Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)
Đây Là Đáp Án C...
Ngã Tối Bạch
2024-11-24 19:57:25
Hôm nay cũng thế, hắn vừa ngoi lên mặt nước đã phát bao lì xì 1.000 đồng, sau đó mới lên tiếng: “Lần này Ngư phụ vẫn ổn thôi.”
“Thật sao?”
“Đại lão Hàn Mai có tin nội bộ?”
“Đợt sóng gió này căng như vậy mà Ngư phụ vẫn có thể vượt qua?”
Thấy mọi người truy hỏi, Hàn Mai Tháng Chạp lại đăng lên một câu: “Nội dung cụ thể thì không thể tiết lộ, chỉ có thể nói cho các ngươi biết tuyệt đối không nên bỏ lỡ bộ phim Andhadhun này, nếu không các ngươi sẽ vuột mất cơ hội được nghe bản nhạc đàn dương cầm kinh điển đầu tiên của Ngư phụ.”
“Nhạc kinh điển?!”
“Ý ngươi là sao?”
Đám người tiếp tục truy vấn nhưng Hàn Mai Tháng Chạp đã tiếp tục im hơi lặng tiếng. Điều này khiến rất nhiều người trong nhóm kinh ngạc, bởi vì chủ nhóm Hàn Mai Tháng Chạp đã từng tiết lộ không ít tin nội bộ, như thể hắn đã được tiếp xúc với tác phẩm của Tiện Ngư trước khi nó ra mắt công chúng.
Ngoại giới hỗn loạn, lửa cháy ngày càng nhiều.
Thời gian dần dần đến cuối tháng Giêng, không khí của cuộc chiến sắp tới dường như càng thêm gay gắt, các vị khúc phụ lục tục xuất hiện, ca vương và ca hậu đều không muốn tụt lại phía sau, điều này khiến mùa giải âm nhạc mang một ý nghĩa đặc biệt hơn.
Đám người Tề tỉnh xem náo nhiệt đều ví von tháng 2 là Cuộc Chiến Chư Thần bản nâng cấp!
Trong sự mong đợi của vô số người, ngày 1 tháng 2 rốt cuộc đã đến.
Các tác phẩm tham dự cuộc chiến âm nhạc Tần Sở đều lục tục xuất hiện trên các nền tảng âm nhạc, mà trong rất nhiều rạp chiếu phim, Andhadhun cũng chính thức công chiếu.
Sóng gió nổi lên.
Sảnh số 3 trong rạp chiếu phim Phong Ảnh ở Tô Thành đang nhốn nháo người xếp hàng chờ soát vé.
Mà trong phòng chiếu phim số 3, Đái Thụy ngồi ở ghế giữa hàng thứ tám, quay đầu nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng bĩu môi. “Thật là biết cọ nhiệt độ.”
Đái Thụy là người Sở châu. Bởi vì Sở châu gia nhập khối thống nhất nên Đái Thụy cũng tới Tần tỉnh làm việc. Hôm nay hắn lựa chọn xem bộ phim điện ảnh Andhadhun đang được thảo luận rất sôi nổi trên mạng.
Hắn vốn không định đi xem bộ phim này, nhưng lúc này người ngồi bên cạnh hắn là bạn thân Trương Tân đòi xem nên hắn mới chiều theo.
Nghe Đái Thụy nói với vẻ khinh thường, Trương Tân cũng lên tiếng:
“Đây không phải cọ nhiệt độ mà là tự tin. Ngươi là người Sở tỉnh nên không biết tiểu khúc phụ Tiện Ngư của chúng ta lợi hại cỡ nào. Tin ta đi, sau khi xem xong ngươi sẽ hiểu thôi.”
Trương Tân là người Tần tỉnh. Gần đây hai người bọn hắn thường xuyên tranh luận xem âm nhạc của tỉnh nào tốt hơn. Hôm nay Trương Tân dẫn Đái Thụy tới xem phim là để Đái Thụy biết năng lực sáng tác nhạc của Tiện Ngư mạnh tới cỡ nào.
“Trưởng nhóm Hàn Mai Tháng Chạp đã nói bản nhạc trong bộ phim này là kinh điển, hẳn là đáng tin cậy nha.” Trong lòng Trương Tân âm thầm nghĩ.
Hắn là fan hâm mộ tham gia nhóm fan club Nhạc Của Ngư, có thể xem là fan não tàn ủng hộ cuồng nhiệt. Tiện Ngư ra mắt phim mới, hắn đương nhiên phải đi xem ủng hộ.
Đái Thụy hừ lạnh một tiếng: “A Tân, đừng có lớn tiếng như vậy, lát nữa bị vả mặt thì sẽ quê lắm đó.”
Trương Tân nhàn nhạt đáp: “Lát nữa nghe là biết thôi.”
Trên thực tế, 70% người đi xem phim Andhadhun đều là vì muốn nghe nhạc của Tiện Ngư. Dù sao Tiện Ngư cũng đã thông báo âm nhạc trong bộ phim này chính là câu trả lời của hắn đối với Sở tỉnh.
Trong lúc Đái Thụy và Trương Tân đang trò chuyện với nhau, bộ phim đã bắt đầu chiếu.
Trên màn ảnh đen tuyền đột nhiên có tiếng người nói, đó là giọng một người đàn ông: “Chuyện này nói ra thì rất dài dòng. Ngươi uống trà gì?”
“Cà phê.” Giọng môt nữ nhân đáp lời.
Ngay sau đó màn ảnh sáng lên.
Đây là một mảnh vườn trồng rau củ, một con thỏ đang ăn trộm thức ăn, xa xa có một người đàn ông da đen đang giơ súng trường lên chĩa về hướng con thỏ.
Con thỏ cảm nhận được nguy hiểm, lập tức chạy trốn. Người thợ săn đuổi theo sau, đột nhiên bắn một phát súng.
Màn ảnh lại tối đen, chỉ nghe thấy có tiếng thắng xe rít lên, xe hơi lật sang một bên, kèm theo đó là tiếng thét chói tai của một nữ nhân.
Khi màn ảnh sáng lên lần nữa, bối cảnh đã là một căn phòng lớn, ở giữa phòng có một thanh niên đang đánh đàn dương cầm.
Bản nhạc có tiết tấu rất nhanh mang theo cảm giác tươi sáng vui vẻ, trong nháy mắt đã bắt tai các khán giả ngồi trong phòng chiếu phim. Có người nhỏ giọng thảo luận, Trương Tân quay đầu nhìn sang Đái Thụy, đắc ý hỏi: “Thấy thế nào?”
“. . .”
Đái Thụy nghe tiếng đàn, trong đáy lòng không thể không thừa nhận bài hát này vô cùng ưu tú, nhưng nếu dùng để làm vũ khí trong cuộc chiến âm nhạc Tần Sở thì vẫn còn thiếu một chút, thế là hắn nói:
“Phải nói trước với ngươi, ta không hề cố ý dìm Tiện Ngư, bài hát này rất chất lượng, nhưng lại chưa đủ để thuyết phục ta.”
Trương Tân nhíu mày. Hắn cảm thấy bài hát này rất hay, nhưng nếu Đái Thụy đã nghĩ như vậy thì hắn cũng không có cách nào phản bác, bởi vì bài hát này quả thật chưa đủ để đánh bại khúc phụ Sở tỉnh.
Đây là đáp án của Tiện Ngư lão sư sao?
Đúng là rất tốt, nhưng không đủ để khiến mọi người tâm phục khẩu phục.
Quả nhiên…
Càng mong đợi thì sẽ càng dễ dàng thất vọng. Nếu không phải đợt sóng gió này quá lớn tạo ra cảm giác mong đợi quá nhiều thì bài hát này đã khẳng định được năng lực của Tiện Ngư lão sư.
Trương Tân cảm thấy buồn bực. Tình hình của Tiện Ngư lão sư không tốt rồi.
Sau đó chính là nội dung phim.
Tuy đại đa số mọi người đều đến đây để nghe nhạc nhưng chung quy đây cũng là phim điện ảnh, cũng phải xem xem bộ phim này nói về cái gì.
Kết quả vừa chú tâm xem phim, đám người đều trừng to mắt! Bởi vì nội dung phim thật sự khiến mọi người kinh ngạc.
Nhân vật chính tên là Diệp Thân, là nghệ sĩ đàn dương cầm nghiệp dư.
Hắn thường được mời đến các hộ gia đình để đánh đàn. Bởi vì hắn bị mù nên người trong nhà vô cùng lớn mật, chẳng hạn như khi Diệp Thân đánh đàn trong một biệt thự lớn, nữ chủ nhân trong nhà lại trần truồng nhảy múa theo điệu nhạc mà không kiêng nể gì…
“Thật sao?”
“Đại lão Hàn Mai có tin nội bộ?”
“Đợt sóng gió này căng như vậy mà Ngư phụ vẫn có thể vượt qua?”
Thấy mọi người truy hỏi, Hàn Mai Tháng Chạp lại đăng lên một câu: “Nội dung cụ thể thì không thể tiết lộ, chỉ có thể nói cho các ngươi biết tuyệt đối không nên bỏ lỡ bộ phim Andhadhun này, nếu không các ngươi sẽ vuột mất cơ hội được nghe bản nhạc đàn dương cầm kinh điển đầu tiên của Ngư phụ.”
“Nhạc kinh điển?!”
“Ý ngươi là sao?”
Đám người tiếp tục truy vấn nhưng Hàn Mai Tháng Chạp đã tiếp tục im hơi lặng tiếng. Điều này khiến rất nhiều người trong nhóm kinh ngạc, bởi vì chủ nhóm Hàn Mai Tháng Chạp đã từng tiết lộ không ít tin nội bộ, như thể hắn đã được tiếp xúc với tác phẩm của Tiện Ngư trước khi nó ra mắt công chúng.
Ngoại giới hỗn loạn, lửa cháy ngày càng nhiều.
Thời gian dần dần đến cuối tháng Giêng, không khí của cuộc chiến sắp tới dường như càng thêm gay gắt, các vị khúc phụ lục tục xuất hiện, ca vương và ca hậu đều không muốn tụt lại phía sau, điều này khiến mùa giải âm nhạc mang một ý nghĩa đặc biệt hơn.
Đám người Tề tỉnh xem náo nhiệt đều ví von tháng 2 là Cuộc Chiến Chư Thần bản nâng cấp!
Trong sự mong đợi của vô số người, ngày 1 tháng 2 rốt cuộc đã đến.
Các tác phẩm tham dự cuộc chiến âm nhạc Tần Sở đều lục tục xuất hiện trên các nền tảng âm nhạc, mà trong rất nhiều rạp chiếu phim, Andhadhun cũng chính thức công chiếu.
Sóng gió nổi lên.
Sảnh số 3 trong rạp chiếu phim Phong Ảnh ở Tô Thành đang nhốn nháo người xếp hàng chờ soát vé.
Mà trong phòng chiếu phim số 3, Đái Thụy ngồi ở ghế giữa hàng thứ tám, quay đầu nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng bĩu môi. “Thật là biết cọ nhiệt độ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đái Thụy là người Sở châu. Bởi vì Sở châu gia nhập khối thống nhất nên Đái Thụy cũng tới Tần tỉnh làm việc. Hôm nay hắn lựa chọn xem bộ phim điện ảnh Andhadhun đang được thảo luận rất sôi nổi trên mạng.
Hắn vốn không định đi xem bộ phim này, nhưng lúc này người ngồi bên cạnh hắn là bạn thân Trương Tân đòi xem nên hắn mới chiều theo.
Nghe Đái Thụy nói với vẻ khinh thường, Trương Tân cũng lên tiếng:
“Đây không phải cọ nhiệt độ mà là tự tin. Ngươi là người Sở tỉnh nên không biết tiểu khúc phụ Tiện Ngư của chúng ta lợi hại cỡ nào. Tin ta đi, sau khi xem xong ngươi sẽ hiểu thôi.”
Trương Tân là người Tần tỉnh. Gần đây hai người bọn hắn thường xuyên tranh luận xem âm nhạc của tỉnh nào tốt hơn. Hôm nay Trương Tân dẫn Đái Thụy tới xem phim là để Đái Thụy biết năng lực sáng tác nhạc của Tiện Ngư mạnh tới cỡ nào.
“Trưởng nhóm Hàn Mai Tháng Chạp đã nói bản nhạc trong bộ phim này là kinh điển, hẳn là đáng tin cậy nha.” Trong lòng Trương Tân âm thầm nghĩ.
Hắn là fan hâm mộ tham gia nhóm fan club Nhạc Của Ngư, có thể xem là fan não tàn ủng hộ cuồng nhiệt. Tiện Ngư ra mắt phim mới, hắn đương nhiên phải đi xem ủng hộ.
Đái Thụy hừ lạnh một tiếng: “A Tân, đừng có lớn tiếng như vậy, lát nữa bị vả mặt thì sẽ quê lắm đó.”
Trương Tân nhàn nhạt đáp: “Lát nữa nghe là biết thôi.”
Trên thực tế, 70% người đi xem phim Andhadhun đều là vì muốn nghe nhạc của Tiện Ngư. Dù sao Tiện Ngư cũng đã thông báo âm nhạc trong bộ phim này chính là câu trả lời của hắn đối với Sở tỉnh.
Trong lúc Đái Thụy và Trương Tân đang trò chuyện với nhau, bộ phim đã bắt đầu chiếu.
Trên màn ảnh đen tuyền đột nhiên có tiếng người nói, đó là giọng một người đàn ông: “Chuyện này nói ra thì rất dài dòng. Ngươi uống trà gì?”
“Cà phê.” Giọng môt nữ nhân đáp lời.
Ngay sau đó màn ảnh sáng lên.
Đây là một mảnh vườn trồng rau củ, một con thỏ đang ăn trộm thức ăn, xa xa có một người đàn ông da đen đang giơ súng trường lên chĩa về hướng con thỏ.
Con thỏ cảm nhận được nguy hiểm, lập tức chạy trốn. Người thợ săn đuổi theo sau, đột nhiên bắn một phát súng.
Màn ảnh lại tối đen, chỉ nghe thấy có tiếng thắng xe rít lên, xe hơi lật sang một bên, kèm theo đó là tiếng thét chói tai của một nữ nhân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi màn ảnh sáng lên lần nữa, bối cảnh đã là một căn phòng lớn, ở giữa phòng có một thanh niên đang đánh đàn dương cầm.
Bản nhạc có tiết tấu rất nhanh mang theo cảm giác tươi sáng vui vẻ, trong nháy mắt đã bắt tai các khán giả ngồi trong phòng chiếu phim. Có người nhỏ giọng thảo luận, Trương Tân quay đầu nhìn sang Đái Thụy, đắc ý hỏi: “Thấy thế nào?”
“. . .”
Đái Thụy nghe tiếng đàn, trong đáy lòng không thể không thừa nhận bài hát này vô cùng ưu tú, nhưng nếu dùng để làm vũ khí trong cuộc chiến âm nhạc Tần Sở thì vẫn còn thiếu một chút, thế là hắn nói:
“Phải nói trước với ngươi, ta không hề cố ý dìm Tiện Ngư, bài hát này rất chất lượng, nhưng lại chưa đủ để thuyết phục ta.”
Trương Tân nhíu mày. Hắn cảm thấy bài hát này rất hay, nhưng nếu Đái Thụy đã nghĩ như vậy thì hắn cũng không có cách nào phản bác, bởi vì bài hát này quả thật chưa đủ để đánh bại khúc phụ Sở tỉnh.
Đây là đáp án của Tiện Ngư lão sư sao?
Đúng là rất tốt, nhưng không đủ để khiến mọi người tâm phục khẩu phục.
Quả nhiên…
Càng mong đợi thì sẽ càng dễ dàng thất vọng. Nếu không phải đợt sóng gió này quá lớn tạo ra cảm giác mong đợi quá nhiều thì bài hát này đã khẳng định được năng lực của Tiện Ngư lão sư.
Trương Tân cảm thấy buồn bực. Tình hình của Tiện Ngư lão sư không tốt rồi.
Sau đó chính là nội dung phim.
Tuy đại đa số mọi người đều đến đây để nghe nhạc nhưng chung quy đây cũng là phim điện ảnh, cũng phải xem xem bộ phim này nói về cái gì.
Kết quả vừa chú tâm xem phim, đám người đều trừng to mắt! Bởi vì nội dung phim thật sự khiến mọi người kinh ngạc.
Nhân vật chính tên là Diệp Thân, là nghệ sĩ đàn dương cầm nghiệp dư.
Hắn thường được mời đến các hộ gia đình để đánh đàn. Bởi vì hắn bị mù nên người trong nhà vô cùng lớn mật, chẳng hạn như khi Diệp Thân đánh đàn trong một biệt thự lớn, nữ chủ nhân trong nhà lại trần truồng nhảy múa theo điệu nhạc mà không kiêng nể gì…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro