Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)
Điện Thoại (2)
Ngã Tối Bạch
2024-11-24 19:57:25
“Mười vạn? Viết ca khúc?” – Mẹ chẳng những không thấy cao hứng, ngược lại giọng nói còn hoảng hốt: “Con cũng đừng gạt mẹ! Nói đi, có phải hay không đã làm chuyện phạm pháp? Tiểu Uyên, gặp chuyện cũng đừng có sợ, nói với mẹ. Con không phải là đi bán nội tạng đấy chứ?” – Mẹ hắn nói vội, âm thanh có chút nức nở.
Lâm Uyên dở khóc dở cười: “Mẹ, con cũng không đến mức đấy đâu. Thật là sáng tác bài hát được chia chút tiền mà, «Sinh Như Hạ Hoa», mẹ có biết không?”
“Có chút quen tai. Tại phòng làm việc giống như có người thường bật. Đây là con viết?”
“Là con.”
“Từ nhỏ đến lớn con còn không biết nói dối, thật là bài hát của con sao?”
“Thật là bài hát của con, nhạc sĩ tên Tiện Ngư kia chính là con, người hát là một học trưởng khóa trên vừa mới tốt nghiệp.”
“Con... con...”
“Mẹ nếu không tin, ngày mai con lên công ty nhờ lãnh đạo thông báo cho mẹ. Từ năm thứ nhất đại học con đã ký hợp đồng với Tinh Mang, cái này mẹ cũng biết. Mẹ còn giữ số điện thoại của người đại diện Triệu tỷ chứ? Nàng chung quy cũng không đến nỗi cùng con lừa gạt mẹ đâu.”
“Tin, mẹ tin rồi... một trăm ngàn đồng kia...”
“Mười vạn đồng, con giữ lại hai ba chục nghìn chi tiêu, còn lại con sẽ gửi cho mẹ, sau này mẹ cũng đừng đi làm thêm nữa, con có tiền, cũng không cần mẹ phải nặng gánh vì sinh hoạt phí!”
“Gửi cho mẹ, gửi cho mẹ.” – Thanh âm mẹ hắn có chút run rẩy: “Mẹ giữ giúp con, bệnh của con dễ tái phát, mẹ giữ giúp con rồi đến lúc cần tiêu phí chữa trị không cần làm phiền thân thích.”
“Đừng, mẹ.” – Lâm Uyên nói: “Con là muốn mẹ cầm lấy vừa dùng trả nợ rồi chi tiêu trong nhà, mấy năm nay khám bệnh cho con cũng tốn không ít tiền rồi, mẹ rốt cuộc vay mượn bao nhiêu, cũng không bao giờ thấy nói với bọn con.”
“Cái này không gấp, mẹ sẽ trả. Chỉ cần mẹ không có chết, số tiền này một phần cũng không thiếu của con, kể cả tính lãi mẹ cũng lo được!”
“Mẹ, là như vậy” – Lâm yên cảm giác cổ họng có chút nghẹn lại: “Bài hát này của con sau này còn có thể được chia tiền tác quyền hàng tháng, ngoài ra bây giờ con chuyển đến làm việc chính thức tại ban soạn nhạc, mỗi tháng đều có lương cứng một.. khụ... có chút nhiều, tận hai vạn đồng. Cho nên sau này con kiếm đủ tiền khám bệnh. Mẹ nói cho con biết một chút đi, trong nhà rốt cuộc là thiếu nợ bao nhiêu tiền?”
“Hơn trăm ngàn.” – Mẹ hắn cố bình thản.
Lâm Uyên nói: “Con hỏi thật.”
Mẹ hắn sửa lời: “Chừng hai trăm ngàn đi.”
Lâm Uyên trầm ngâm: “Từ bé, mẹ đã dạy ba người bọn con là không được phép nói dối.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát. Vài giây sau mới xuất hiện thanh âm của mẹ lần nữa, có chút nặng nề: “Tính cả gốc cả lãi, tổng cộng năm hai vạn tám ngàn sáu trăm ba mươi sáu đồng.”
“Được.” – Lâm Uyên dùng giọng nhẹ nhàng nhưng không cho phép thương lượng: “Con hiện nay liền nói chuyện này rõ ràng cùng mẹ! Mẹ đừng đi làm thêm nữa, nghe con, trả nợ trước! Cũng không cần toàn bộ, mẹ giữ lại hai vạn để chi tiêu cải thiện sinh hoạt một chút, chờ qua một thời gian ngắn con sẽ gửi thêm tiền về. Gần đây con mới viết thêm một ca khúc, hẳn là sẽ kiếm được không ít.”
“Hừ” – Mẹ hắn giận trách: “Thằng bé này, sao lại kiêu ngạo rồi. Thỉnh thoảng vận khí tốt, một bài thành Hit đã là tổ tiên phù hộ rồi, con vừa mới học soạn nhạc, còn muốn mỗi bài đều phát hỏa sao.”
“Con có lòng tin.”
“Được được được, ngươi có lòng tin, bất quá tiền này, mẹ phải giữ lại một ít cho chị gái con, cũng đem tin tức tốt nói cho nàng biết, bây giờ nàng mới tốt nghiệp không bao lâu, công việc cũng không dễ dàng, điện thoại di động dùng đã 5 năm còn không chịu đổi.” – Mẹ dường như đang trưng cầu ý kiến của Lâm Uyên.
“Để cho con.” – Lâm Uyên cười nói: “Bên tỷ tỷ để con tới thông báo. Ngày mai con đổi di động cho nàng, nhiều năm như vậy đều là tỷ tỷ chiếu cố chăm sóc cho con, mẹ cũng phải để cho con có cơ hội báo đáp.”
“Ngươi nói cũng có đạo lý.” – Mẹ đối với hai chị em gái của Lâm Uyên đều có điểm hổ thẹn, bởi vì bệnh tật của hắn, hai nữ hài tử trong nhà đã phải hi sinh rất nhiều: “Vậy đừng có quên đấy.”
“Được.” – Lại trò chuyện hỏi thăm với mẹ ước chừng nửa tiếng, Lâm Uyên lặp đi lặp lại dặn dò mẹ mình đừng đi làm thêm nữa, sau đó mới lưu luyến không rời cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy, Lâm Uyên mở điện thoại di động, vào ứng dụng ngân hàng, trực tiếp chuyển hết cho mẹ bảy vạn ba ngàn đồng. Mẹ sau khi nhận tiền, tốc độ tay thật nhanh, còn gửi cho hắn một cái tin nhắn thoại: “Tiền còn lại con nhớ dùng tiết kiệm một chút, là hai ba chục nghìn đấy, đừng có tiêu linh tinh.”
“Đã biết.” – Lâm Uyên cười nói.
Nói kiếm được mười vạn đương nhiên là để cho mẹ hắn yên tâm, còn chém đến lương hai vạn cũng là mục đích đấy. Thực ra, hắn chỉ giữ lại một ngàn đồng. Bất quá một ngàn là đủ để hắn chống đỡ đến tháng sau rồi.
.
Nhận được tiền, mẹ Lâm Uyên vẫn chưa yên tâm. Đối với một người nữ nhân chưa bao giờ buông tha việc chữa bệnh cho con mà nói, ý nghĩa của mười vạn đồng tuyệt đối không phải ở số tiền, mà là nguồn gốc của nó!
Nàng do dự một chút, hay là gọi cho Triệu Ngọc một cuộc, hỏi thăm tình huống Lâm Uyên. Xác nhận rồi, ràng mới yên tâm một chút.
Đứng trong kho hàng suy nghĩ xuất thần một hồi lâu, bỗng nhiên nước mắt của nàng rơi xuống, đem vài nhân viên bốc vác xung quanh dọa cho giật mình: “Ngươi đây là uất ức sao?”
Trần Cẩm lau nước mắt trả lời: “Là cao hứng.”
Một nhân viên bốc vác cười nói: “Gặp được chuyện cao hứng bao lớn, mới có thể khóc chứ.”
“Ngươi có nghe nhạc không?”
“Cái gì?”
“Ngươi có thể nghe một chút «Sinh Như Hạ Hoa» bài hát này, rất êm tai!”
“Ồ?”
Nhân viên bốc vác có chút mờ mịt: “À, được, được...”
.
Lâm Uyên dở khóc dở cười: “Mẹ, con cũng không đến mức đấy đâu. Thật là sáng tác bài hát được chia chút tiền mà, «Sinh Như Hạ Hoa», mẹ có biết không?”
“Có chút quen tai. Tại phòng làm việc giống như có người thường bật. Đây là con viết?”
“Là con.”
“Từ nhỏ đến lớn con còn không biết nói dối, thật là bài hát của con sao?”
“Thật là bài hát của con, nhạc sĩ tên Tiện Ngư kia chính là con, người hát là một học trưởng khóa trên vừa mới tốt nghiệp.”
“Con... con...”
“Mẹ nếu không tin, ngày mai con lên công ty nhờ lãnh đạo thông báo cho mẹ. Từ năm thứ nhất đại học con đã ký hợp đồng với Tinh Mang, cái này mẹ cũng biết. Mẹ còn giữ số điện thoại của người đại diện Triệu tỷ chứ? Nàng chung quy cũng không đến nỗi cùng con lừa gạt mẹ đâu.”
“Tin, mẹ tin rồi... một trăm ngàn đồng kia...”
“Mười vạn đồng, con giữ lại hai ba chục nghìn chi tiêu, còn lại con sẽ gửi cho mẹ, sau này mẹ cũng đừng đi làm thêm nữa, con có tiền, cũng không cần mẹ phải nặng gánh vì sinh hoạt phí!”
“Gửi cho mẹ, gửi cho mẹ.” – Thanh âm mẹ hắn có chút run rẩy: “Mẹ giữ giúp con, bệnh của con dễ tái phát, mẹ giữ giúp con rồi đến lúc cần tiêu phí chữa trị không cần làm phiền thân thích.”
“Đừng, mẹ.” – Lâm Uyên nói: “Con là muốn mẹ cầm lấy vừa dùng trả nợ rồi chi tiêu trong nhà, mấy năm nay khám bệnh cho con cũng tốn không ít tiền rồi, mẹ rốt cuộc vay mượn bao nhiêu, cũng không bao giờ thấy nói với bọn con.”
“Cái này không gấp, mẹ sẽ trả. Chỉ cần mẹ không có chết, số tiền này một phần cũng không thiếu của con, kể cả tính lãi mẹ cũng lo được!”
“Mẹ, là như vậy” – Lâm yên cảm giác cổ họng có chút nghẹn lại: “Bài hát này của con sau này còn có thể được chia tiền tác quyền hàng tháng, ngoài ra bây giờ con chuyển đến làm việc chính thức tại ban soạn nhạc, mỗi tháng đều có lương cứng một.. khụ... có chút nhiều, tận hai vạn đồng. Cho nên sau này con kiếm đủ tiền khám bệnh. Mẹ nói cho con biết một chút đi, trong nhà rốt cuộc là thiếu nợ bao nhiêu tiền?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hơn trăm ngàn.” – Mẹ hắn cố bình thản.
Lâm Uyên nói: “Con hỏi thật.”
Mẹ hắn sửa lời: “Chừng hai trăm ngàn đi.”
Lâm Uyên trầm ngâm: “Từ bé, mẹ đã dạy ba người bọn con là không được phép nói dối.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát. Vài giây sau mới xuất hiện thanh âm của mẹ lần nữa, có chút nặng nề: “Tính cả gốc cả lãi, tổng cộng năm hai vạn tám ngàn sáu trăm ba mươi sáu đồng.”
“Được.” – Lâm Uyên dùng giọng nhẹ nhàng nhưng không cho phép thương lượng: “Con hiện nay liền nói chuyện này rõ ràng cùng mẹ! Mẹ đừng đi làm thêm nữa, nghe con, trả nợ trước! Cũng không cần toàn bộ, mẹ giữ lại hai vạn để chi tiêu cải thiện sinh hoạt một chút, chờ qua một thời gian ngắn con sẽ gửi thêm tiền về. Gần đây con mới viết thêm một ca khúc, hẳn là sẽ kiếm được không ít.”
“Hừ” – Mẹ hắn giận trách: “Thằng bé này, sao lại kiêu ngạo rồi. Thỉnh thoảng vận khí tốt, một bài thành Hit đã là tổ tiên phù hộ rồi, con vừa mới học soạn nhạc, còn muốn mỗi bài đều phát hỏa sao.”
“Con có lòng tin.”
“Được được được, ngươi có lòng tin, bất quá tiền này, mẹ phải giữ lại một ít cho chị gái con, cũng đem tin tức tốt nói cho nàng biết, bây giờ nàng mới tốt nghiệp không bao lâu, công việc cũng không dễ dàng, điện thoại di động dùng đã 5 năm còn không chịu đổi.” – Mẹ dường như đang trưng cầu ý kiến của Lâm Uyên.
“Để cho con.” – Lâm Uyên cười nói: “Bên tỷ tỷ để con tới thông báo. Ngày mai con đổi di động cho nàng, nhiều năm như vậy đều là tỷ tỷ chiếu cố chăm sóc cho con, mẹ cũng phải để cho con có cơ hội báo đáp.”
“Ngươi nói cũng có đạo lý.” – Mẹ đối với hai chị em gái của Lâm Uyên đều có điểm hổ thẹn, bởi vì bệnh tật của hắn, hai nữ hài tử trong nhà đã phải hi sinh rất nhiều: “Vậy đừng có quên đấy.”
“Được.” – Lại trò chuyện hỏi thăm với mẹ ước chừng nửa tiếng, Lâm Uyên lặp đi lặp lại dặn dò mẹ mình đừng đi làm thêm nữa, sau đó mới lưu luyến không rời cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy, Lâm Uyên mở điện thoại di động, vào ứng dụng ngân hàng, trực tiếp chuyển hết cho mẹ bảy vạn ba ngàn đồng. Mẹ sau khi nhận tiền, tốc độ tay thật nhanh, còn gửi cho hắn một cái tin nhắn thoại: “Tiền còn lại con nhớ dùng tiết kiệm một chút, là hai ba chục nghìn đấy, đừng có tiêu linh tinh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đã biết.” – Lâm Uyên cười nói.
Nói kiếm được mười vạn đương nhiên là để cho mẹ hắn yên tâm, còn chém đến lương hai vạn cũng là mục đích đấy. Thực ra, hắn chỉ giữ lại một ngàn đồng. Bất quá một ngàn là đủ để hắn chống đỡ đến tháng sau rồi.
.
Nhận được tiền, mẹ Lâm Uyên vẫn chưa yên tâm. Đối với một người nữ nhân chưa bao giờ buông tha việc chữa bệnh cho con mà nói, ý nghĩa của mười vạn đồng tuyệt đối không phải ở số tiền, mà là nguồn gốc của nó!
Nàng do dự một chút, hay là gọi cho Triệu Ngọc một cuộc, hỏi thăm tình huống Lâm Uyên. Xác nhận rồi, ràng mới yên tâm một chút.
Đứng trong kho hàng suy nghĩ xuất thần một hồi lâu, bỗng nhiên nước mắt của nàng rơi xuống, đem vài nhân viên bốc vác xung quanh dọa cho giật mình: “Ngươi đây là uất ức sao?”
Trần Cẩm lau nước mắt trả lời: “Là cao hứng.”
Một nhân viên bốc vác cười nói: “Gặp được chuyện cao hứng bao lớn, mới có thể khóc chứ.”
“Ngươi có nghe nhạc không?”
“Cái gì?”
“Ngươi có thể nghe một chút «Sinh Như Hạ Hoa» bài hát này, rất êm tai!”
“Ồ?”
Nhân viên bốc vác có chút mờ mịt: “À, được, được...”
.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro