Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)
Hắn Cắm Sừng Ta...
Ngã Tối Bạch
2024-11-24 19:57:25
Giữa cảm xúc mừng như điên, Cố Tịch cũng không để ý đến cái gì phóng viên, phỏng vấn. Trong sự ngạc nhiên trợn mắt há mồm của những người trong phòng, nàng nhấc chân liền hướng phía hành lang phòng tập đàn chạy đi, mặt đầy kích động: “Rốt cuộc để cho mình đợi được rồi!”
Tháng trước, lần đầu tiên nghe được bản nhạc xa lạ tràn đầy xúc cảm ấy, lỗ tai Cố Tịch liền bị chinh phục. Nàng không biết tên bản nhạc ngày đó nghe được là gì, cho nên sau khi về nhà nàng đã tìm kiếm tất cả tác phẩm mới của các Khúc phụ trên Lam tinh, kết quả cũng không tìm được bản nào tương tự.
Đối với chuyện này, Cố Tịch cảm giác hết sức ngoài ý muốn. Các Khúc Phụ trên Lam tinh công bố tác phẩm mới, Cố Tịch đều sẽ tìm nghe rồi tập theo.
Từ trước đến giờ chưa bao giờ xảy ra trường hợp Khúc phụ có tác phẩm mới mà Cố Tịch không biết. Nhất lại là một tác phẩm đi vào lòng người như vậy.
Cho nên sau khi xác định đây là một bản nhạc tựa như còn chưa hoàn thiện, Cố Tịch liền bắt đầu đem chính mình thường xuyên thủ tại phòng tập đàn. Nàng rất chắc chắn lúc đàn tác phẩm ấy, tất nhiên là một tồn tại cấp Khúc Phụ --
Chính là như vậy, những ngày sau đó, mỗi ngày nàng đều sẽ đến phòng tập đàn nằm vùng, liền hi vọng một lần nữa gặp được người đánh lên bản nhạc kia.
Nhưng chính là ngồi liên tiếp thật nhiều ngày, Cố Tịch đều thất vọng. Ai biết đúng vào hôm nay, vị Khúc phụ thần bí kia lại xuất hiện! Lúc này nàng còn hơi đâu để ý đến phỏng vấn viết bài nữa.
“Đàn xong sao? Thế nào lại nhanh như vậy?” – Còn chưa đến dưới lầu dãy phòng tập đàn, bản nhạc xa lạ kia liền kết thúc rồi, Cố Tịch không khỏi nóng nảy, liều mạng dùng hết sức bú mẹ chạy như điên.
“Đụng!” – Nàng đụng phải một người.
Lâm Uyên vuốt ngực bị đụng đau điếng, nhìn Cố Tịch, có chút bất đắc dĩ. Không phải chỉ tranh chút kem với cô sao, như vậy cũng phải trả thù?
“Xin lỗi, xin lỗi.” – Cố Tịch vội vàng cúi đầu xin lỗi, nhưng khi thấy mặt Lâm Uyên, lại sửng sốt một chút, bước chân cũng hơi ngừng lại.
Lại là người này?
Hung ác trao Lâm Uyên một cái trợn mắt, Cố Tịch cũng không xin lỗi nữa, hướng phòng tập đàn chạy đi. So với người này, vị Khúc phụ thần bí kia mới là trọng yếu nhất!
Lâm Uyên cau mày. Chạy đi đầu thai sao?
Buổi trưa gặp phải Cố Tịch làm hắn liên tưởng đến đàn dương cầm. Mang theo chút linh cảm, xế chiều hôm nay cố ý tới phòng luyện đàn dập một hồi, kết quả không nghĩ tới còn tao ngộ Cố Tịch trả thù.
Bất quá xem ở mặt mũi ly kem, hắn cũng không chấp nàng, xoay người rời đi.
Cố Tịch như bay vọt tới phòng luyện đàn – Xoạch xoạch xoạch!
Từng cái cửa phòng bị nàng mở ra. Nhưng thực sự bên trong quá nhiều người, nàng căn bản không tìm được vị khúc phụ mà chính mình muốn tìm kia, dù có hỏi từng người cũng chẳng biết thế nào mà hỏi. Đám người này căn bản sẽ không ý thức được bên cạnh mình vừa mới xuất hiện một khúc phụ đại thần, ngược lại sẽ có không ít người nhao nhao muốn thử lại gần bắt chuyện.
“Ai!” – Nàng dùng sức xoa xoa đầu, tóc cũng loạn rối tinh rối mù, trong lúc nhất thời dâng lên cảm xúc thất lạc: “Đều do tên kia cản đường!”
Vị Khúc phụ này tần số xuất hiện tại phòng tập đàn quá thấp, mình có muốn cố thủ chờ đợi cũng không biết phải mất bao lâu! Nếu không phải tên kia ngăn cản nói không chừng mình đã có thể gặp được Khúc phụ ấy rồi!
Lúc này, giáo viên trong trường cùng phóng viên cũng thở hồng hộc chạy tới: “Thế nào? Cố Tịch đồng học, sao lại chạy nhanh như vậy?”
Cố Tịch nhất thời nâng lên 12 phần cảnh giác. Khúc phụ tồn tại, các ngươi các phàm nhân này có thể biết sao? Nhà tại ven hồ hưởng trước ánh trăng – đạo lý này nghe qua chưa?
Chuyện này mà truyền đi, còn lại gì cho ta nữa?
Đó là Khúc Phụ của ta, riêng ta!
Ai cũng đừng nghĩ cướp từ ta!
Cố Tịch ép phiền muộn trong lòng xuống, chịu nhịn tính tình nói: “Xin lỗi, vừa mới nhớ tới đồ vật để quên tại phòng luyện đàn, vội vã chạy tới thu lại.”
“Ồ!” – Phóng viên vỗ ngực một cái: “Chúng ta có thể chụp vài bức ảnh của ngài bên đàn dương cầm sao? Nghe nói ngài thường xuyên chỉ sử dụng một cây đàn dương cầm, kể cả tại Kim Sắc Đại Thính.”
“Có thể chụp hình, nhưng mọi người không nên đụng vào nha.” – Cố Tịch cố ý dặn dò một câu.
Ây, nếu như Khúc phụ có thể chờ ta một chút thì tốt, kể cả ta có đem Tiểu Lê cho ngài đàn, cũng không phải là vấn đề nha.
Sừng?
Không không không.
Cái này không phải sừng.
Ân, cái này gọi là “của tốt dùng chung”!
Tin tưởng Tiểu Lê Cũng rất khát vọng được Khúc Phụ cưng chiều đi. Khúc Phụ, van cầu ngươi, ngươi sủng hạnh ta a...
.
Tháng trước, lần đầu tiên nghe được bản nhạc xa lạ tràn đầy xúc cảm ấy, lỗ tai Cố Tịch liền bị chinh phục. Nàng không biết tên bản nhạc ngày đó nghe được là gì, cho nên sau khi về nhà nàng đã tìm kiếm tất cả tác phẩm mới của các Khúc phụ trên Lam tinh, kết quả cũng không tìm được bản nào tương tự.
Đối với chuyện này, Cố Tịch cảm giác hết sức ngoài ý muốn. Các Khúc Phụ trên Lam tinh công bố tác phẩm mới, Cố Tịch đều sẽ tìm nghe rồi tập theo.
Từ trước đến giờ chưa bao giờ xảy ra trường hợp Khúc phụ có tác phẩm mới mà Cố Tịch không biết. Nhất lại là một tác phẩm đi vào lòng người như vậy.
Cho nên sau khi xác định đây là một bản nhạc tựa như còn chưa hoàn thiện, Cố Tịch liền bắt đầu đem chính mình thường xuyên thủ tại phòng tập đàn. Nàng rất chắc chắn lúc đàn tác phẩm ấy, tất nhiên là một tồn tại cấp Khúc Phụ --
Chính là như vậy, những ngày sau đó, mỗi ngày nàng đều sẽ đến phòng tập đàn nằm vùng, liền hi vọng một lần nữa gặp được người đánh lên bản nhạc kia.
Nhưng chính là ngồi liên tiếp thật nhiều ngày, Cố Tịch đều thất vọng. Ai biết đúng vào hôm nay, vị Khúc phụ thần bí kia lại xuất hiện! Lúc này nàng còn hơi đâu để ý đến phỏng vấn viết bài nữa.
“Đàn xong sao? Thế nào lại nhanh như vậy?” – Còn chưa đến dưới lầu dãy phòng tập đàn, bản nhạc xa lạ kia liền kết thúc rồi, Cố Tịch không khỏi nóng nảy, liều mạng dùng hết sức bú mẹ chạy như điên.
“Đụng!” – Nàng đụng phải một người.
Lâm Uyên vuốt ngực bị đụng đau điếng, nhìn Cố Tịch, có chút bất đắc dĩ. Không phải chỉ tranh chút kem với cô sao, như vậy cũng phải trả thù?
“Xin lỗi, xin lỗi.” – Cố Tịch vội vàng cúi đầu xin lỗi, nhưng khi thấy mặt Lâm Uyên, lại sửng sốt một chút, bước chân cũng hơi ngừng lại.
Lại là người này?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hung ác trao Lâm Uyên một cái trợn mắt, Cố Tịch cũng không xin lỗi nữa, hướng phòng tập đàn chạy đi. So với người này, vị Khúc phụ thần bí kia mới là trọng yếu nhất!
Lâm Uyên cau mày. Chạy đi đầu thai sao?
Buổi trưa gặp phải Cố Tịch làm hắn liên tưởng đến đàn dương cầm. Mang theo chút linh cảm, xế chiều hôm nay cố ý tới phòng luyện đàn dập một hồi, kết quả không nghĩ tới còn tao ngộ Cố Tịch trả thù.
Bất quá xem ở mặt mũi ly kem, hắn cũng không chấp nàng, xoay người rời đi.
Cố Tịch như bay vọt tới phòng luyện đàn – Xoạch xoạch xoạch!
Từng cái cửa phòng bị nàng mở ra. Nhưng thực sự bên trong quá nhiều người, nàng căn bản không tìm được vị khúc phụ mà chính mình muốn tìm kia, dù có hỏi từng người cũng chẳng biết thế nào mà hỏi. Đám người này căn bản sẽ không ý thức được bên cạnh mình vừa mới xuất hiện một khúc phụ đại thần, ngược lại sẽ có không ít người nhao nhao muốn thử lại gần bắt chuyện.
“Ai!” – Nàng dùng sức xoa xoa đầu, tóc cũng loạn rối tinh rối mù, trong lúc nhất thời dâng lên cảm xúc thất lạc: “Đều do tên kia cản đường!”
Vị Khúc phụ này tần số xuất hiện tại phòng tập đàn quá thấp, mình có muốn cố thủ chờ đợi cũng không biết phải mất bao lâu! Nếu không phải tên kia ngăn cản nói không chừng mình đã có thể gặp được Khúc phụ ấy rồi!
Lúc này, giáo viên trong trường cùng phóng viên cũng thở hồng hộc chạy tới: “Thế nào? Cố Tịch đồng học, sao lại chạy nhanh như vậy?”
Cố Tịch nhất thời nâng lên 12 phần cảnh giác. Khúc phụ tồn tại, các ngươi các phàm nhân này có thể biết sao? Nhà tại ven hồ hưởng trước ánh trăng – đạo lý này nghe qua chưa?
Chuyện này mà truyền đi, còn lại gì cho ta nữa?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đó là Khúc Phụ của ta, riêng ta!
Ai cũng đừng nghĩ cướp từ ta!
Cố Tịch ép phiền muộn trong lòng xuống, chịu nhịn tính tình nói: “Xin lỗi, vừa mới nhớ tới đồ vật để quên tại phòng luyện đàn, vội vã chạy tới thu lại.”
“Ồ!” – Phóng viên vỗ ngực một cái: “Chúng ta có thể chụp vài bức ảnh của ngài bên đàn dương cầm sao? Nghe nói ngài thường xuyên chỉ sử dụng một cây đàn dương cầm, kể cả tại Kim Sắc Đại Thính.”
“Có thể chụp hình, nhưng mọi người không nên đụng vào nha.” – Cố Tịch cố ý dặn dò một câu.
Ây, nếu như Khúc phụ có thể chờ ta một chút thì tốt, kể cả ta có đem Tiểu Lê cho ngài đàn, cũng không phải là vấn đề nha.
Sừng?
Không không không.
Cái này không phải sừng.
Ân, cái này gọi là “của tốt dùng chung”!
Tin tưởng Tiểu Lê Cũng rất khát vọng được Khúc Phụ cưng chiều đi. Khúc Phụ, van cầu ngươi, ngươi sủng hạnh ta a...
.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro