Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)
Thật Ra Ta Là C...
Ngã Tối Bạch
2024-11-24 19:57:25
Lưu Mưu cười trộm, sau đó không nhịn được lại lên tiếng nhắc nhở. “Đừng có lỡ tay ấn like đó.”
“Biết rồi, tuy ta đúng là muốn làm thế lắm…” Trần Chí Vũ đáp, “Mà không sao đâu, chẳng phải còn có thể đổ thừa là bị hack hay sao…”
Acc clone ấn like hẳn là không sao chứ?
Người đại diện liếc mắt một cái. Trần Chí Vũ khẽ huýt sáo, tiếp tục đút thức ăn cho bầy cá nhỏ.
Lưu Mưu hiếu kỳ hỏi: “Ngươi mau nói cho ta biết, có phải ngươi đã cá cược rồi không?”
Trần Chí Vũ nhìn trái nhìn phải, sau đó khẽ khàng giơ lên một ngón tay.
Lưu Mưu sửng sốt: “Chỉ có 1.000 đồng? Còn không nhiều bằng ta, ta cược tới 8.000!”
Trần Chí Vũ lắc đầu: “Không phải, là 34.518 đồng, ta cược bằng toàn bộ số tiền còn lại trong thẻ đó.”
Lưu Mưu lại liếc hắn một cái: “Vậy ngươi giơ một ngón tay lên làm gì?”
Nói xong, Lưu Mưu thở dài một tiếng, buồn bực than vãn: “Vậy ngươi mất tiền còn nhiều hơn ta. Hầy, sau này đừng rớ vào thứ đồ hút máu này nữa, quá hố người, bây giờ chúng ta đều thành bệnh nhân thiếu máu rồi!”
“Hử?” Trần Chí Vũ kỳ quái nói, “Có mình ngươi thôi, không phải chúng ta. Ta giơ một ngón tay ý nói là ta đã cược Tiện Ngư hạng nhất.”
Lưu Mưu: “. . .”
Trần Chí Vũ vừa chơi đùa với bầy cá vừa nói: “Lúc đó ta định cược Phí Dương, nhưng chợt nhớ tới những chuyện đã từng trải qua bỗng cảm thấy không rét mà run, thế là ta cược Tiện Ngư lão sư.”
Lưu Mưu thật sự hết muốn nói chuyện với Trần Chí Vũ rồi.
Qua một lúc lâu, người đại diện liếc nhìn đàn cá trong hồ, bỗng khẽ khàng hỏi: “Cá này được ngươi chăm sóc thật tốt, ta cũng muốn nuôi cá, có lời khuyên gì không?”
“Nhiều lắm.”
Trần Chí Vũ thành thạo nói: “Đầu tiên là chất lượng nước. Nếu nước không đủ chất lượng thì cá sẽ bị bệnh, cho nên phải thường xuyên thay nước, tốt nhất là mỗi tuần thay một lần. Mỗi lần thay khoảng ¼ lượng nước. Khi thay nước nên dùng nước cất, nếu không có nước cất thì ít nhất cũng phải dùng nước có lọc oxi trong hai tiếng đồng hồ, kiến nghị ngươi mua thêm đồ lọc nước. Chẳng hạn như bầy cá rồng này của ta cần nước trong hồ giữ ở nhiệt độ từ 24 đến 28 độ C là tốt nhất, có thể giúp nó lớn lên thật khoẻ mạnh…”
Ánh mắt Lưu Mưu trở nên cổ quái nhìn Trần Chí Vũ. Nếu không nói Trần Chí Vũ là ca sĩ, ai cũng sẽ cho rằng hắn là một chuyên gia nuôi cá.
Lưu Mưu đột nhiên hỏi: “Chí Vũ, tại sao ngươi lại am hiểu về cá như vậy?”
“. . .”
Trần Chí Vũ đột nhiên im lặng.
Ta có chuyện xưa muốn kể, ngươi có rượu và đồ nhắm ở đó không?
. . .
Để ăn mừng Mặt Trời Đỏ giành được hạng nhất, tối hôm đó Lâm Uyên cố ý dẫn người đại diện Kim Mộc đi tới tiệm lẩu của Tôn Diệu Hoả.
Trong tiệm lẩu Diễm Diễm.
Tôn Diệu Hoả đã chờ sẵn ngoài cửa, vừa thấy Lâm Uyên xuống xe là đi tới chào đón ngay: “Học đệ, ta đã chuẩn bị phòng riêng cho ngươi, đồ ăn rất tươi, lại có thêm một số món mới, ngươi ăn thử nhé.”
“Cảm ơn học trưởng.”
Lâm Uyên giới thiệu Kim Mộc cho Tôn Diệu Hoả: “Kim thúc là người đại diện của ta, các ngươi làm quen đi.”
“Chào Kim thúc!” Tôn Diệu Hoả cười chào hỏi. “Nếu là người của học đệ thì ta sẽ gửi cho Kim thúc một tấm thẻ thành viên đặc biệt, sau này khi tới ăn đều được giảm 50%.”
“Cảm ơn nhiều!” Kim Mộc được sủng mà kinh.
Mấy người rất nhanh đã đi vào tiệm lẩu, vừa bước vào trong, Kim Mộc đã tròn mắt nói: “Tiệm lẩu của ông chủ Tôn làm ăn thật phát đạt!”
Đây hoàn toàn không phải là lời khách sáo.
Chỉ thấy trong tiệm lẩu Diễm Diễm rộng lớn đều đã đầy ắp người, không còn một bàn nào trống. Nhân viên phục vụ chạy tới chạy lui như con thoi, rõ ràng là đã làm việc hết công suất, việc kinh doanh vô cùng phát đạt.
Ngoài ra ngoài cửa còn có một đám đông người đang ngồi xếp hàng rồng rắn, trên tay ai nấy đều cầm một tấm thẻ có ghi số chờ được vào ăn.
Đây là lần đầu tiên Kim Mộc thấy có tiệm lẩu đông người đến ăn như vậy.
“Bởi vì hôm nay được giảm 70% lận nha!” Tôn Diệu Hoả cười nói, “Đương nhiên ngày thường cũng buôn bán không tệ, trước đó ta đã đăng trên Bộ Lạc, chỉ cần bài hát mới của học đệ đứng hạng thứ nhất thì tiệm lẩu của ta sẽ lập tức giảm giá 70%, kết quả là có rất nhiều người hỏi thăm địa chỉ tiệm lẩu, sau đó khách hàng kéo tới đông như trẩy hội, tối nay chúng ta chắc chắn phải bán xuyên đêm rồi.”
Kỳ thật Tôn Diệu Hoả không hề chú tâm kinh doanh, hắn chỉ muốn ủng hộ Lâm Uyên mà thôi. Tuy bài hát của học đệ không phải do hắn hát nhưng vì tình cảm dành cho học đệ nên hắn luôn ủng hộ mỗi bước Lâm Uyên đi.
Mà điều Tôn Diệu Hoả không ngờ tới là…
Mặt Trời Đỏ vừa đứng nhất bảng xếp hạng, tiệm lẩu Diễm Diễm của hắn cũng nổi danh nhất hệ mặt trời. Thậm chí còn có người từ thành phố khác cũng chạy tới Tô Thành để ăn lẩu!
Ngoài ra còn có một số thương nhân tìm tới đề nghị hợp tác với Tôn Diệu Hoả, muốn gia nhập cổ phần của tiệm lẩu Diễm Diễm sau đó biến nó thành một thương hiệu lớn, nhưng Tôn Diệu Hoả đều từ chối.
Hắn mở tiệm lẩu này là vì học đệ.
Nếu người khác gia nhập cổ phần, sau này học đệ tới ăn không thấy vui nữa, những cổ đông đó không còn ưu ái học đệ nữa thì phải làm sao?
Hắn sẽ không quên mục đích ban đầu của mình!
Bây giờ thấy việc làm ăn càng ngày càng tốt, rất nhiều người ưa thích vị lẩu ở tiệm này, Tôn Diệu Hoả bắt đầu nghĩ tới dự định về sau.
Hắn nói: “Sắp tới ta sẽ thu mua tiệm lẩu gần công ty, mở một chi nhánh lẩu Diễm Diễm bên đó. Ngoài ra ta có dự định mở thêm một số ngành hàng khác, học đệ ăn lẩu mãi cũng ngán phải không nào? Ha ha, không ai dám chơi bằng ta, cái gì mà khúc phụ với chả khúc phụ, bọn hắn thì biết cái gì.”
Kim Mộc: “. . .”
Nhìn Tôn Diệu Hoả cười như sắp phát điên, Kim Mộc đột nhiên rùng mình một cái, cảm thấy người này tuyệt đối sẽ không là vật trong ao!
Người này đã gặp phải khốn cảnh cỡ nào a?
Nhưng tiệm lẩu này đúng là ngon vô cùng, ngay cả Kim Mộc cũng phải khen ngợi không dứt miệng, sau đó không nhịn được hỏi: “Ông chủ Tôn kinh doanh ăn uống được bao nhiêu năm rồi? Ngươi đúng là trời sinh đã là vua trong ngành!”
“Hả?” Tôn Diệu Hoả nhìn Kim Mộc, sau đó nhìn sang Lâm Uyên đang tươi cười, đột nhiên cảm thấy có hơi tủi thân. “Thật ra ta là ca sĩ mà.”
. . .
“Biết rồi, tuy ta đúng là muốn làm thế lắm…” Trần Chí Vũ đáp, “Mà không sao đâu, chẳng phải còn có thể đổ thừa là bị hack hay sao…”
Acc clone ấn like hẳn là không sao chứ?
Người đại diện liếc mắt một cái. Trần Chí Vũ khẽ huýt sáo, tiếp tục đút thức ăn cho bầy cá nhỏ.
Lưu Mưu hiếu kỳ hỏi: “Ngươi mau nói cho ta biết, có phải ngươi đã cá cược rồi không?”
Trần Chí Vũ nhìn trái nhìn phải, sau đó khẽ khàng giơ lên một ngón tay.
Lưu Mưu sửng sốt: “Chỉ có 1.000 đồng? Còn không nhiều bằng ta, ta cược tới 8.000!”
Trần Chí Vũ lắc đầu: “Không phải, là 34.518 đồng, ta cược bằng toàn bộ số tiền còn lại trong thẻ đó.”
Lưu Mưu lại liếc hắn một cái: “Vậy ngươi giơ một ngón tay lên làm gì?”
Nói xong, Lưu Mưu thở dài một tiếng, buồn bực than vãn: “Vậy ngươi mất tiền còn nhiều hơn ta. Hầy, sau này đừng rớ vào thứ đồ hút máu này nữa, quá hố người, bây giờ chúng ta đều thành bệnh nhân thiếu máu rồi!”
“Hử?” Trần Chí Vũ kỳ quái nói, “Có mình ngươi thôi, không phải chúng ta. Ta giơ một ngón tay ý nói là ta đã cược Tiện Ngư hạng nhất.”
Lưu Mưu: “. . .”
Trần Chí Vũ vừa chơi đùa với bầy cá vừa nói: “Lúc đó ta định cược Phí Dương, nhưng chợt nhớ tới những chuyện đã từng trải qua bỗng cảm thấy không rét mà run, thế là ta cược Tiện Ngư lão sư.”
Lưu Mưu thật sự hết muốn nói chuyện với Trần Chí Vũ rồi.
Qua một lúc lâu, người đại diện liếc nhìn đàn cá trong hồ, bỗng khẽ khàng hỏi: “Cá này được ngươi chăm sóc thật tốt, ta cũng muốn nuôi cá, có lời khuyên gì không?”
“Nhiều lắm.”
Trần Chí Vũ thành thạo nói: “Đầu tiên là chất lượng nước. Nếu nước không đủ chất lượng thì cá sẽ bị bệnh, cho nên phải thường xuyên thay nước, tốt nhất là mỗi tuần thay một lần. Mỗi lần thay khoảng ¼ lượng nước. Khi thay nước nên dùng nước cất, nếu không có nước cất thì ít nhất cũng phải dùng nước có lọc oxi trong hai tiếng đồng hồ, kiến nghị ngươi mua thêm đồ lọc nước. Chẳng hạn như bầy cá rồng này của ta cần nước trong hồ giữ ở nhiệt độ từ 24 đến 28 độ C là tốt nhất, có thể giúp nó lớn lên thật khoẻ mạnh…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt Lưu Mưu trở nên cổ quái nhìn Trần Chí Vũ. Nếu không nói Trần Chí Vũ là ca sĩ, ai cũng sẽ cho rằng hắn là một chuyên gia nuôi cá.
Lưu Mưu đột nhiên hỏi: “Chí Vũ, tại sao ngươi lại am hiểu về cá như vậy?”
“. . .”
Trần Chí Vũ đột nhiên im lặng.
Ta có chuyện xưa muốn kể, ngươi có rượu và đồ nhắm ở đó không?
. . .
Để ăn mừng Mặt Trời Đỏ giành được hạng nhất, tối hôm đó Lâm Uyên cố ý dẫn người đại diện Kim Mộc đi tới tiệm lẩu của Tôn Diệu Hoả.
Trong tiệm lẩu Diễm Diễm.
Tôn Diệu Hoả đã chờ sẵn ngoài cửa, vừa thấy Lâm Uyên xuống xe là đi tới chào đón ngay: “Học đệ, ta đã chuẩn bị phòng riêng cho ngươi, đồ ăn rất tươi, lại có thêm một số món mới, ngươi ăn thử nhé.”
“Cảm ơn học trưởng.”
Lâm Uyên giới thiệu Kim Mộc cho Tôn Diệu Hoả: “Kim thúc là người đại diện của ta, các ngươi làm quen đi.”
“Chào Kim thúc!” Tôn Diệu Hoả cười chào hỏi. “Nếu là người của học đệ thì ta sẽ gửi cho Kim thúc một tấm thẻ thành viên đặc biệt, sau này khi tới ăn đều được giảm 50%.”
“Cảm ơn nhiều!” Kim Mộc được sủng mà kinh.
Mấy người rất nhanh đã đi vào tiệm lẩu, vừa bước vào trong, Kim Mộc đã tròn mắt nói: “Tiệm lẩu của ông chủ Tôn làm ăn thật phát đạt!”
Đây hoàn toàn không phải là lời khách sáo.
Chỉ thấy trong tiệm lẩu Diễm Diễm rộng lớn đều đã đầy ắp người, không còn một bàn nào trống. Nhân viên phục vụ chạy tới chạy lui như con thoi, rõ ràng là đã làm việc hết công suất, việc kinh doanh vô cùng phát đạt.
Ngoài ra ngoài cửa còn có một đám đông người đang ngồi xếp hàng rồng rắn, trên tay ai nấy đều cầm một tấm thẻ có ghi số chờ được vào ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là lần đầu tiên Kim Mộc thấy có tiệm lẩu đông người đến ăn như vậy.
“Bởi vì hôm nay được giảm 70% lận nha!” Tôn Diệu Hoả cười nói, “Đương nhiên ngày thường cũng buôn bán không tệ, trước đó ta đã đăng trên Bộ Lạc, chỉ cần bài hát mới của học đệ đứng hạng thứ nhất thì tiệm lẩu của ta sẽ lập tức giảm giá 70%, kết quả là có rất nhiều người hỏi thăm địa chỉ tiệm lẩu, sau đó khách hàng kéo tới đông như trẩy hội, tối nay chúng ta chắc chắn phải bán xuyên đêm rồi.”
Kỳ thật Tôn Diệu Hoả không hề chú tâm kinh doanh, hắn chỉ muốn ủng hộ Lâm Uyên mà thôi. Tuy bài hát của học đệ không phải do hắn hát nhưng vì tình cảm dành cho học đệ nên hắn luôn ủng hộ mỗi bước Lâm Uyên đi.
Mà điều Tôn Diệu Hoả không ngờ tới là…
Mặt Trời Đỏ vừa đứng nhất bảng xếp hạng, tiệm lẩu Diễm Diễm của hắn cũng nổi danh nhất hệ mặt trời. Thậm chí còn có người từ thành phố khác cũng chạy tới Tô Thành để ăn lẩu!
Ngoài ra còn có một số thương nhân tìm tới đề nghị hợp tác với Tôn Diệu Hoả, muốn gia nhập cổ phần của tiệm lẩu Diễm Diễm sau đó biến nó thành một thương hiệu lớn, nhưng Tôn Diệu Hoả đều từ chối.
Hắn mở tiệm lẩu này là vì học đệ.
Nếu người khác gia nhập cổ phần, sau này học đệ tới ăn không thấy vui nữa, những cổ đông đó không còn ưu ái học đệ nữa thì phải làm sao?
Hắn sẽ không quên mục đích ban đầu của mình!
Bây giờ thấy việc làm ăn càng ngày càng tốt, rất nhiều người ưa thích vị lẩu ở tiệm này, Tôn Diệu Hoả bắt đầu nghĩ tới dự định về sau.
Hắn nói: “Sắp tới ta sẽ thu mua tiệm lẩu gần công ty, mở một chi nhánh lẩu Diễm Diễm bên đó. Ngoài ra ta có dự định mở thêm một số ngành hàng khác, học đệ ăn lẩu mãi cũng ngán phải không nào? Ha ha, không ai dám chơi bằng ta, cái gì mà khúc phụ với chả khúc phụ, bọn hắn thì biết cái gì.”
Kim Mộc: “. . .”
Nhìn Tôn Diệu Hoả cười như sắp phát điên, Kim Mộc đột nhiên rùng mình một cái, cảm thấy người này tuyệt đối sẽ không là vật trong ao!
Người này đã gặp phải khốn cảnh cỡ nào a?
Nhưng tiệm lẩu này đúng là ngon vô cùng, ngay cả Kim Mộc cũng phải khen ngợi không dứt miệng, sau đó không nhịn được hỏi: “Ông chủ Tôn kinh doanh ăn uống được bao nhiêu năm rồi? Ngươi đúng là trời sinh đã là vua trong ngành!”
“Hả?” Tôn Diệu Hoả nhìn Kim Mộc, sau đó nhìn sang Lâm Uyên đang tươi cười, đột nhiên cảm thấy có hơi tủi thân. “Thật ra ta là ca sĩ mà.”
. . .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro