Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)
Vạn Người Chú M...
Ngã Tối Bạch
2024-11-24 19:57:25
Hắn chỉ biết được chất lượng bài hát của mình, làm sao biết chất lượng bài hát của người khác. Mặt Trời Đỏ đương nhiên lợi hại, nhưng ai mà dám chắc sẽ không có tác phẩm lợi hại hơn thế?
“Đám con bạc này đúng là không phân phải trái.”
Kim Mộc cười nói: “Ông chủ, bây giờ ngài đang được dự đoán sẽ đứng hạng năm, số lượng người cược ngài đứng hạng năm là nhiều nhất.”
Lâm Uyên tò mò hỏi: “Ngươi có cược không?”
Kim Mộc liếc mắt nhìn Lâm Uyên: “Ta không có tiền.”
Lâm Uyên trầm mặc mấy giây mới nói: “Tháng sau tăng lương cho ngươi lên gấp đôi.”
Kim Mộc làm rất tốt nhiệm vụ người đại diện, xem như đã thông qua kỳ thử việc một cách hoàn mỹ. Cho nên Lâm Uyên không giả ngu với hắn mà thẳng thừng đáp ứng tăng lương.
“Cảm ơn ông chủ.” Kim Mộc cười tươi như hoa nở. “Bây giờ người cược tổ hợp Doãn Đông và Phí Dương đạt quán quân là đông nhất, tỉ lệ ăn cược thấp nhất. Tiếp theo là tổ hợp Diệp Tri Thu và Hải Đường, tỷ lệ ăn cược cũng rất thấp.”
Lâm Uyên hỏi: “Không có ai cược ta quán quân sao?”
Kim Mộc hơi sửng sốt, sau đó mở điện thoại di động lên, đăng nhập vào website cá cược xem một chút rồi nói: “Ồ có người cược tổ hợp của ông chủ và Lam Nhan này, nhưng tỷ lệ ăn cược cao vô cùng, đến 92%!”
Lâm Uyên: “. . .”
Dù sao hắn cũng được dự đoán là sẽ xếp hạng năm, người dám cược hắn hạng nhất tuyệt đối là vô cùng hi hữu.
Có lẽ người đặt cược cũng không phải là có niềm tin vào Tiện Ngư, chẳng qua chỉ vì thấy tỷ lệ ăn cược quá lớn nên muốn thử thời vận kiếm lời mà thôi.
Luôn có người bí quá hoá liều mà.
Lâm Uyên có hơi động tâm, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn lại được. Đánh bạc là hành vi xấu sẽ làm hỏng bạn nhỏ nha.
Thực ra tỷ số ăn cược cao không chỉ có Tiện Ngư.
Giống như lời nhận xét của các cư dân mạng, người đã từng thử trở thành khúc phụ Cô Độc lão sư và Mạch Mạch lão sư cũng có tỷ lệ ăn cược cao vô cùng.
Trên thực tế, đám con bạc cho rằng ngoài hai vị khúc phụ ra thì Cô Độc lão sư và Mạch Mạch lão sư có khả năng quán quân hơn Tiện Ngư. Nhưng bọn hắn vẫn gần như tin chắc hai vị khúc phụ sẽ đoạt giải.
Cho dù là chuyên gia trong nghề cũng cho rằng hạng nhất và hạng hai có tới 80% sẽ thuộc về bản nhạc của hai khúc phụ.
Khi những người thể hiện ca khúc đều là ca vương ca hậu thì khả năng chênh lệch trên bảng xếp hạng chỉ dựa vào bản nhạc là chính.
“Tỷ lệ ăn cược quá thấp làm ta lười đặt cược mình hạng nhất.” Phí Dương cười khổ nói với Doãn Đông, chỉ là trong lời nói lại lộ vẻ tự tin và kiêu ngạo.
Bình thường lấy được hạng nhất cũng không có gì lạ, ca vương ra tay sao có thể thua ca sĩ tuyến một tuyến hai được? Mà trong Cuộc Chiến Chư Thần khắp nơi đều là ca vương ca hậu, lấy được hạng nhất mới thật sự là vinh dự!
Bởi vì đối thủ càng mạnh càng chứng minh được bản thân mình.
Ừm… lần trước không tính. Lần trước quan phương phát bài Thay Đổi Chính Mình tra tấn lỗ tai của toàn dân là chuyện khác. Đó gọi là nhân tố bất khả kháng, chỉ có thể trách hắn quá xui xẻo.
“Ha, ta mua cược rồi.” Doãn Đông thản nhiên nói.
Phí Dương bật cười: “Cược bao nhiêu?” Hắn không hỏi mua ai, bởi vì Doãn Đông chỉ có thể cược chính hắn thắng, hỏi thêm chỉ là phí công.
Doãn Đông đáp: “Một đồng.”
Phí Dương: “. . .”
Hắn biết Doãn Đông cược một đồng không phải vì khôi hài mà vì muốn chứng tỏ hắn rất tự tin sẽ giành được hạng nhất.
Trên thực tế, ngoại trừ Lâm Uyên không cược gì cả, rất nhiều người trong cuộc khác đều sẽ cược một chút, chẳng hạn như khúc phụ Diệp Tri Thu.
Diệp Tri Thu hào sảng hơn Doãn Đông nhiều, hắn cũng cược mình thắng, mà cược đến tận… 100 đồng.
Ca hậu Hải Đường hợp tác với Diệp Tri Thu khi biết việc này cũng dở khóc dở cười: “Lão gia, sao ngươi cũng tham gia náo nhiệt rồi?”
“Doãn Đông cược, lão Diệp ta sao có thể không cược!”
Năm nay Diệp Tri Thu bốn mươi lăm tuổi, nhưng thoạt trông đã hơn năm mươi, tóc bạc khá nhiều, rất hợp với cái danh xưng “lão gia” mà mọi người đặt cho hắn.
Doãn Đông đã nói việc mình cược 1 đồng cho Diệp Tri Thu nghe. Đám khúc phụ hầu như đều giữ liên lạc với nhau, dù sao bọn hắn cũng là người đứng đầu trong ngành, nếu không có người để trò chuyện thì quá tịch mịch rồi.
Cho nên sau khi biết Doãn Đông cược hắn thắng với giá 1 đồng, Diệp Tri Thu cũng bắt chước cược theo, nhưng cược tận 100 đồng.
“Đây gọi là ta có lòng tin gấp trăm lần so với ngươi!” Diệp Tri Thu nói với Doãn Đông qua điện thoại.
Sau đó Doãn đông cười lạnh hai tiếng “Ha ha!” một cách mất tự nhiên.
Đối với việc này Diệp Tri Thu rất thông cảm, bởi vì Doãn Đông xưa nay đều không biểu lộ vẻ mặt hỉ nộ ái ố gì, nhưng rất ít người biết một sự thật là, không phải Doãn Đông là người âm trầm mà là vì từ nhỏ hắn đã mắc bệnh liệt cơ mặt.
Người ngoài nhìn vào sẽ chỉ cảm thấy Doãn Đông lạnh lẽo cô quạnh khó trò chuyện, mà Doãn Đông cũng sẽ không giải thích.
“Nghe vậy ta cũng muốn cược rồi.” Hải Đường nói.
Đương nhiên cũng chỉ là nói đùa mà thôi, mỗi người đều có quan niệm khác nhau về âm nhạc, với Hải Đường thì không tham dự cá cược mới là tôn trọng âm nhạc của chính mình. Nhưng người khác cược thì nàng cũng sẽ không dùng quan điểm của mình để phê phán ai.
Chẳng hạn như lão gia Diệp Tri Thu hay Doãn Đông, bọn hắn đều có sở thích của mình.
“Nếu ngươi muốn cược thì ta sẽ nói cho ngươi nghe một tin tức nội bộ!” Diệp Tri Thu cười thần bí. “Ngươi cược tổ hợp Tiện Ngư và Lam Nhan đứng hạng ba, đảm bảo kiếm lời lớn.”
“Tại sao?” Hải Đường sửng sốt hỏi. Cái trò này mà cũng có tin tức nội bộ?
Diệp Tri Thu nhún vai: “Tối hôm qua ta và một người bạn bên Tinh Mang trò chuyện mấy câu. Bài hát có thể để cho nàng nhượng bộ một lần đương nhiên sẽ không kém, hơn nữa theo phán đoán của cá nhân ta thì Tiện Ngư đã bị đánh giá thấp. Hắn không hề kém hơn Mạch Mạch và Cô Độc chút nào.”
Hải Đường khẽ biến sắc.
Nàng không chú ý tới việc cá cược, nhưng điều khiến nàng kinh ngạc là đánh giá của Diệp Tri Thu. Dường như trong mắt vị khúc phụ này, cảm giác tồn tại của Tiện Ngư khá cao?
“Đám con bạc này đúng là không phân phải trái.”
Kim Mộc cười nói: “Ông chủ, bây giờ ngài đang được dự đoán sẽ đứng hạng năm, số lượng người cược ngài đứng hạng năm là nhiều nhất.”
Lâm Uyên tò mò hỏi: “Ngươi có cược không?”
Kim Mộc liếc mắt nhìn Lâm Uyên: “Ta không có tiền.”
Lâm Uyên trầm mặc mấy giây mới nói: “Tháng sau tăng lương cho ngươi lên gấp đôi.”
Kim Mộc làm rất tốt nhiệm vụ người đại diện, xem như đã thông qua kỳ thử việc một cách hoàn mỹ. Cho nên Lâm Uyên không giả ngu với hắn mà thẳng thừng đáp ứng tăng lương.
“Cảm ơn ông chủ.” Kim Mộc cười tươi như hoa nở. “Bây giờ người cược tổ hợp Doãn Đông và Phí Dương đạt quán quân là đông nhất, tỉ lệ ăn cược thấp nhất. Tiếp theo là tổ hợp Diệp Tri Thu và Hải Đường, tỷ lệ ăn cược cũng rất thấp.”
Lâm Uyên hỏi: “Không có ai cược ta quán quân sao?”
Kim Mộc hơi sửng sốt, sau đó mở điện thoại di động lên, đăng nhập vào website cá cược xem một chút rồi nói: “Ồ có người cược tổ hợp của ông chủ và Lam Nhan này, nhưng tỷ lệ ăn cược cao vô cùng, đến 92%!”
Lâm Uyên: “. . .”
Dù sao hắn cũng được dự đoán là sẽ xếp hạng năm, người dám cược hắn hạng nhất tuyệt đối là vô cùng hi hữu.
Có lẽ người đặt cược cũng không phải là có niềm tin vào Tiện Ngư, chẳng qua chỉ vì thấy tỷ lệ ăn cược quá lớn nên muốn thử thời vận kiếm lời mà thôi.
Luôn có người bí quá hoá liều mà.
Lâm Uyên có hơi động tâm, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn lại được. Đánh bạc là hành vi xấu sẽ làm hỏng bạn nhỏ nha.
Thực ra tỷ số ăn cược cao không chỉ có Tiện Ngư.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giống như lời nhận xét của các cư dân mạng, người đã từng thử trở thành khúc phụ Cô Độc lão sư và Mạch Mạch lão sư cũng có tỷ lệ ăn cược cao vô cùng.
Trên thực tế, đám con bạc cho rằng ngoài hai vị khúc phụ ra thì Cô Độc lão sư và Mạch Mạch lão sư có khả năng quán quân hơn Tiện Ngư. Nhưng bọn hắn vẫn gần như tin chắc hai vị khúc phụ sẽ đoạt giải.
Cho dù là chuyên gia trong nghề cũng cho rằng hạng nhất và hạng hai có tới 80% sẽ thuộc về bản nhạc của hai khúc phụ.
Khi những người thể hiện ca khúc đều là ca vương ca hậu thì khả năng chênh lệch trên bảng xếp hạng chỉ dựa vào bản nhạc là chính.
“Tỷ lệ ăn cược quá thấp làm ta lười đặt cược mình hạng nhất.” Phí Dương cười khổ nói với Doãn Đông, chỉ là trong lời nói lại lộ vẻ tự tin và kiêu ngạo.
Bình thường lấy được hạng nhất cũng không có gì lạ, ca vương ra tay sao có thể thua ca sĩ tuyến một tuyến hai được? Mà trong Cuộc Chiến Chư Thần khắp nơi đều là ca vương ca hậu, lấy được hạng nhất mới thật sự là vinh dự!
Bởi vì đối thủ càng mạnh càng chứng minh được bản thân mình.
Ừm… lần trước không tính. Lần trước quan phương phát bài Thay Đổi Chính Mình tra tấn lỗ tai của toàn dân là chuyện khác. Đó gọi là nhân tố bất khả kháng, chỉ có thể trách hắn quá xui xẻo.
“Ha, ta mua cược rồi.” Doãn Đông thản nhiên nói.
Phí Dương bật cười: “Cược bao nhiêu?” Hắn không hỏi mua ai, bởi vì Doãn Đông chỉ có thể cược chính hắn thắng, hỏi thêm chỉ là phí công.
Doãn Đông đáp: “Một đồng.”
Phí Dương: “. . .”
Hắn biết Doãn Đông cược một đồng không phải vì khôi hài mà vì muốn chứng tỏ hắn rất tự tin sẽ giành được hạng nhất.
Trên thực tế, ngoại trừ Lâm Uyên không cược gì cả, rất nhiều người trong cuộc khác đều sẽ cược một chút, chẳng hạn như khúc phụ Diệp Tri Thu.
Diệp Tri Thu hào sảng hơn Doãn Đông nhiều, hắn cũng cược mình thắng, mà cược đến tận… 100 đồng.
Ca hậu Hải Đường hợp tác với Diệp Tri Thu khi biết việc này cũng dở khóc dở cười: “Lão gia, sao ngươi cũng tham gia náo nhiệt rồi?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Doãn Đông cược, lão Diệp ta sao có thể không cược!”
Năm nay Diệp Tri Thu bốn mươi lăm tuổi, nhưng thoạt trông đã hơn năm mươi, tóc bạc khá nhiều, rất hợp với cái danh xưng “lão gia” mà mọi người đặt cho hắn.
Doãn Đông đã nói việc mình cược 1 đồng cho Diệp Tri Thu nghe. Đám khúc phụ hầu như đều giữ liên lạc với nhau, dù sao bọn hắn cũng là người đứng đầu trong ngành, nếu không có người để trò chuyện thì quá tịch mịch rồi.
Cho nên sau khi biết Doãn Đông cược hắn thắng với giá 1 đồng, Diệp Tri Thu cũng bắt chước cược theo, nhưng cược tận 100 đồng.
“Đây gọi là ta có lòng tin gấp trăm lần so với ngươi!” Diệp Tri Thu nói với Doãn Đông qua điện thoại.
Sau đó Doãn đông cười lạnh hai tiếng “Ha ha!” một cách mất tự nhiên.
Đối với việc này Diệp Tri Thu rất thông cảm, bởi vì Doãn Đông xưa nay đều không biểu lộ vẻ mặt hỉ nộ ái ố gì, nhưng rất ít người biết một sự thật là, không phải Doãn Đông là người âm trầm mà là vì từ nhỏ hắn đã mắc bệnh liệt cơ mặt.
Người ngoài nhìn vào sẽ chỉ cảm thấy Doãn Đông lạnh lẽo cô quạnh khó trò chuyện, mà Doãn Đông cũng sẽ không giải thích.
“Nghe vậy ta cũng muốn cược rồi.” Hải Đường nói.
Đương nhiên cũng chỉ là nói đùa mà thôi, mỗi người đều có quan niệm khác nhau về âm nhạc, với Hải Đường thì không tham dự cá cược mới là tôn trọng âm nhạc của chính mình. Nhưng người khác cược thì nàng cũng sẽ không dùng quan điểm của mình để phê phán ai.
Chẳng hạn như lão gia Diệp Tri Thu hay Doãn Đông, bọn hắn đều có sở thích của mình.
“Nếu ngươi muốn cược thì ta sẽ nói cho ngươi nghe một tin tức nội bộ!” Diệp Tri Thu cười thần bí. “Ngươi cược tổ hợp Tiện Ngư và Lam Nhan đứng hạng ba, đảm bảo kiếm lời lớn.”
“Tại sao?” Hải Đường sửng sốt hỏi. Cái trò này mà cũng có tin tức nội bộ?
Diệp Tri Thu nhún vai: “Tối hôm qua ta và một người bạn bên Tinh Mang trò chuyện mấy câu. Bài hát có thể để cho nàng nhượng bộ một lần đương nhiên sẽ không kém, hơn nữa theo phán đoán của cá nhân ta thì Tiện Ngư đã bị đánh giá thấp. Hắn không hề kém hơn Mạch Mạch và Cô Độc chút nào.”
Hải Đường khẽ biến sắc.
Nàng không chú ý tới việc cá cược, nhưng điều khiến nàng kinh ngạc là đánh giá của Diệp Tri Thu. Dường như trong mắt vị khúc phụ này, cảm giác tồn tại của Tiện Ngư khá cao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro