Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)

Về 0 (2)

Ngã Tối Bạch

2024-10-06 01:11:25

“Cái gì!”

Nhất thời mọi người lâm vào một mảnh ngạc nhiên. Xem ra lửa giận của lão Chu không có quan hệ gì với Lâm Uyên.

“Đều nói một chút, giờ nên làm cái gì?” – Lão Chu ánh mắt có chút sắc bén đảo qua cả phòng. Không ai dám nhìn thẳng lão. Nhưng lão Chu đã hỏi, mọi người không có biện pháp giả chết, chỉ có thể mỗi người đều tránh đi ánh mắt, trái lo phải nghĩ phát biểu quan điểm của bản thân:

“Lão đại, «Ngư Long Vũ» bên kia có phải đối với ca khúc yêu cầu quá cao hay không? Bọn họ cũng không phải đầu tư nhiều tiền, chính là một đơn vị trung đẳng đầu tư chuyển thể điện ảnh từ truyện tranh mà thôi.”

“Đây đã là lần thứ 14 họ trả về tác phẩm của chúng ta rồi.”

“Làm khó như vậy, chẳng nhẽ muốn để cho Khúc phụ của Tinh mang đích thân ra tay sao.”

“Vấn đề là các Khúc phụ của công ty trên tay đều có việc cả rồi, hoặc là chọn tác phẩm, nhìn cố sự liền hết linh cảm, hết thảy không nhận.”

“Quả thực không được thì để họ tìm nhà khác mà làm, Sa Hải, Huyến Lạn Ngân Hỏa, giới âm nhạc Tần Châu nhiều người như vậy còn không thể chiều theo họ nổi sao”

“Công ty làm sao mà đáp ứng, nếu bên khác làm được không phải chứng tỏ chúng ta vô năng hay sao?”

“...”

Ánh mắt của Lâm Uyên mờ mịt, hắn không biết mọi người thảo luận cái gì. Ngô Dũng là bị lão Chu điểm danh đi theo dẫn dắt Lâm Uyên, vì vậy mở miệng giải thích: “Là như vậy, Tề Châu bên kia có một công ty chế tác điện ảnh chuyển thể từ truyện tranh, «Ngư Long Vũ» là tên dự án. Hậu kỳ đã làm không sai biệt lắm, bây giờ còn thiếu một cái ca khúc chủ đề cho nên đã ủy thác Tinh Mang thực hiện. Kết quả Tinh Mang chúng ta liên tục làm cho họ 14 bản, đều bị trả về cả rồi!”

“Mấu chốt ở chỗ” – Trịnh Hàm tiếp lời: “Mười bốn ca khúc này đều là nhạc sĩ vương bài trong ban soạn nhạc chúng ta làm ra. Mặc dù những người này thực lực còn chưa tới trình độ Khúc phụ, nhưng chất lượng tuyệt đối không thấp, bình thường rất nhiều ca sĩ lớn cũng tìm những vương bài này hợp tác viết nhạc.”

Lâm Uyên biết. Bất quá hắn lựa chọn yên lặng, cả ban đều không thể giải quyết vấn đề, hắn không nghĩ mình ra mặt thì có thể hoàn thành.

Trên tay hắn có bài hát. Nhưng thể loại này là chỉ định hoạt động phối nhạc theo chủ đề có sẵn của tác phẩm điện ảnh, phải khớp từ ý cảnh, không khí, nội dung. Nếu người ta yêu cầu nội dung điện ảnh sầu bi triền miên ân ái, ngươi lại đem cho họ một bản hip-hop có bắn rap hoặc rock, vậy bài hát của ngươi có là tuyệt phẩm cũng vô dụng.

“Đừng nói nhảm” – Lão Chu có chút nhức đầu, xoa xoa huyệt thái dương: “Đem ngựa chết thành ngựa sống, phối nhạc của «Ngư Long Vũ» các ngươi cũng thử một chút đi, thời hạn một tháng. Ta trước tiên đem nội dung yêu cầu phát cho các ngươi, nói không chừng ai đó đột phát linh cảm sao.”

Linh cảm là thứ rất huyền học. Không phải nói Khúc phụ làm bài hát thì nhất định là tốt nhất. Có lúc khúc phụ không giải quyết được nhiệm vụ, một cái nhạc sĩ thành tích thường thường khả năng bỗng nhiên có linh cảm, làm ra một bài hát để cho đối tác hài lòng –

Loại chuyện này, trong giới nhạc sĩ cũng thỉnh thoảng sẽ phát sinh. Giống như Lâm Uyên mới năm thứ 2 đại học đã có thể viết ra «Sinh như hạ hoa» vậy. Bản thân hắn rất có thiên phú về sáng tác là một mặt, còn có một phương diện, rất có thể là Lâm Uyên linh cảm đột phát, cho nên viết ra bài hát này.

Đây cũng là lý do Ngô Dũng cho rằng, Lâm Uyên sau này chưa chắc còn có thể viết ra loại ca khúc cấp bậc «Sinh như hạ hoa» nữa.

Bởi vì cái đồ chơi linh cảm này, tỷ lệ xuất hiện thực sự thảm thương.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lão Chu áp dụng chiến lược quăng lưới, cũng là không còn cách nào, hắn cũng không thể thật sự vời một Khúc phụ rời núi chứ?

Không phải không được... nhưng, phải thêm tiền!

Đại khái là bộ phim này của «Ngư Long Vũ» dự toán có hạn, bên Tề Châu ra giá còn chưa đủ để một vị Khúc phụ xuất thủ.

Rất nhanh, mọi người nhận được một tập tài liệu, nội dung phối nhạc yêu cầu của «Ngư Long Vũ».

Lâm Uyên cũng nhận được.

Bởi vì liên quan đến cơ mật nội dung cốt truyện, nên «Ngư Long Vũ» chỉ là sơ lược khái quát câu chuyện này:

Đây là một cái cố sự tràn đày màu sắc ảo tưởng. Một cô gái tại nhiều năm trước cứu một chú cá, nhiều năm sau vào một lần hiểm cảnh của nữ hài cùng người nhà, con cá kia đã vượt qua Long môn, thành một Bạch long thực lực cường đại, cùng nữ hài gặp lại.

Phối nhạc có ba điểm:

Thật kỳ ảo, có ý cảnh, đầy mỹ cảm.

Chỉ là thấy yêu cầu, phòng họp lại một trận kêu rên.

“Đối tác yêu cầu có phải quá sơ lược rồi không? Linh hoạt kỳ ảo, mỹ cảm, ý cảnh, đây cũng quá rộng rồi đi?”

“Tôi dù sao cũng chưa bắt được cái gì điểm.”

“Cố sự loại kỳ ảo, âm nhạc phong cách muốn không câu thúc sao.”

“Lại vừa là ngư, vừa là long, phải giống như tự do tự tại bay trên trời, bơi trên biển, thêm chút tiếng sáo diều vi vu vào chứ? Rất thích hợp nhé.”

“Ta cảm thấy thê mỹ một chút, thương cảm một chút, đập tiếng sáo trúc vào sao.”

“Cũng mẹ nó quá khó khăn, ta không biết làm nhé.”

“Những thứ này không phải trọng điểm! Trọng điểm là các bài hát bị trả về ta đã nghe, cũng rất có cảm giác. Nhưng bên Tề Châu lại không duyệt, điều này nói rõ cảm giác mà họ muốn với chúng ta mà nói thì nhiều hơn chút đỉnh.”

“...”

Đối với nhạc sĩ mà nói, linh hoạt kỳ ảo dễ dàng, ý cảnh khớp nội dung dễ dàng, mỹ cảm cũng dễ dàng. Ba cái tính chất này cũng không khó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng muốn bài hát tốt đến mức độ đánh động lòng người, lại không dễ dàng.

Giống như đối phương yêu cầu tới một bài hát như vậy, các vị ở đây đại khái cũng có thể viết ra. Nhưng ca khúc để cho người nghe nhiệt huyết sôi trào, khả năng chỉ có một số rất ít người có thể làm được.

Lâm Uyên trong lòng hơi động. Ngoại trừ bản tấu đàn dương cầm, bây giờ trên tay hắn còn hai bài hát. Một bài là «Dịch nhiên dịch bạo tạc», bài này khẳng định không được, ý cảnh sai lè.

Nhưng một bài khác của mình «Cá Lớn» như thế nào đây?

Bài này xét về phong cách, nội dung như có chút cái ý này đi. Chẳng lẽ hệ thống sớm có dự liệu trước?

Còn đang cân nhắc trong lòng, Ngô Dũng ở bên cạnh oán trách: “Đối tác bên Tề Châu kia cũng quá làm khó rồi! Chính là hợp đồng năm triệu, chẳng lẽ còn muốn chúng ta cho Khúc Phụ tự mình xuất thủ? Không dùng giá cả đả động Khúc phụ thì cũng đừng yêu cầu cao như vậy chứ.”

“Anh vừa nói gì?” – Lâm Uyên vội vàng hỏi.

Ngô Dũng sửng sốt một chút: “Không dùng giá cả đả động tới Khúc Phụ, đừng yêu cầu cao vậy?”

“Câu trước”

“Chính là hợp đồng năm triệu”

Chính là một câu này xác nhận tin tức mà Lâm Uyên muốn biết, hắn dùng sức gật đầu một cái, tay lôi ra cái máy tính bỏ túi đập mạnh xuống bàn:

“Về 0!”

Máy tính nhỏ còn kêu rất vang, thoáng cái liền cắt đứt âm thanh ai oán tập thể trong phòng họp, mọi người đồng thời nhìn về phía Lâm Uyên bao gồm cả lão Chu.

Lâm Uyên lại không chú ý tới ánh mắt xung quanh, bàn tay hắn ấn số âm thanh vang dội toàn trường: “5 triệu nhân với 0,2 đem nhân đôi trừ đi ba phần là 666.666,6667”

Cả phòng lặng ngắt như tờ. Chỉ có tiếng máy tính lách cách. Mọi người dĩ nhiên là biết Lâm Uyên tính là gì. Có thể chính vì biết, cho nên toàn trường yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều thêm chút quỷ dị.

Được chia hơn 66 vạn?

Báo số xong thời điểm, Lâm Uyên vui vẻ ngẩng đầu nhìn về phía lão Chu dõng dạc tuyên bố:

“Đơn – này – ta – tiếp !”

.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)

Số ký tự: 0