Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)
Ba Người Ăn Một...
Ngã Tối Bạch
2024-11-24 19:57:25
Tóm lại Lâm Uyên vừa ra tay đã nhắm ngay tới ba vị tông sư, hơn nữa sau khi cân nhắc, hắn quyết định chọn tác phẩm của Agatha Christie trước.
Hệ thống thì ai tới cũng không từ chối. “Xin hỏi có lựa chọn chế tác riêng một tác phẩm nào không?”
“Điều kiện là gì?”
“Trả thêm tiền.”
“Ta chọn ngẫu nhiên.”
Đương nhiên Lâm Uyên muốn chế tác Và Rồi Chẳng Còn Ai nhất, vì đây là tác phẩm có sức ảnh hưởng lớn nhất của Agatha Christie. Nhưng tác phẩm tiêu biểu này chắc chắn sẽ có cái giá trên trời.
Mà Lâm Uyên chọn ngẫu nhiên nhưng thực ra đều là tác phẩm của Agatha Christie, chất lượng tuyệt đối không tệ, cho nên hắn cũng không lo lắng mình sẽ xui xẻo nhận phải một quyển tiểu thuyết không đủ hot.
“Ding doong, chúc mừng ký chủ đạt được tác phẩm Vụ ám sát ông Roger Ackroyd, giá chế tác riêng là 8 triệu, xin hỏi có chế tác hay không?”
“Chế tác riêng.”
Hai mắt Lâm Uyên toả sáng, sau đó biểu tình trở nên cổ quái, khẽ lắc đầu.
Thật vất vả mới quyết định đi theo con đường trinh thám chính thống một lần, vậy mà Hệ thống vẫn cho hắn một bộ khá đặc thù của Agatha Christie.
Đúng vậy, trong toàn bộ tác phẩm của Agatha Christie, Vụ ám sát ông Roger Ackroyd không phải là quyển tốt nhất, nhưng là một trong những quyển đặc biệt nhất làm nên tên tuổi của bà.
Chất lượng tác phẩm này vẫn rất cao. Cho nên Lâm Uyên hoàn toàn có thể tiếp nhận cái giá tiền này.
Tuy là hắn cảm thấy nếu có thể ngẫu nhiên nhặt được Và Rồi Chẳng Còn Ai hoặc là Án Mạng Trên Chuyến Tàu Tốc Hành Phương Đông thì sẽ tốt hơn, hoặc là Án Mạng Trên Sông Nile cũng không tệ.
Nhưng đạt được quyển này, hắn đã cảm thấy rất hài lòng. Cho dù không phải quyển tốt nhất, thì cũng là quyển rất đặc sắc.
Chỉ là điểm đặc sắc của quyển tiểu thuyết này nằm ở chỗ: một khi độc giả biết trước hung thủ là ai thì khi xem quyển sách này sẽ không còn thấy hay nữa.
Cho nên…
Tác giả nhắc nhở mọi người một chút:
Nếu không muốn mấy chương sau tiết lộ tên tuổi hung thủ khiến độc giả mất hết hứng đọc thì đề nghị các độc giả nên đọc quyển tiểu thuyết này trước đi.
Thời gian sau đó, Lâm Uyên quen tay bắt đầu gõ chữ.
Thời gian nhanh như thoi đưa, rốt cuộc đã tới tháng 3!
Tháng 3 ở Tần tỉnh là mùa xuân. Tuy không khí vẫn còn hơi se lạnh nhưng vạn vật đã bắt đầu sinh sôi nảy nở.
Đối với các độc giả yêu thích đọc truyện ngắn mà nói, tháng 3 cũng là lúc truyện ngắn của Sở Cuồng phát hành trên Bộ Lạc.
Đúng thế, rất nhiều người vào Bộ Lạc để chờ đợi được xem tác phẩm mới của Sở Cuồng ——
Tên là Một Bát Mì Dương Xuân!
Tên gốc của tác phẩm là Một Bát Mì Udon, vì muốn khán giả có cảm giác sâu sắc hơn nên hắn đổi mì Udon thành mì Dương Xuân nổi tiếng ở Lam Tinh.
Mì gì không quan trọng, quan trọng là nội dung có tốt không. Hiển nhiên tác giả xếp hạng hơn 20 Thân Gia thuỵ cũng cho là như vậy.
Lúc này, bên phía Bộ Lạc đã đăng tác phẩm của Sở Cuồng lên, Thân Gia Thuỵ không hề do dự ấn vào truyện ngắn Một Bát Mì Dương Xuân.
Câu chuyện bắt đầu, bối cảnh diễn ra ở một tiệm mì, thời gian là đêm giao thừa.
Cách hành văn như một lời kể chuyện:
[Cánh cửa chậm rãi mở ra khi vị khách cuối cùng ra về và tiệm mì chuẩn bị nghỉ bán. Một người phụ nữ khoác chiếc áo khoác dài kẻ caro lỗi thời cùng hai đứa con trai mặc hai bộ đồ thể thao mới giống hệt nhau, một đứa sáu tuổi và một đứa đã lên mười, bước vào cửa hàng.
Thân Gia Thụy nhíu mày.
Phần lớn truyện ngắn của Sở Cuồng đều có phong cách của riêng hắn, chẳng hạn như tác phẩm Dây Chuyền luôn có giọng văn kỳ quái, nhưng Thân Gia Thụy không biết đó là phong cách văn chương sau khi phiên dịch của Lâm Uyên.
Nhưng lần này, văn phong của Sở Cuồng lại gần gũi hơn trước, tạo cho hắn cảm giác giống với bộ truyện ngắn đầu tiên của Sở Cuồng: Mỹ Nhân Nhân Tạo.
Không khó đọc, giọng điệu cũng bình thường, đây là lối viết thường thấy nhất.
Lần này liệu sẽ có cú xoay ngược như trời giáng giống Dây Chuyền không?
Sở Cuồng am hiểu nhất chính là xoay ngược ở phần kết khiến độc giả sững sờ tại chỗ, mà nội dung truyện ngắn đó vẫn rất hợp tình hợp lý.
Thân Gia Thụy đã bị Sở Cuồng làm cho khiếp sợ nhiều lần, nếu Sở Cuồng vẫn viết theo lối đó thì Thân Gia Thụy quả thật sẽ thấy sợ hãi.
Nhưng càng đọc Thân Gia Thụy càng ý thức được, câu chuyện này sẽ không có xoay ngược.
Lần này Sở Cuồng đã thay đổi phong cách viết, hắn dùng câu chữ mang tính tự thuật để viết lại một câu chuyện ngắn một cách đứng đắn.
Cơ hội tới rồi!
Trong đầu Thân Gia Thụy đột nhiên thoáng qua mấy chữ này.
Đòn sát thủ của Sở Cuồng là gì?
Không sai, chính là mỗi bộ truyện ngắn của hắn đều có thể xoay ngược tạo thành hiệu quả kinh thiên động địa!
Đối mặt với cái kết như vậy, độc giả xem đến cuối cùng thường sẽ không nhịn được mà vỗ đùi khen hay. Loại truyện ngắn này cũng là kiểu được độc giả ưa thích nhất, bởi vì nó khiến thần kinh của người đọc bị kích thích mãnh liệt!
Cho nên loại hình truyện ngắn này cũng rất thích hợp để tranh đoạt các giải thưởng văn học.
So sánh với kiểu xoay ngược này, loại văn học trần thuật kể chuyện sẽ không tạo thành kích thích đối với độc giả.
“Chẳng lẽ Sở Cuồng đang thử sáng tác bằng phương pháp mới?”
Thân Gia Thụy suy đoán, sau đó cảm thấy hưng phấn. Nếu Sở Cuồng không viết truyện ngắn mà hắn am hiểu nhất, vậy Thân Gia Thụy có lẽ sẽ có cơ hội chiến thắng!
Cố nén hưng phấn, Thân Gia Thụy tiếp tục đọc câu chuyện.
[“Ừm… chúng tôi muốn ăn mì Dương Xuân… một bát thôi… có được không?” Người phụ nữ rụt rè hỏi. Đằng sau lưng nàng, hai đứa trẻ lo lắng ngước nhìn mẹ chúng và vợ của ông chủ tiệm.]
Bối cảnh là đêm giao thừa, một nữ nhân vào tiệm mì cùng hai đứa con trai, kết quả lại chỉ gọi có một bát mì Dương Xuân?
Không cần phân tích cũng biết được gia đình nàng sống rất khổ cực.
Có điều tình tiết sau đó rất ấm áp:
[Trên tấm thớt đã để sẵn mấy phần mì sợi, mỗi phần đều được tách riêng. Thường thì một bát mì chỉ dùng có một vắt mì thôi, nhưng ông chủ tiệm lại lấy một vắt rưỡi cho vào nồi. Vợ của ông lập tức hiểu được, chồng mình cố ý cho ba mẹ con này được ăn nhiều hơn.]
Hệ thống thì ai tới cũng không từ chối. “Xin hỏi có lựa chọn chế tác riêng một tác phẩm nào không?”
“Điều kiện là gì?”
“Trả thêm tiền.”
“Ta chọn ngẫu nhiên.”
Đương nhiên Lâm Uyên muốn chế tác Và Rồi Chẳng Còn Ai nhất, vì đây là tác phẩm có sức ảnh hưởng lớn nhất của Agatha Christie. Nhưng tác phẩm tiêu biểu này chắc chắn sẽ có cái giá trên trời.
Mà Lâm Uyên chọn ngẫu nhiên nhưng thực ra đều là tác phẩm của Agatha Christie, chất lượng tuyệt đối không tệ, cho nên hắn cũng không lo lắng mình sẽ xui xẻo nhận phải một quyển tiểu thuyết không đủ hot.
“Ding doong, chúc mừng ký chủ đạt được tác phẩm Vụ ám sát ông Roger Ackroyd, giá chế tác riêng là 8 triệu, xin hỏi có chế tác hay không?”
“Chế tác riêng.”
Hai mắt Lâm Uyên toả sáng, sau đó biểu tình trở nên cổ quái, khẽ lắc đầu.
Thật vất vả mới quyết định đi theo con đường trinh thám chính thống một lần, vậy mà Hệ thống vẫn cho hắn một bộ khá đặc thù của Agatha Christie.
Đúng vậy, trong toàn bộ tác phẩm của Agatha Christie, Vụ ám sát ông Roger Ackroyd không phải là quyển tốt nhất, nhưng là một trong những quyển đặc biệt nhất làm nên tên tuổi của bà.
Chất lượng tác phẩm này vẫn rất cao. Cho nên Lâm Uyên hoàn toàn có thể tiếp nhận cái giá tiền này.
Tuy là hắn cảm thấy nếu có thể ngẫu nhiên nhặt được Và Rồi Chẳng Còn Ai hoặc là Án Mạng Trên Chuyến Tàu Tốc Hành Phương Đông thì sẽ tốt hơn, hoặc là Án Mạng Trên Sông Nile cũng không tệ.
Nhưng đạt được quyển này, hắn đã cảm thấy rất hài lòng. Cho dù không phải quyển tốt nhất, thì cũng là quyển rất đặc sắc.
Chỉ là điểm đặc sắc của quyển tiểu thuyết này nằm ở chỗ: một khi độc giả biết trước hung thủ là ai thì khi xem quyển sách này sẽ không còn thấy hay nữa.
Cho nên…
Tác giả nhắc nhở mọi người một chút:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu không muốn mấy chương sau tiết lộ tên tuổi hung thủ khiến độc giả mất hết hứng đọc thì đề nghị các độc giả nên đọc quyển tiểu thuyết này trước đi.
Thời gian sau đó, Lâm Uyên quen tay bắt đầu gõ chữ.
Thời gian nhanh như thoi đưa, rốt cuộc đã tới tháng 3!
Tháng 3 ở Tần tỉnh là mùa xuân. Tuy không khí vẫn còn hơi se lạnh nhưng vạn vật đã bắt đầu sinh sôi nảy nở.
Đối với các độc giả yêu thích đọc truyện ngắn mà nói, tháng 3 cũng là lúc truyện ngắn của Sở Cuồng phát hành trên Bộ Lạc.
Đúng thế, rất nhiều người vào Bộ Lạc để chờ đợi được xem tác phẩm mới của Sở Cuồng ——
Tên là Một Bát Mì Dương Xuân!
Tên gốc của tác phẩm là Một Bát Mì Udon, vì muốn khán giả có cảm giác sâu sắc hơn nên hắn đổi mì Udon thành mì Dương Xuân nổi tiếng ở Lam Tinh.
Mì gì không quan trọng, quan trọng là nội dung có tốt không. Hiển nhiên tác giả xếp hạng hơn 20 Thân Gia thuỵ cũng cho là như vậy.
Lúc này, bên phía Bộ Lạc đã đăng tác phẩm của Sở Cuồng lên, Thân Gia Thuỵ không hề do dự ấn vào truyện ngắn Một Bát Mì Dương Xuân.
Câu chuyện bắt đầu, bối cảnh diễn ra ở một tiệm mì, thời gian là đêm giao thừa.
Cách hành văn như một lời kể chuyện:
[Cánh cửa chậm rãi mở ra khi vị khách cuối cùng ra về và tiệm mì chuẩn bị nghỉ bán. Một người phụ nữ khoác chiếc áo khoác dài kẻ caro lỗi thời cùng hai đứa con trai mặc hai bộ đồ thể thao mới giống hệt nhau, một đứa sáu tuổi và một đứa đã lên mười, bước vào cửa hàng.
Thân Gia Thụy nhíu mày.
Phần lớn truyện ngắn của Sở Cuồng đều có phong cách của riêng hắn, chẳng hạn như tác phẩm Dây Chuyền luôn có giọng văn kỳ quái, nhưng Thân Gia Thụy không biết đó là phong cách văn chương sau khi phiên dịch của Lâm Uyên.
Nhưng lần này, văn phong của Sở Cuồng lại gần gũi hơn trước, tạo cho hắn cảm giác giống với bộ truyện ngắn đầu tiên của Sở Cuồng: Mỹ Nhân Nhân Tạo.
Không khó đọc, giọng điệu cũng bình thường, đây là lối viết thường thấy nhất.
Lần này liệu sẽ có cú xoay ngược như trời giáng giống Dây Chuyền không?
Sở Cuồng am hiểu nhất chính là xoay ngược ở phần kết khiến độc giả sững sờ tại chỗ, mà nội dung truyện ngắn đó vẫn rất hợp tình hợp lý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thân Gia Thụy đã bị Sở Cuồng làm cho khiếp sợ nhiều lần, nếu Sở Cuồng vẫn viết theo lối đó thì Thân Gia Thụy quả thật sẽ thấy sợ hãi.
Nhưng càng đọc Thân Gia Thụy càng ý thức được, câu chuyện này sẽ không có xoay ngược.
Lần này Sở Cuồng đã thay đổi phong cách viết, hắn dùng câu chữ mang tính tự thuật để viết lại một câu chuyện ngắn một cách đứng đắn.
Cơ hội tới rồi!
Trong đầu Thân Gia Thụy đột nhiên thoáng qua mấy chữ này.
Đòn sát thủ của Sở Cuồng là gì?
Không sai, chính là mỗi bộ truyện ngắn của hắn đều có thể xoay ngược tạo thành hiệu quả kinh thiên động địa!
Đối mặt với cái kết như vậy, độc giả xem đến cuối cùng thường sẽ không nhịn được mà vỗ đùi khen hay. Loại truyện ngắn này cũng là kiểu được độc giả ưa thích nhất, bởi vì nó khiến thần kinh của người đọc bị kích thích mãnh liệt!
Cho nên loại hình truyện ngắn này cũng rất thích hợp để tranh đoạt các giải thưởng văn học.
So sánh với kiểu xoay ngược này, loại văn học trần thuật kể chuyện sẽ không tạo thành kích thích đối với độc giả.
“Chẳng lẽ Sở Cuồng đang thử sáng tác bằng phương pháp mới?”
Thân Gia Thụy suy đoán, sau đó cảm thấy hưng phấn. Nếu Sở Cuồng không viết truyện ngắn mà hắn am hiểu nhất, vậy Thân Gia Thụy có lẽ sẽ có cơ hội chiến thắng!
Cố nén hưng phấn, Thân Gia Thụy tiếp tục đọc câu chuyện.
[“Ừm… chúng tôi muốn ăn mì Dương Xuân… một bát thôi… có được không?” Người phụ nữ rụt rè hỏi. Đằng sau lưng nàng, hai đứa trẻ lo lắng ngước nhìn mẹ chúng và vợ của ông chủ tiệm.]
Bối cảnh là đêm giao thừa, một nữ nhân vào tiệm mì cùng hai đứa con trai, kết quả lại chỉ gọi có một bát mì Dương Xuân?
Không cần phân tích cũng biết được gia đình nàng sống rất khổ cực.
Có điều tình tiết sau đó rất ấm áp:
[Trên tấm thớt đã để sẵn mấy phần mì sợi, mỗi phần đều được tách riêng. Thường thì một bát mì chỉ dùng có một vắt mì thôi, nhưng ông chủ tiệm lại lấy một vắt rưỡi cho vào nồi. Vợ của ông lập tức hiểu được, chồng mình cố ý cho ba mẹ con này được ăn nhiều hơn.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro