả nhiên nhìn thấy bé con bò về phía hắn. Hắn vươn tay, ngón trỏ đặt trên trán Niệm Thanh, khiến nàng không thể tới gần thêm một bước.
“Đừng tưởng rằng các ngươi có gì khác nhau." Tề Yếm Thù nói. “Ta chỉ là đáp ứng Tạ Quân Từ trông ngươi, ta vẫn không có thích ngươi.”
Sau một hồi im lặng, hắn nói thêm: "Nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ đuổi ngươi đi bất cứ lúc nào."
Niệm Thanh một chút cũng không sợ Tề Yếm Thù, bởi vì bất luận hắn lạnh nhạt nói bao nhiêu, nàng đều có thể cảm giác được, người lớn này kỳ thật không có địch ý, cũng không nguy hiểm. Giống như Tạ Quân Từ lúc đó.
Ngón tay Tề Yếm Thù chống lại nàng, không cho nàng tới gần, nàng liền nằm sấp xuống. Nàng gối tay trái, tay phải lại kéo ống tay áo Tề Yếm Thù.
“Sư hổ, kể chuyện xưa đi." Nàng khẩn cầu nói.
“Đừng nằm mơ, không thể nào.” Tề Yếm Thù lạnh lùng nói.
Tiểu cô nương trông mong nhìn hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta nói rồi, không có khả năng!”
“Không được chính là không được.”
“Ngươi có phải nghe không hiểu ý nghĩa từ "không được" hay không?”
“... Chỉ đọc cho ngươi một chương, ngươi không nên được voi đòi tiên nữa!”
Đêm đó. Trăng cao sao sáng. Tề Yếm Thù mặt không chút thay đổi nhìn bóng tối, trong lòng hắn, tiểu cô nương ôm cổ hắn, ngủ say.
Làm thế quái nào mà mọi thứ lại đi đến mức này?
Tề Yếm Thù trong lòng rất buồn bực, hắn có cảm giác mình bị uy hiếp. Vật nhỏ này thật sự là to gan lớn mật, hắn chẳng biết từ lúc nào đã đi theo con đường của nàng, không hiểu sao đã bị nàng chui vào trong ngực.
Tề Yếm Thù cảm thấy mình hẳn là nên lạnh lùng khiển trách tiểu nha đầu này, lại mắng nàng một trận, làm nàng sợ tới mức oa oa khóc lớn, sau này nàng khẳng định không dám càn rỡ như vậy. Trong lòng hắn đã tính toán, ngón tay cuộn tròn sau lưng bé con, chuẩn bị phát tác.
Kết quả trong nháy mắt trước khi Tề Yếm Thù muốn mở miệng, bé con trong lúc ngủ mơ động đậy, trong miệng nàng nỉ non vài tiếng hắn nghe không hiểu, cái đầu nhỏ cọ cọ trên cổ Tề Yếm Thù, thay đổi tư thế, liền ngủ thật say.
Thân thể của nàng mềm mại nho nhỏ nằm úp sấp ở trên ngực của hắn, nàng nằm trong vòng tay tu sĩ Độ Kiếp kỳ yếu ớt đến dường như một hơi của hắn đã có thể thổi bị thương đến nàng. Thân thể Tề Yếm Thù bất giác cứng ngắc, cho đến khi nàng không nhúc nhích, hắn mới im lặng thở dài một hơi.
Gương mặt tiểu cô nương dán ở bên cổ hắn, hô hấp như có như không của nàng theo cổ hắn vòng một vòng thổi đến sau cổ, Tề Yếm Thù lông tơ dựng lên, ở trong đêm tối trừng mắt lên.
--------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro