Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)

Kinh Vi Thiên N...

Ngã Tối Bạch

2024-11-24 19:57:25

Trong tiếng nhạc, ánh mắt mọi người cổ quái nhìn về phía Trịnh Lỵ. Trịnh Lỵ không được tự nhiên chuyển tư thế ngồi, lại nhịn không được vểnh tai, nội tâm có chút rạo rực.

Bài hát này, tựa như cùng với các bài trước gửi tới không cùng một dạng?

Có phải hay không trùng hợp như vậy?

“Nhìn một sắc biển trời

Nghe gió nổi mưa rơi

Nắm chặt tay thổi tan sương mù mênh mênh mờ mịt

Cá lớn cánh đã quá bao la

Cũng là lúc ta buông ra sợi dây đó.”

Bài hát vẫn còn tiếp tục, nhưng khi qua phần chính của bài tới điệp khúc, mọi người đã quên nhìn đạo diễn Trịnh rồi.

Trịnh đạo càng là bỏ qua tâm lý bị vả mặt đương trường, chính nàng cũng vừa mong đợi vừa khẩn trương đợi phần điệp khúc vang lên:

“Sợ ngươi bay đi xa

Sợ ngươi cách xa ta

Càng sợ ngươi mãi mãi ngừng lại nơi đây

Mỗi giọt nước mắt cũng hướng ngươi mà chảy

Chảy ngược vào thiên không biển cả..

Làm cá lớn vượt long môn, hắn một thân trắng ngần, lại sẽ không còn được gặp lại cô bé nữa

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nếu như ngươi không có vượt qua đạo long môn kia, liền có thể một mực phụng bồi bên ta.

Nhưng nếu ngươi không cố gắng vượt đạo long môn ấy, ta như thế nào có thể bảo vệ được ngươi?

Nguyên lai gặp lại, là bắt đầu của kết thúc.”

Lúc ca khúc phát ra, trong đầu Trịnh Lỵ lại xuất hiện bản gốc của cố sự «Ngư Long Vũ», mấy hình ảnh điện ảnh mà mình tự tay biên tập loáng thoáng hiện lên nơi đáy mắt. Hai mắt nàng có chút ửng đỏ.

Lúc này âm thanh đàn dương cầm chợt dừng, còi chợt vang lên!

Uyển chuyển như âm thanh của cá heo, trong trẻo mà thấu vào sâu trong lòng.

Mọi người trong phòng họp, tựa hồ trong khoảnh khắc này đều quên đi hô hấp.

Thân ở trong đó, bọn họ tựa hồ cảm nhận được không gian thuộc về đại dương bát ngát, cảm nhận được ở phía trên kia là bầu trời xanh thẳm, cảm nhận được sóng biển mạnh mẽ dũng động vạn năm, đánh sâu vào tâm hồn.

Thời điểm ca khúc kết thúc, tất cả mọi người không hẹn mà đều im lặng ngồi trên ghế, suy nghĩ xuất thần.

Qua thật lâu.

Giám đốc sản xuất lẩm bẩm nói: “Cho nên nói, chỉ có Tần Châu, là Quê hương âm nhạc của Lam tinh chúng ta. Một khúc này kinh vi thiên nhân.”

“Bài hát này tên là gì?” – Mọi người lấy lại tinh thần, trao đổi sôi nổi.

Giám đốc sản xuất trả lời: “Bài hát tên là «Cá Lớn».”

Mọi người đều yên tâm vui vẻ, đồng thời lại có người đặt câu hỏi: “«Cá Lớn»? Nếu không lại đổi một bài khác? Bộ phim điện ảnh của chúng ta mặc dù gọi là «Ngư Long Vũ», nhưng kỳ thật là kể về chuyện xưa của cô bé cùng bạch long.”

“Không cần đổi.” – Trịnh Lỵ đứng dậy, âm thanh tuyên bố vang vang có lực, cảm giác đầy khí phách: “Ta là đạo diễn! Ta quyết định!”

Mọi người: “...”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trịnh Lỵ cắn răng: “Các ngươi cũng đừng nhìn ta như vậy! Không phải ta muốn yêu cầu cao! Mười bốn bài hát trước thực sự là không được!”

Mọi người cười ầm lên.

Không khí trong phòng họp thoáng cái thoải mái hơn rất nhiều.

Bất quá lời này tất cả mọi người đều tin tưởng, mười bốn bài trước có tốt hơn nữa, cũng không thể tốt hơn so với «Cá Lớn», chỉ là nhìn dáng vẻ quẫn bách của đạo diễn thực sự rất thú vị.

“Như vậy bài này là được sao?” – Giám đốc sản xuất vẻ mặt cà khịa.

Trịnh Lỵ tức giận nói: “Bài này nếu nói không được, ngươi còn có thể tìm cho ta bài hát càng tốt hơn sao? Chẳng nhẽ ngươi còn có dự tính mời Khúc phụ? Lại nói, kể cả Khúc phụ xuất thủ, cũng tuyệt đối không thể vượt qua tài nghệ này, bởi vì vị nhạc sĩ...”

“Tiện Ngư” – Giám đốc sản xuất nhìn tác giả ca khúc.

Trịnh Lỵ gật đầu nói tiếp: “Vị nhạc sĩ Tiện Ngư này, là tri kỷ với bộ phim của chúng ta, hắn nhất định hiểu rõ những cảm tình mà ta muốn biểu đạt!”

Đây là hợp đồng mua ca khúc chủ đề giá năm triệu. Dựa theo quy tắc trong nghề, tổ chế tác «Ngư Long Vũ» đối với ca khúc ấn tượng tiến hành sửa đổi, thậm chí có quyền thay ca sĩ biểu diễn, lần nữa thu âm lại. Coi như Tinh Mang cũng sẽ không có ý kiến, nhiều nhất chỉ đưa ra một vài đề nghị để hoàn thiện mà thôi.

Nhưng đối với Trịnh Lỵ, đây là «Cá Lớn» hoàn mỹ!

Tốt đến mức Trịnh Lỵ không có chút suy nghĩ sửa đổi nào trong bài hát, bao gồm giọng hát, hòa âm, phối khí, nội dung, kể cả là cái tên «Cá Lớn» của bài hát!

“Có lẽ bởi vì ấn tượng đầu tiên quá hoàn mỹ.” – Trịnh Lỵ yên lặng suy nghĩ. Thời điểm lúc nghe nhạc, da gà lông tơ cả người nàng đều phất lên, đến giờ còn chưa có tiêu đấy.

Bất quá nguyên nhân gì cũng không trọng yếu. Dưới cái nhìn của nàng, bài hát chủ đề «Cá Lớn» này, là cấp hoàn mỹ. Cùng bộ điện ảnh sắp ra mắt của nàng chân chính do ông trời tác hợp.

Giới âm nhạc Tần Châu, quả nhiên Ngọa hổ tàng long!

Tiện Ngư – Nàng đã nhớ.

.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)

Số ký tự: 0