Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)
Trạm Xe Lửa Một...
Ngã Tối Bạch
2024-11-24 19:57:25
Quả thật có rất nhiều tác giả nở rộ như pháo hoa với mấy tác phẩm tạo ra tiếng vang cực lớn, nhưng sau đó lại trở thành người qua đường. Chỉ là không ai cho rằng chuyện đó lại xảy ra ở trên người Sở Cuồng, một người vừa mới kết thúc một bộ truyện dài kỳ bán chạy vô cùng.
Nhưng đương nhiên cũng có rất nhiều người phản bác cách nói này.
“Xem ra vẫn có một số kẻ lòng mang ý xấu luôn cầm kính viễn vọng nhìn chòng chọc cửa nhà Sở Cuồng, người ta vừa có chút sai lầm là cắn mãi không buông. Sở Cuồng vừa mới đứng hạng hai đã không nhịn được mà nhảy ra sủa ầm ĩ…”
Trên thực tế những người có quan điểm này chiếm đại đa số. Hầu hết mọi người đều nguyện ý cho Sở Cuồng một cơ hội khác.
Trong nền văn học có rất nhiều sự đấu đá vẫn luôn âm thầm diễn ra. Trong quá khứ, mỗi khi có vị tác giả nào phát huy không tốt như bình thường đều sẽ phải chịu cảnh ngộ tương tự.
Loại hiện tượng này bị xem như khối u trong ngành văn học, những kẻ đó không phải nhằm vào Sở Cuồng mà là nhằm vào những người từng lấy được thành công nhưng sau đó lại biểu hiện không quá tốt.
Nhưng điều khiến mọi người không ngờ được là…
Trong lúc bọn họ tranh cãi xem truyện ngắn lần này của Sở Cuồng có bị xuống tay hay không thì số phiếu bình chọn của Một Bát Mì Dương Xuân lại tăng lên một cách khó hiểu vào 9 giờ sáng ngày hôm sau!
Tất cả mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn số phiếu của Một Bát Mì Dương Xuân không ngừng tăng vọt!
Mà đến 2 giờ chiều, Một Bát Mì Dương Xuân đã chiếm ngôi hạng nhất!
“Trời đất, tình huống gì đây?”
Ở Lam Tinh không cho phép các hành vi ăn gian phiếu bình chọn, loại hành động này bị cấm tuyệt đối. Nếu ai dám khống chế số phiếu thì danh tiếng sẽ thối nát hoàn toàn!
Huống chi bộ phận kỹ thuật của Bộ Lạc cũng không phải hạng giá áo túi cơm, sao có thể cho phép hành vi cày phiếu trắng trợn như vậy?
Tất cả mọi người đều bối rối.
Nếu không phải có người đang cày phiếu, vậy tại sao Một Bát Mì Dương Xuân lại đột nhiên hít thuốc lắc mà bay vèo lên hạng nhất, để cho Thân Gia Thuỵ phải hít khói?
“Mau nhìn kìa!”
Khi đám cư dân mạng còn đang ngây ngốc không hiểu chuyện gì xảy ra thì có người nhắc nhở một câu: “Mở tin tức buổi trưa của đài Trung châu lên đi, truyện ngắn mới của Sở Cuồng đang được quan phương quảng cáo kìa!”
Nà ní?
Đám người lập tức mở kênh tinh tức đài Trung châu lên xem, kết quả nhìn thấy một bản tin như sau: [Trạm xe lửa một người!]
Tên phụ của bản tin là: Một Bát Mì Dương Xuân phiên bản ngoài đời thực!
Kênh tin tức của đài Trung châu được xem là kênh truyền hình trung ương của Lam Tinh, dù là tường văn hoá cũng không cách nào ngăn cách được, chỉ là đám người trong ngành không thể nào ngờ được tác phẩm mới của Sở Cuồng lại được quan phương lớn nhất Lam Tinh coi trọng!
Mọi người rối rít ấn vào bản tin, trong lòng mờ mịt không thôi.
Chả ai hiểu được bản tin về trạm xe lửa thì có liên quan gì đến Một Bát Mì Dương Xuân, mãi cho đến khi bọn hắn đọc được nội dung tin tức…
Trong bản tin, nữ MC đang kể lại câu chuyện với giọng nói ấm áp và dạt dào tình cảm.
“Mấy tháng trước, tại Diệp thành ở Sở tỉnh, một đoàn tàu lửa chuẩn bị đóng cửa. Tại Lam Tinh vẫn thường có cảnh một số phương tiện giao thông ngừng hoạt động, đây là chuyện rất bình thường, vì sao lại khiến mọi người chú ý đây?”
Đúng vậy, tại sao?
Rất nhiều người đều mở to mắt xen bản tin.
“Phóng viên nhận được tin từ ba năm trước đoàn tàu này đã chạy lỗ, công ty đường sắt cũng đã ra quyết định dừng hoạt động, bởi vì chạy thêm một ngày là lỗ thêm một ngày. Nhưng vào lúc này, một phát hiện mới đã khiến công ty đường sắt thay đổi quyết định.”
Trước ống kính, giữa đất trời đầy tuyết trắng xoá có một nữ sinh mộc mạc quàng một chiếc khăn đỏ, trên người mặc áo bông thật dày.
Có người trả lời phỏng vấn: “Lúc đó công ty đường sắt đã quyết định đóng cửa trạm xe lửa này, nhưng chúng ta đột nhiên phát hiện còn có một vị hành khách là một nữ sinh cấp ba, mỗi ngày cô bé đều ngồi trên chiếc xe lửa này để đi học.”
Camera thay đổi, nữ sinh cũng trả lời phỏng vấn: “Ta là hành khách duy nhất của trạm xe lửa này…”
Nữ MC tiếp tục giới thiệu: “Đây là tuyến xe lửa đi từ Bạch Đồng tới Viễn Kinh, do công ty đường sắt Sơn Hải lớn nhất Sở tỉnh vận hành, tuyến xe này chạy xuyên qua toàn bộ Sở tỉnh. Nhưng trước khi đóng cửa, công ty Sơn Hải phát hiện trên tuyến xe này còn có một nữ sinh trung học 17 tuổi ngày ngày phải dựa vào tuyến xe này để đi học. Buổi sáng 7 giờ 4 phút khởi hành đến trường, buổi chiều 17 giờ 08 phút tan học về nhà. Ba năm đều như thế.”
Lúc này những người đã từng đọc Một Bát Mì Dương Xuân cũng đã mơ hồ ý thức được nguyên nhân.
Nữ MC vẫn ấm giọng nói: “Công ty Sơn Hải nói, được rồi, để không ảnh hưởng đến việc học của cô bé, tuyến đường sắt này cứ giữ lại vì cô bé đi. Một hành khách thì một hành khách vậy, xe lửa vẫn sẽ hoạt động cho tới khi nàng hoàn thành quãng thời gian trung học của mình. Vì vậy xe lửa vẫn tiếp tục chạy từ ba năm trước cho đến mấy tháng trước, khi cô bé tốt nghiệp trung học và không cần đi học bằng tuyến xe lửa này nữa.”
Ống kính quay vào thời khoá biểu.
Thời khoá biểu thứ nhất, xe lửa dừng ở rất nhiều trạm.
Thời khoá biểu thứ hai, xe lửa chỉ dừng lại ở hai trạm duy nhất.
“Bởi vì trên xe không còn hành khách nào khác nên thời khoá biểu cũng đã sửa lại cho phù hợp.”
“Một chuyến xe lửa bình thường cần đúng giờ thì khởi hành, đi qua mấy trạm, mỗi trạm đều có giờ đi giờ đến chính xác, mỗi đoạn đường có giá vé khác nhau…”
“Sau đó mới phát hiện, cần gì phải phức tạp như vậy, chỉ cần bốn chữ [Xe chạy vì ngươi] là đủ rồi.”
“Mỗi ngày đón ngươi đi học, mỗi ngày đưa ngươi về nhà.”
“Hơn nữa với thói quen của người Sở tỉnh, chuyện này hoặc là không làm, hoặc là phải làm chính xác đến từng giây. Cho dù chỉ có một hành khách thì nói 7 giờ 04 phút vào trạm là giờ đó vào trạm, sẽ không trễ một phút nào. Nói 17 giờ 08 phút khởi hành là sẽ khởi hành.”
Nhưng đương nhiên cũng có rất nhiều người phản bác cách nói này.
“Xem ra vẫn có một số kẻ lòng mang ý xấu luôn cầm kính viễn vọng nhìn chòng chọc cửa nhà Sở Cuồng, người ta vừa có chút sai lầm là cắn mãi không buông. Sở Cuồng vừa mới đứng hạng hai đã không nhịn được mà nhảy ra sủa ầm ĩ…”
Trên thực tế những người có quan điểm này chiếm đại đa số. Hầu hết mọi người đều nguyện ý cho Sở Cuồng một cơ hội khác.
Trong nền văn học có rất nhiều sự đấu đá vẫn luôn âm thầm diễn ra. Trong quá khứ, mỗi khi có vị tác giả nào phát huy không tốt như bình thường đều sẽ phải chịu cảnh ngộ tương tự.
Loại hiện tượng này bị xem như khối u trong ngành văn học, những kẻ đó không phải nhằm vào Sở Cuồng mà là nhằm vào những người từng lấy được thành công nhưng sau đó lại biểu hiện không quá tốt.
Nhưng điều khiến mọi người không ngờ được là…
Trong lúc bọn họ tranh cãi xem truyện ngắn lần này của Sở Cuồng có bị xuống tay hay không thì số phiếu bình chọn của Một Bát Mì Dương Xuân lại tăng lên một cách khó hiểu vào 9 giờ sáng ngày hôm sau!
Tất cả mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn số phiếu của Một Bát Mì Dương Xuân không ngừng tăng vọt!
Mà đến 2 giờ chiều, Một Bát Mì Dương Xuân đã chiếm ngôi hạng nhất!
“Trời đất, tình huống gì đây?”
Ở Lam Tinh không cho phép các hành vi ăn gian phiếu bình chọn, loại hành động này bị cấm tuyệt đối. Nếu ai dám khống chế số phiếu thì danh tiếng sẽ thối nát hoàn toàn!
Huống chi bộ phận kỹ thuật của Bộ Lạc cũng không phải hạng giá áo túi cơm, sao có thể cho phép hành vi cày phiếu trắng trợn như vậy?
Tất cả mọi người đều bối rối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu không phải có người đang cày phiếu, vậy tại sao Một Bát Mì Dương Xuân lại đột nhiên hít thuốc lắc mà bay vèo lên hạng nhất, để cho Thân Gia Thuỵ phải hít khói?
“Mau nhìn kìa!”
Khi đám cư dân mạng còn đang ngây ngốc không hiểu chuyện gì xảy ra thì có người nhắc nhở một câu: “Mở tin tức buổi trưa của đài Trung châu lên đi, truyện ngắn mới của Sở Cuồng đang được quan phương quảng cáo kìa!”
Nà ní?
Đám người lập tức mở kênh tinh tức đài Trung châu lên xem, kết quả nhìn thấy một bản tin như sau: [Trạm xe lửa một người!]
Tên phụ của bản tin là: Một Bát Mì Dương Xuân phiên bản ngoài đời thực!
Kênh tin tức của đài Trung châu được xem là kênh truyền hình trung ương của Lam Tinh, dù là tường văn hoá cũng không cách nào ngăn cách được, chỉ là đám người trong ngành không thể nào ngờ được tác phẩm mới của Sở Cuồng lại được quan phương lớn nhất Lam Tinh coi trọng!
Mọi người rối rít ấn vào bản tin, trong lòng mờ mịt không thôi.
Chả ai hiểu được bản tin về trạm xe lửa thì có liên quan gì đến Một Bát Mì Dương Xuân, mãi cho đến khi bọn hắn đọc được nội dung tin tức…
Trong bản tin, nữ MC đang kể lại câu chuyện với giọng nói ấm áp và dạt dào tình cảm.
“Mấy tháng trước, tại Diệp thành ở Sở tỉnh, một đoàn tàu lửa chuẩn bị đóng cửa. Tại Lam Tinh vẫn thường có cảnh một số phương tiện giao thông ngừng hoạt động, đây là chuyện rất bình thường, vì sao lại khiến mọi người chú ý đây?”
Đúng vậy, tại sao?
Rất nhiều người đều mở to mắt xen bản tin.
“Phóng viên nhận được tin từ ba năm trước đoàn tàu này đã chạy lỗ, công ty đường sắt cũng đã ra quyết định dừng hoạt động, bởi vì chạy thêm một ngày là lỗ thêm một ngày. Nhưng vào lúc này, một phát hiện mới đã khiến công ty đường sắt thay đổi quyết định.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước ống kính, giữa đất trời đầy tuyết trắng xoá có một nữ sinh mộc mạc quàng một chiếc khăn đỏ, trên người mặc áo bông thật dày.
Có người trả lời phỏng vấn: “Lúc đó công ty đường sắt đã quyết định đóng cửa trạm xe lửa này, nhưng chúng ta đột nhiên phát hiện còn có một vị hành khách là một nữ sinh cấp ba, mỗi ngày cô bé đều ngồi trên chiếc xe lửa này để đi học.”
Camera thay đổi, nữ sinh cũng trả lời phỏng vấn: “Ta là hành khách duy nhất của trạm xe lửa này…”
Nữ MC tiếp tục giới thiệu: “Đây là tuyến xe lửa đi từ Bạch Đồng tới Viễn Kinh, do công ty đường sắt Sơn Hải lớn nhất Sở tỉnh vận hành, tuyến xe này chạy xuyên qua toàn bộ Sở tỉnh. Nhưng trước khi đóng cửa, công ty Sơn Hải phát hiện trên tuyến xe này còn có một nữ sinh trung học 17 tuổi ngày ngày phải dựa vào tuyến xe này để đi học. Buổi sáng 7 giờ 4 phút khởi hành đến trường, buổi chiều 17 giờ 08 phút tan học về nhà. Ba năm đều như thế.”
Lúc này những người đã từng đọc Một Bát Mì Dương Xuân cũng đã mơ hồ ý thức được nguyên nhân.
Nữ MC vẫn ấm giọng nói: “Công ty Sơn Hải nói, được rồi, để không ảnh hưởng đến việc học của cô bé, tuyến đường sắt này cứ giữ lại vì cô bé đi. Một hành khách thì một hành khách vậy, xe lửa vẫn sẽ hoạt động cho tới khi nàng hoàn thành quãng thời gian trung học của mình. Vì vậy xe lửa vẫn tiếp tục chạy từ ba năm trước cho đến mấy tháng trước, khi cô bé tốt nghiệp trung học và không cần đi học bằng tuyến xe lửa này nữa.”
Ống kính quay vào thời khoá biểu.
Thời khoá biểu thứ nhất, xe lửa dừng ở rất nhiều trạm.
Thời khoá biểu thứ hai, xe lửa chỉ dừng lại ở hai trạm duy nhất.
“Bởi vì trên xe không còn hành khách nào khác nên thời khoá biểu cũng đã sửa lại cho phù hợp.”
“Một chuyến xe lửa bình thường cần đúng giờ thì khởi hành, đi qua mấy trạm, mỗi trạm đều có giờ đi giờ đến chính xác, mỗi đoạn đường có giá vé khác nhau…”
“Sau đó mới phát hiện, cần gì phải phức tạp như vậy, chỉ cần bốn chữ [Xe chạy vì ngươi] là đủ rồi.”
“Mỗi ngày đón ngươi đi học, mỗi ngày đưa ngươi về nhà.”
“Hơn nữa với thói quen của người Sở tỉnh, chuyện này hoặc là không làm, hoặc là phải làm chính xác đến từng giây. Cho dù chỉ có một hành khách thì nói 7 giờ 04 phút vào trạm là giờ đó vào trạm, sẽ không trễ một phút nào. Nói 17 giờ 08 phút khởi hành là sẽ khởi hành.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro