Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)
Kết Cục Phim
Ngã Tối Bạch
2024-11-24 19:57:25
Diệp Thân đeo kính mát, tận tình trình diễn một bản nhạc dương cầm. Bài hát này chính là bài mà hắn đã từng đàn trong nhà Tô Thái.
Trước đó nội dung phim quá căng thẳng nên mọi người chưa nghe đã tai, lần này phim đã đi tới hồi kết, mọi người đều yên tâm nghe nhạc.
Âm điệu mỹ lệ lưu chuyển, các khán giả đều đang đắm chìm trong việc hưởng thụ nhạc khúc. Đái Thụy cũng hơi khép mắt lại để cảm nhận sự tuyệt vời của bản nhạc.
Sau một loạt những khó khăn trắc trở, khán giả nghe bản nhạc này lại cảm thấy toàn bộ thể xác và tinh thần được thư giãn rất nhiều.
“Ta thừa nhận...” Đái Thụy đột nhiên nhẹ nhàng lên tiếng.
Trương Tân đang lắng nghe tiếng nhạc, ngẩn người hỏi: “Cái gì?”
“Ta thừa nhận... Tiện Ngư đã cho ra đáp án tốt nhất. Đối mặt với bản nhạc thế này, ta không còn lời nào để nói.”
Trương Tân bất ngờ nhìn bạn mình, sau đó bật cười nói: “Suýt nữa ta quên mất còn có chuyện này.”
Đúng vậy, trong rạp chiếu phim này còn có ai nhớ được mục đích của mình khi đến đây?
Đái Thụy cảm khái nói: “Âm nhạc rất tốt, điện ảnh cũng hay vô cùng!”
Một sự kết hợp hoàn mỹ, gia tăng sức mạnh cho nhau.
Nhưng điện ảnh không dừng lại ở đó.
Diệp Thân đàn xong, rất nhiều người tiến lên bắt tay với hắn, còn có người muốn xin chữ ký. Diệp Thân mò mẫm ký tên cho fan hâm mộ.
“Mắt hắn vẫn bị mù?”
“Xem ra cuối cùng Diệp Thân không có giết người.”
Giác mạc của Giang Yến có thể cứu Diệp Thân nhưng bây giờ hắn vẫn bị mù, chứng tỏ cuối cùng hắn không có giết Giang Yến.
Khán giả không biết Diệp Thân đã thực hiện được ước mơ trình diễn ở đêm hội âm nhạc cao cấp nhất Tần tỉnh chưa, nhưng có một điều không thể nghi ngờ là Diệp Thân đã trở thành một nghệ sĩ đàn dương cầm xuất sắc.
Đúng lúc này, bạn gái cũ của Diệp Thân là Sophie đi vào đại sảnh, hai người chạm mặt nhau.
“Sophie?”
Tuy không nhìn thấy nhưng lúc bắt tay với nàng, Diệp Thân vẫn nhận ra cảm giác quen thuộc. Lại thêm người đối diện rất im lặng nên hắn cũng đoán được thân phận.
“Lại chạy đến đây gạt người?” Sophie cười lạnh nói. Nàng cũng không biết những việc đã xảy ra với Diệp Thân.
Diệp Thân cười khổ nói: “Chuyện này nói ra rất dài dòng. Ngươi uống trà gì?”
Sophie lạnh lùng đáp: “Cà phê.”
Đây chính là đoạn đối thoại mở đầu của bộ phim.
Hình ảnh xoay chuyển. Sophie và Diệp Thân ngồi cạnh nhau ngoài hàng hiên một quán cà phê. Sau đó Diệp Thân bắt đầu kể lại cho nàng nghe những chuyện hắn đã trải qua sau khi hai người chia tay...
“Sau đó thì sao?”
Trên mặt Sophie hiện lên vẻ rung động, nàng không cách nào tưởng tượng Diệp Thân đã phải trải qua đủ loại trắc trở như thế, hai mắt nàng lúc này đã đỏ ửng lên.
“Sau đó...” Giọng Diệp Thân trở nên mơ hồ.
Hình ảnh quay trở lại hai năm về trước.
Diệp Thân ngồi trong xe, khuyên bác sĩ nên tha cho Giang Yến.
Bác sĩ khinh thường nói: “Với tội của nàng ta thì tòa án cũng sẽ phán tử hình thôi, chúng ta không phải đang giết người, chỉ là thay vì để nàng ta chết lãng phí thì đổi lấy một số tiền thưởng lớn, sau này chúng ta có thể sống vô ưu vô lo rồi, mà quan trọng nhất là ngươi cần có giác mạc của nàng ta nữa...”
Lúc này trong cốp xe truyền tới động tĩnh, bác sĩ dừng xe lại, lấy ống kim ra định tiêm cho Giang Yến một liều để nàng tiếp tục hôn mê.
Một lát sau, xe lại bắt đầu lăn bánh. Nhưng trái tim vốn đã thanh thản của khán giả lại lần nữa trở nên kinh hoàng, bởi vì bác sĩ bị Giang Yến giết ngược!
Trên người Giang Yến dính đầy máu của bác sĩ, nàng ta leo vào ghế lái, làm như không có việc gì tiếp tục lái xe.
Nữ nhân này thật là trâu bò, cũng thật là độc ác!
Diệp Thân bị mù vẫn hồn nhiên khuyên nhủ bác sĩ: “Bác sĩ, ta xin ngươi, nếu giết nàng để chữa mắt cho ta thì ta cũng không còn tư cách để đàn dương cầm nữa. Ta chỉ nói lời đó để hù dọa nàng mà thôi, cần gì phải lấy thận của nàng, cứ vứt nàng xuống giữa đường đi.”
Giang Yến đang lái xe dùng tay lau nước mắt, sau đó đột ngột đạp phanh, lạnh lùng nói: “Xuống xe!”
Có lẽ lời cầu xin của Diệp Thân đã khiến Giang Yến cảm động, thế mà nàng lại tha cho Diệp Thân!
Diệp Thân ngây người, hắn không ngờ người ngồi bên cạnh lại biến thành Giang Yến. Còn bác sĩ đâu?
Giang Yến rít lên: “Cút!”
Nàng nâng chân đá Diệp Thân một cú. Diệp Thân luống cuống xuống xe, mờ mịt đứng ở bên vệ đường.
Lúc này trên mặt Giang Yến đã tràn đầy nước mắt.
“Đây là cứu rỗi sao? Cái quỷ gì thế?!”
Khi khán giả chết lặng trước sự quay xe của biên kịch, bắt đầu cảm khái vì Giang Yến buông tha cho Diệp Thân, thì Giang Yến lại đột nhiên quay đầu xe!
Nàng vẫn muốn giết chết Diệp Thân!
Đái Thụy run rẩy nói: “A Tân, nữ nhân này thật là khủng khiếp!”
Trương Tân không lên tiếng.
Nam chính không chết, rốt cuộc là tại sao? Câu trả lời nằm ở cảnh quay tiếp theo.
Bên đường là một khu vườn xanh mướt trồng đầy rau củ. Một người thợ săn đang đuổi theo con thỏ, hắn nhắm bắn về phía con thỏ nhỏ, mà con thỏ thì đột nhiên nhảy ra giữa đường.
Kết quả con thỏ bị xe hơi tông trúng, sau đó xe Giang Yến “ầm” một tiếng lật nhào sang bên.
Chiếc xe nổ mạnh.
“Thỏ!”
“Thỏ?!”
Lúc này khán giả mới nhớ tới cảnh này đã được dự báo từ đầu phim. Khi đó con thỏ đang ăn trộm rau củ trong vườn, bị chủ vườn dùng súng săn bắn một phát...
Khán giả gần như đã quên mất cảnh này!
Nhưng tình tiết quan trọng nhất lại bị chôn giấu ở đầu phim, đến phần kết mới phát huy tác dụng. Con thỏ không bị đụng chết, vẫn tung tăng nhảy ra.
Ống kính camera quay đặc tả. Đôi mắt con thỏ không được tốt lắm...
Giờ khắc này, khán giả đã khiếp sợ đến mức nói không nên lời. Toàn bộ rạp chiếu phim đều vang lên tiếng hít sâu!
Twist rồi lại twist rồi lại twist... vô hạn xoay ngược, vô hạn quay xe! Mà cú twist cuối cùng lại khiến mọi người chấn kinh đến cùng cực.
Khi khán giả lấy lại tinh thần, cảnh phim lại quay trở về dưới mái hiên quán cà phê.
“Tiên sinh, đây có phải là cây gậy do ngài đặt chế tác riêng sao?”
“Ừ.”
Một nhân viên bên cửa tiệm đồ gỗ bên cạnh quán cà phê đưa cho Diệp Thân một cây ba toong, đầu gậy có điêu khắc hình một cái đầu thỏ.
Trước đó nội dung phim quá căng thẳng nên mọi người chưa nghe đã tai, lần này phim đã đi tới hồi kết, mọi người đều yên tâm nghe nhạc.
Âm điệu mỹ lệ lưu chuyển, các khán giả đều đang đắm chìm trong việc hưởng thụ nhạc khúc. Đái Thụy cũng hơi khép mắt lại để cảm nhận sự tuyệt vời của bản nhạc.
Sau một loạt những khó khăn trắc trở, khán giả nghe bản nhạc này lại cảm thấy toàn bộ thể xác và tinh thần được thư giãn rất nhiều.
“Ta thừa nhận...” Đái Thụy đột nhiên nhẹ nhàng lên tiếng.
Trương Tân đang lắng nghe tiếng nhạc, ngẩn người hỏi: “Cái gì?”
“Ta thừa nhận... Tiện Ngư đã cho ra đáp án tốt nhất. Đối mặt với bản nhạc thế này, ta không còn lời nào để nói.”
Trương Tân bất ngờ nhìn bạn mình, sau đó bật cười nói: “Suýt nữa ta quên mất còn có chuyện này.”
Đúng vậy, trong rạp chiếu phim này còn có ai nhớ được mục đích của mình khi đến đây?
Đái Thụy cảm khái nói: “Âm nhạc rất tốt, điện ảnh cũng hay vô cùng!”
Một sự kết hợp hoàn mỹ, gia tăng sức mạnh cho nhau.
Nhưng điện ảnh không dừng lại ở đó.
Diệp Thân đàn xong, rất nhiều người tiến lên bắt tay với hắn, còn có người muốn xin chữ ký. Diệp Thân mò mẫm ký tên cho fan hâm mộ.
“Mắt hắn vẫn bị mù?”
“Xem ra cuối cùng Diệp Thân không có giết người.”
Giác mạc của Giang Yến có thể cứu Diệp Thân nhưng bây giờ hắn vẫn bị mù, chứng tỏ cuối cùng hắn không có giết Giang Yến.
Khán giả không biết Diệp Thân đã thực hiện được ước mơ trình diễn ở đêm hội âm nhạc cao cấp nhất Tần tỉnh chưa, nhưng có một điều không thể nghi ngờ là Diệp Thân đã trở thành một nghệ sĩ đàn dương cầm xuất sắc.
Đúng lúc này, bạn gái cũ của Diệp Thân là Sophie đi vào đại sảnh, hai người chạm mặt nhau.
“Sophie?”
Tuy không nhìn thấy nhưng lúc bắt tay với nàng, Diệp Thân vẫn nhận ra cảm giác quen thuộc. Lại thêm người đối diện rất im lặng nên hắn cũng đoán được thân phận.
“Lại chạy đến đây gạt người?” Sophie cười lạnh nói. Nàng cũng không biết những việc đã xảy ra với Diệp Thân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Thân cười khổ nói: “Chuyện này nói ra rất dài dòng. Ngươi uống trà gì?”
Sophie lạnh lùng đáp: “Cà phê.”
Đây chính là đoạn đối thoại mở đầu của bộ phim.
Hình ảnh xoay chuyển. Sophie và Diệp Thân ngồi cạnh nhau ngoài hàng hiên một quán cà phê. Sau đó Diệp Thân bắt đầu kể lại cho nàng nghe những chuyện hắn đã trải qua sau khi hai người chia tay...
“Sau đó thì sao?”
Trên mặt Sophie hiện lên vẻ rung động, nàng không cách nào tưởng tượng Diệp Thân đã phải trải qua đủ loại trắc trở như thế, hai mắt nàng lúc này đã đỏ ửng lên.
“Sau đó...” Giọng Diệp Thân trở nên mơ hồ.
Hình ảnh quay trở lại hai năm về trước.
Diệp Thân ngồi trong xe, khuyên bác sĩ nên tha cho Giang Yến.
Bác sĩ khinh thường nói: “Với tội của nàng ta thì tòa án cũng sẽ phán tử hình thôi, chúng ta không phải đang giết người, chỉ là thay vì để nàng ta chết lãng phí thì đổi lấy một số tiền thưởng lớn, sau này chúng ta có thể sống vô ưu vô lo rồi, mà quan trọng nhất là ngươi cần có giác mạc của nàng ta nữa...”
Lúc này trong cốp xe truyền tới động tĩnh, bác sĩ dừng xe lại, lấy ống kim ra định tiêm cho Giang Yến một liều để nàng tiếp tục hôn mê.
Một lát sau, xe lại bắt đầu lăn bánh. Nhưng trái tim vốn đã thanh thản của khán giả lại lần nữa trở nên kinh hoàng, bởi vì bác sĩ bị Giang Yến giết ngược!
Trên người Giang Yến dính đầy máu của bác sĩ, nàng ta leo vào ghế lái, làm như không có việc gì tiếp tục lái xe.
Nữ nhân này thật là trâu bò, cũng thật là độc ác!
Diệp Thân bị mù vẫn hồn nhiên khuyên nhủ bác sĩ: “Bác sĩ, ta xin ngươi, nếu giết nàng để chữa mắt cho ta thì ta cũng không còn tư cách để đàn dương cầm nữa. Ta chỉ nói lời đó để hù dọa nàng mà thôi, cần gì phải lấy thận của nàng, cứ vứt nàng xuống giữa đường đi.”
Giang Yến đang lái xe dùng tay lau nước mắt, sau đó đột ngột đạp phanh, lạnh lùng nói: “Xuống xe!”
Có lẽ lời cầu xin của Diệp Thân đã khiến Giang Yến cảm động, thế mà nàng lại tha cho Diệp Thân!
Diệp Thân ngây người, hắn không ngờ người ngồi bên cạnh lại biến thành Giang Yến. Còn bác sĩ đâu?
Giang Yến rít lên: “Cút!”
Nàng nâng chân đá Diệp Thân một cú. Diệp Thân luống cuống xuống xe, mờ mịt đứng ở bên vệ đường.
Lúc này trên mặt Giang Yến đã tràn đầy nước mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đây là cứu rỗi sao? Cái quỷ gì thế?!”
Khi khán giả chết lặng trước sự quay xe của biên kịch, bắt đầu cảm khái vì Giang Yến buông tha cho Diệp Thân, thì Giang Yến lại đột nhiên quay đầu xe!
Nàng vẫn muốn giết chết Diệp Thân!
Đái Thụy run rẩy nói: “A Tân, nữ nhân này thật là khủng khiếp!”
Trương Tân không lên tiếng.
Nam chính không chết, rốt cuộc là tại sao? Câu trả lời nằm ở cảnh quay tiếp theo.
Bên đường là một khu vườn xanh mướt trồng đầy rau củ. Một người thợ săn đang đuổi theo con thỏ, hắn nhắm bắn về phía con thỏ nhỏ, mà con thỏ thì đột nhiên nhảy ra giữa đường.
Kết quả con thỏ bị xe hơi tông trúng, sau đó xe Giang Yến “ầm” một tiếng lật nhào sang bên.
Chiếc xe nổ mạnh.
“Thỏ!”
“Thỏ?!”
Lúc này khán giả mới nhớ tới cảnh này đã được dự báo từ đầu phim. Khi đó con thỏ đang ăn trộm rau củ trong vườn, bị chủ vườn dùng súng săn bắn một phát...
Khán giả gần như đã quên mất cảnh này!
Nhưng tình tiết quan trọng nhất lại bị chôn giấu ở đầu phim, đến phần kết mới phát huy tác dụng. Con thỏ không bị đụng chết, vẫn tung tăng nhảy ra.
Ống kính camera quay đặc tả. Đôi mắt con thỏ không được tốt lắm...
Giờ khắc này, khán giả đã khiếp sợ đến mức nói không nên lời. Toàn bộ rạp chiếu phim đều vang lên tiếng hít sâu!
Twist rồi lại twist rồi lại twist... vô hạn xoay ngược, vô hạn quay xe! Mà cú twist cuối cùng lại khiến mọi người chấn kinh đến cùng cực.
Khi khán giả lấy lại tinh thần, cảnh phim lại quay trở về dưới mái hiên quán cà phê.
“Tiên sinh, đây có phải là cây gậy do ngài đặt chế tác riêng sao?”
“Ừ.”
Một nhân viên bên cửa tiệm đồ gỗ bên cạnh quán cà phê đưa cho Diệp Thân một cây ba toong, đầu gậy có điêu khắc hình một cái đầu thỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro