Toàn Giới Giải Trí Đều Run Rẩy
Bao dưỡng ngược
Lâm Tri Lạc
2024-11-19 02:46:48
Sau khi Tinh Trần Trung Quốc ký hợp đồng để cho Nhếp Thiên Thu trở thành người phát ngôn chính thức, mức độ nổi tiếng của nhãn hiệu mở rộng không ngừng, cổ phiếu cũng liên tục tăng lên, bởi vậy lần họp báo giới thiệu sản phẩm mới này đặc biệt long trọng. Cả người Nhiếp Thiên Thu mặc sản phẩm của Tinh Trần, ánh đèn truyền thông lóe lên liên tiếp, sau khi tin tức được đưa ra cũng đều lấy tiêu đề như “Người phát ngôn thành công nhất lịch sử”.
Sau cuộc họ báo chính là tiệc rượu long trọng do Tinh Trần tổ chức, mời rất nhiều nhân vật quyền quý cùng người nổi tiếng ở giới giải trí, hiện trường y hương tấn ảnh*, ăn uống linh đình, mỗi người đều vội vàng làm quen giao tiếp, bắt chuyện khắp nơi.
(Y hương tấn cảnh: là một thành ngữ, y = y phục, hương = hương thơm, tấn = mái tóc, cảnh = bóng dáng, miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa)
Ngược lại thì chủ nhân của bữa tiệc là Hạ Tinh Hàng lại gần như một bước không rời, luôn đi theo Nhiếp Thiên Thu.
Cuối cùng vẫn là Nhiếp Thiên Thu nhịn không được hỏi: “Cậu không cần đi tiếp đón khách mời sao?”
Bộ dáng Hạ Tinh Hàng lười biếng: “Bọn họ có tay có chân, không cần em tiếp đón.”
Nhiếp Thiên Thu lộ vẻ buồn rầu: “Nhưng bộ dáng này của cậu, không khỏi có chút giống đàn em của tôi.”
Hạ Tinh Hàng lập tức nghẹn một chút, giống như không thể tin được mà nhìn cậu: “Đàn em?”
Nhiếp Thiên Thu đánh giá lại hắn từ trên xuống một lần, lộ vẻ vô cùng kính trọng với mẹ hắn: “May mà gen của mẹ cậu tốt.”
Từ khi tiệc rượu bắt đầu, Hạ Tinh Hàng không ngừng theo sát Nhiếp Thiên Thu, một đường ân cần lấy điểm tâm, rót đồ uống cho cậu. Nếu như không phải hắn có dung mạo quý khí ngút trời cùng trang phục cao cấp không thể bỏ qua ở trên người, hành vi của hắn thật sự không khác gì nhân viên phục vụ bình thường.
Cả người Hạ Tinh Hàng có chút lung lay sắp đổ: “Chẳng lẽ không phải càng giống như……của anh”
Hắn nói đến một nửa đột nhiên ngừng lại, lỗ tai còn hơi hơi có chút đỏ lên.
Nhiếp Thiên Thu không khỏi tò mò: “Giống như cái gì của tôi?”
Hạ Tinh Hàng không biết sao lại có chút thẹn thùng, nhưng vẫn hít sâu một hơi, có chút chột dạ mà nói, “Đương nhiên là kim chủ của anh.”
Nhiếp Thiên Thu: “……”
Cậu nhìn thấy trên tay Hạ Tinh Hàng vẫn còn cầm điểm tâm cùng đồ uống của mình, cảm thấy chính mình có chút hít thở không thông, thành khẩn gợi ý: “Cậu có muốn báo danh tham dự mấy lớp huấn luyện kỹ năng của kim chủ một chút không, tôi cảm thấy lý giải của cậu với kim chủ có chút lệch lạc.”
Hạ Tinh Hàng nhấp nhấp miệng: “Là kim chủ của anh không giống như kim chủ của những người khác.”
Nhiếp Thiên Thu nghĩ lại cũng thấy đúng liền cho hắn một ánh mắt cổ vũ: “Được rồi, cố lên, làm kim chủ đặc biệt nhất, bao minh tinh đặc biệt nhất!”
Hạ Tinh Hàng khiếp sợ mà nhìn cậu, gần như là theo bản năng mà buột miệng thốt ra: “Thầy, thầy ơi, anh cho bao sao?”
Nhiếp Thiên Thu: “……”
Cậu hơi hơi nheo mắt lại, trong ánh mắt nhiều một tia thâm ý.
Hạ Tinh Hàng vừa mới nói xong trong nháy mắt liền hối hận luôn, lúc này nhìn ánh mắt dần dần trở nên nguy hiểm của Nhiếp Thiên Thu, ảo não vô cùng.
Sau đó hắn nghe thấy Nhiếp Thiên Thu chậm rãi mở miệng, “Không ngờ chí khí của cậu còn không nhỏ nha! Đưa bí tịch võ công đã không thể thỏa mãn được cậu nữa sao? Còn tưởng bao thầy sao……”
Hạ Tinh Hàng: “……”
Hình tượng của hắn hiếu học như vậy sao?
Nếu như không phải trên tay còn cầm đồ ăn uống của Nhiếp Thiên Thu, hắn gần như không nhịn được mà muốn nâng tay đỡ trán. Nhưng lúc này lại không có khả năng giải thích ý nghĩa thật sự của từ bao này, bằng không kết cục rất có thể là ở ngay trong bữa tiệc rượu của Tinh Trần biểu diễn màn chân ấm áp có thể khiến cho người bay rất xa.
Hạ Tinh Hàng không khỏi có chút uể oải, nhịn không được nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Ngay sau đó tay của Nhiếp Thiên Thu dò xét lại đây, nhẹ nhàng mà véo tay hắn một chút, nói: “Đời này nếu muốn bao tôi là không có khả năng, nhưng mà chờ đến khi tôi xưng bá ở giới giải trí, thật ra có thể suy xét đến chuyện bao cậu.”
Hạ Tinh Hàng đột nhiên ngẩng đầu đối diện với mắt của cậu, hai mắt sáng như sao trời: “Thầy ơi, anh nói là loại bao nào?”
Nhiếp Thiên Thu nhìn hắn đột nhiên hưng phấn, trong lòng không hiểu chút nào. Làm kim chủ, thời điểm nghe thấy minh tinh mình bỏ tiền để nâng đỡ muốn bao ngược lại mình, đáng giá cho cậu ta cao hứng như vậy sao?
Kim chủ giới này thật sự không ổn nha!
Nhiếp Thiên Thu vừa lo lắng cho chất lượng kim chủ trong giới ngày ngày càng sa sút vừa nói: “Đương nhiên là bao dạy võ công.”
Hạ Tinh Hàng: Đột nhiên uể oải!
Nhiếp Thiên Thu nhìn cảm xúc của Hạ Tinh Hàng chợt cao chợt thấp, phập phồng không chừng, không khỏi cảm thấy lo lắng đối với trạng thái tinh thần của cậu ta.
Hôm nay mình cũng là một minh tinh vô cùng tri kỷ luôn suy nghĩ cho kim chủ, thực chuyên nghiệp~.
Nhưng cho dù bị Nhiếp Thiên Thu phun tào giống đàn em đi theo, Hạ Tinh Hàng vẫn như cũ kiên cường mà theo sát cậu, một tấc cũng không rời.
Đi chưa bao xa, hai người bỗng nhiên nghe được một âm thanh ngả ngớn truyền vào lỗ tai: “Sao lại thế này, học bá đại học lại ở đây kiêm chức bưng bê sao?”
Hai người vừa ngẩng đầu liền thấy một thanh niên tuổi không khác Hạ Tinh Hàng là bao đi tới, trên mặt còn mang theo nụ cười không có ý tốt.
Hạ Tinh Hàng nhăn mày lại: “Lâm Đạt Dương? Cậu vào bằng cách nào? Bảo vệ không thả chó cắn cậu?”
“Không có, làm sao vậy?” Lâm Đạt Dương không chút để ý, ngược lại đắc ý mà bật cười, “Tôi chính là có thư mời, có tức hay không?”
Vẻ mặt Hạ Tinh Hàng hận sắt không thành thép: “Phòng xã giao này đúng là phế vật, tốn công tôi còn đặc biệt nhắc nhở bọn họ mời người là được rồi, đừng có mà mời cả chó mèo đến.”
Lâm Đạt Dương rốt cuộc vẫn bị kích thích đến biến đổi sắc mặt, trầm mặt nói: “Hạ Tinh Hàng, cậu nói chuyện khách khí chút!”
Hạ Tinh Hàng lạnh nhạt xem hắn.
Từ đầu tới cuối Nhiếp Thiên Thu vẫn nhàn nhã ăn điểm tâm, bộ dáng cao cao tại thượng như mọi chuyện không liên quan gì đến mình. Lâm Đạt Dương thấy Hạ Tinh Hàng không dao động liền đem chủ ý đánh tới trên người Nhiếp Thiên Thu. Hắn đánh giá Nhiếp Thiên Thu từ trên xuống dưới một lần, “Anh là ai? Có quan hệ gì với cậu ta?”
Nhiếp Thiên Thu thực không vui. Mệt cậu vẫn luôn cho rằng lấy mực độ nổi tiếng hiện nay của mình, phàm là những người trong điện thoại có weibo đều biết mình mới đúng.
Vì cái gì vẫn còn có người ngay trước mặt cậu mà lại hỏi mấy câu như “Anh là người nào” thế này.
Cậu không khỏi tự hỏi lại lòng mình, chẳng nhẽ mình còn chưa đủ nổi tiếng?
Nhiếp Thiên Thu còn đang rối rắm vấn đề này, Hạ Tinh Hàng đã thiếu kiên nhẫn mở miệng, “Cậu nói chuyện với thầy Nhiếp khách khí chút đi! Nếu không……”
Ánh mắt hắn hiện lên một tia nguy hiểm: “Đánh nát đầu chó của cậu.”
Lâm Đạt Dương hoàn toàn không chú ý cách Hạ Tinh Hàng dùng từ không chút khách khí nào với mình, lại nhạy cảm mà chú ý tới hắn có chút bảo vệ giữ gìn quá mức đối với người thanh niên đẹp trai trước mặt này, không khỏi càng thêm tò mò, cau mày hỏi: “Rốt cuộc hai người có quan hệ gì?”
Hạ Tinh Hàng cười lạnh: “Liên quan gì đến cậu?”
Hắn càng không nói, Lâm Đạt Dương càng tò mò. Hắn lại chuyển sang quấy rối Nhiếp Thiên Thu: “Anh nói đi, hai người có quan hệ gì?”
Nhiếp Thiên Thu nhìn hắn, trầm ngâm một chút mới mở miệng nói: “Cậu có weibo không?”
Lâm Đạt Dương:????
Nhiếp Thiên Thu nhìn thấy bộ dáng mờ mịt của hắn, liền hỏi lại vấn đề vừa nãy, “Di động của cậu, có weibo không?”
Cuối cùng Lâm Đạt Dương cũng hồi thần lại, biểu tình của hắn như nhìn thấy kẻ tâm thần, “Không có, tôi mới về nước không lâu, weibo cái gì chứ, người Mỹ chỉ dùng facebook cùng twitter.”
Nhiếp Thiên Thu lập tức thả lỏng hơn nhiều.
Lâm Đạt Dương còn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục dây dưa: “Anh còn chưa nói, hai người đến cùng có quan hệ gì?”
Nhiếp Thiên Thu tâm tình trở nên tốt hơn, thuận miệng đáp: “Quan hệ bao dưỡng, làm sao vậy?”
Tuy rằng cậu còn chưa xưng bá giới giải trí, nhưng tương lai chắc chắn sẽ đạt được. Đàn ông mà, đương nhiên nói lời phải giữ lấy lời, nếu như đã nói muốn bao dưỡng kim chủ, nhất định tương lai sẽ bao dưỡng kim chủ!
Cả người Lâm Đạt Dương chấn động, vẻ mặt như bị sét đánh, ngơ ngác mà chuyển qua nhìn Hạ Tinh Hàng. Vẻ mặt Hạ Tinh Hàng vẫn lạnh nhạt như cũ, thế mà lại còn có chút ý tứ cam chịu.
Sắc mặt Lâm Đạt Dương xanh trắng không ngừng, không thể tin tưởng mà thì thầm: “Không ngờ cậu lại là loại người này……”
Vốn còn cho rằng Hạ Tinh Hàng thanh cao lắm, hóa ra cũng không khác gì mấy thiếu gia nhà giàu ăn chơi trác táng.
Hạ Tinh Hàng mặt không đổi sắc, bộ dáng hoàn toàn không có ý muốn biện hộ, ngược lại còn cầm thêm mấy cái bánh quy từ trên bàn bỏ vào đĩa.
Nhiếp Thiên Thu thấy thế nói: “A, đừng lấy cái kia, đổi thành truffle cake đi.”
Hạ Tinh Hàng lập tức bỏ lại hai miếng bánh quy kia lại bàn, sau đó gắp lên một miếng truffle cake.
Biểu tình của Nhiếp Thiên Thu lập tức đối thành hài lòng với hành động của hắn.
Lâm Đạt Dương: Tôi là ai tôi ở đâu tôi đang làm gì?
Chờ đến khi hắn khó khăn lắm mới tỉnh táo lại từ trạng thái tinh thần hỗn loạn đã phát hiện Hạ Tinh Hàng cùng Nhiếp Thiên Thu đã hoàn toàn lơ hắn đi rồi.
Hạ Tinh Hàng vừa đi vừa cùng Nhiếp Thiên Thu vừa giải thích: “Cậu ta là bạn học cùng trường lúc em du học ở Mỹ, bởi vì hai nhà có quen biết, lại học cùng nhau nên thường xuyên bị lôi ra so sánh……”
“À thì, em chính là ‘ con nhà người ta ’ trong miệng của mọi người, cho nên thái độ của cậu ta đối với em cũng không tốt lắm.” Trực tiếp xem nhẹ chuyện chính bản thân mình cũng không có thái độ tốt với hắn một chút nào.
Nhiếp Thiên Thu gật đầu: “Khó trách, thoạt nhìn bộ dáng của cậu ta cũng chẳng làm được gì lại còn hay ghi thù nữa.”
Hạ Tinh Hàng vui mừng nói: “Em cùng thầy đúng là tâm ý tương thông, cái nhìn đều giống nhau……”
“Hai người dừng lại.” Lâm Đạt Dương vội vàng đuổi theo, ngăn ở trước mặt hai người.
Hạ Tinh Hàng lần này trực tiếp đem ba từ ‘không kiên nhẫn’ viết lên mặt: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Lâm Đạt Dương trầm giọng xuống, mang theo khiêu khích nói: “Cũng không làm gì, chính là muốn khoa tay múa chân với cậu mấy chiêu.”
Hạ Tinh Hàng nhíu mày: “Có ý tứ gì?”
Lâm Đạt Dương hai tay ôm ngực: “Không phải cậu về nước học võ sao? Chúng ta lại so hai chiêu, coi như là kiểm nghiệm một chút thành quả học tập của cậu đi.”
Hạ Tinh Hàng: “…… Cậu nhàn chán như vậy sao?”
Lâm Đạt Dương cười lạnh nói: “Không phải cậu cũng nhàn sao? Thiếu gia không màng đến sự nghiệp mà chạy đi học võ? Nếu như vậy, vẫn là nên làm cho mọi người được chiêm ngưỡng thành quả của cậu một chút đi?”
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút từ trên cao nhìn xuống: “Hoặc là cậu đăng nhập vào diễn đàn trường học của chúng ta, công khai thừa nhận cậu không dám đánh cùng tôi, việc này coi như bỏ qua.”
Hạ Tinh Hàng: “……”
Nhiếp Thiên Thu nói: “Vậy không được.”
Lâm Đạt Dương cười nhạo: “Như thế nào lại không được?”
Nhiếp Thiên Thu dùng ánh mắt từ ái như nhìn một đứa trẻ thiểu năng trí tuệ nhìn hắn: “Cậu đã nghe qua tường lửa chưa?”
Lâm Đạt Dương: “……”
Nhiếp Thiên Thu còn tri kỷ giải thích: “Mạng của Trung Quốc chúng tôi, không thể truy cập các trang web nước ngoài, hy vọng cậu nhanh chóng ghi nhớ chuyện này, sau này weibo mới là quan trọng nhất.”
Lâm Đạt Dương quả thực sắp tức chết rồi, duỗi tay muốn tóm lấy cánh tay của Hạ Tinh Hàng: “Vô luận như thế nào, hoặc là cậu công khai chịu thua tôi, hoặc là cùng tôi đánh một trận ngay tại chỗ này.”
Hắn vừa muốn đụng tới cánh tay của Hạ Tinh Hàng, chỉ thấy Hạ Tinh Hàng nhẹ nhàng chợt lui về phía sau, im hơi lặng tiếng mà tránh đi.
Lâm Đạt Dương tóm phải không khí, cũng không để ở trong lòng, mặt vẫn đầy ngạo mạn như cũ: “Thế nào? Cậu đánh hay là không đánh cùng tôi?”
Hạ Tinh Hàng nghi hoặc mà nhìn hắn: “Có phải là cậu học được cái gì không?”
Trên mặt Lâm Đạt Dương là vẻ tức giận do bị vạch trần: “Như thế nào, sợ sao?”
Vẻ mặt Hạ Tinh Hàng bừng tỉnh đại ngộ, sau đó nghe Nhiếp Thiên Thu ở bên cạnh ồn ào: “Đánh nhau đi đánh nhau đi đánh nhau đi!”
Hạ Tinh Hàng: “……”
Anh ấy thật đúng là trước sau như một…… Xem náo nhiệt không chê lớn chuyện mà!
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ tổng: Thầy ơi, anh muốn tài nguyên nào em đều cho anh, anh nhanh chóng xưng bá giới giải trí đi, em đã tắm rửa sạch sẽ.
Thiên Thu: Tự mình động.
Thiên Thu là thụ nha ~
~ Hết chương 35~
Sau cuộc họ báo chính là tiệc rượu long trọng do Tinh Trần tổ chức, mời rất nhiều nhân vật quyền quý cùng người nổi tiếng ở giới giải trí, hiện trường y hương tấn ảnh*, ăn uống linh đình, mỗi người đều vội vàng làm quen giao tiếp, bắt chuyện khắp nơi.
(Y hương tấn cảnh: là một thành ngữ, y = y phục, hương = hương thơm, tấn = mái tóc, cảnh = bóng dáng, miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa)
Ngược lại thì chủ nhân của bữa tiệc là Hạ Tinh Hàng lại gần như một bước không rời, luôn đi theo Nhiếp Thiên Thu.
Cuối cùng vẫn là Nhiếp Thiên Thu nhịn không được hỏi: “Cậu không cần đi tiếp đón khách mời sao?”
Bộ dáng Hạ Tinh Hàng lười biếng: “Bọn họ có tay có chân, không cần em tiếp đón.”
Nhiếp Thiên Thu lộ vẻ buồn rầu: “Nhưng bộ dáng này của cậu, không khỏi có chút giống đàn em của tôi.”
Hạ Tinh Hàng lập tức nghẹn một chút, giống như không thể tin được mà nhìn cậu: “Đàn em?”
Nhiếp Thiên Thu đánh giá lại hắn từ trên xuống một lần, lộ vẻ vô cùng kính trọng với mẹ hắn: “May mà gen của mẹ cậu tốt.”
Từ khi tiệc rượu bắt đầu, Hạ Tinh Hàng không ngừng theo sát Nhiếp Thiên Thu, một đường ân cần lấy điểm tâm, rót đồ uống cho cậu. Nếu như không phải hắn có dung mạo quý khí ngút trời cùng trang phục cao cấp không thể bỏ qua ở trên người, hành vi của hắn thật sự không khác gì nhân viên phục vụ bình thường.
Cả người Hạ Tinh Hàng có chút lung lay sắp đổ: “Chẳng lẽ không phải càng giống như……của anh”
Hắn nói đến một nửa đột nhiên ngừng lại, lỗ tai còn hơi hơi có chút đỏ lên.
Nhiếp Thiên Thu không khỏi tò mò: “Giống như cái gì của tôi?”
Hạ Tinh Hàng không biết sao lại có chút thẹn thùng, nhưng vẫn hít sâu một hơi, có chút chột dạ mà nói, “Đương nhiên là kim chủ của anh.”
Nhiếp Thiên Thu: “……”
Cậu nhìn thấy trên tay Hạ Tinh Hàng vẫn còn cầm điểm tâm cùng đồ uống của mình, cảm thấy chính mình có chút hít thở không thông, thành khẩn gợi ý: “Cậu có muốn báo danh tham dự mấy lớp huấn luyện kỹ năng của kim chủ một chút không, tôi cảm thấy lý giải của cậu với kim chủ có chút lệch lạc.”
Hạ Tinh Hàng nhấp nhấp miệng: “Là kim chủ của anh không giống như kim chủ của những người khác.”
Nhiếp Thiên Thu nghĩ lại cũng thấy đúng liền cho hắn một ánh mắt cổ vũ: “Được rồi, cố lên, làm kim chủ đặc biệt nhất, bao minh tinh đặc biệt nhất!”
Hạ Tinh Hàng khiếp sợ mà nhìn cậu, gần như là theo bản năng mà buột miệng thốt ra: “Thầy, thầy ơi, anh cho bao sao?”
Nhiếp Thiên Thu: “……”
Cậu hơi hơi nheo mắt lại, trong ánh mắt nhiều một tia thâm ý.
Hạ Tinh Hàng vừa mới nói xong trong nháy mắt liền hối hận luôn, lúc này nhìn ánh mắt dần dần trở nên nguy hiểm của Nhiếp Thiên Thu, ảo não vô cùng.
Sau đó hắn nghe thấy Nhiếp Thiên Thu chậm rãi mở miệng, “Không ngờ chí khí của cậu còn không nhỏ nha! Đưa bí tịch võ công đã không thể thỏa mãn được cậu nữa sao? Còn tưởng bao thầy sao……”
Hạ Tinh Hàng: “……”
Hình tượng của hắn hiếu học như vậy sao?
Nếu như không phải trên tay còn cầm đồ ăn uống của Nhiếp Thiên Thu, hắn gần như không nhịn được mà muốn nâng tay đỡ trán. Nhưng lúc này lại không có khả năng giải thích ý nghĩa thật sự của từ bao này, bằng không kết cục rất có thể là ở ngay trong bữa tiệc rượu của Tinh Trần biểu diễn màn chân ấm áp có thể khiến cho người bay rất xa.
Hạ Tinh Hàng không khỏi có chút uể oải, nhịn không được nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Ngay sau đó tay của Nhiếp Thiên Thu dò xét lại đây, nhẹ nhàng mà véo tay hắn một chút, nói: “Đời này nếu muốn bao tôi là không có khả năng, nhưng mà chờ đến khi tôi xưng bá ở giới giải trí, thật ra có thể suy xét đến chuyện bao cậu.”
Hạ Tinh Hàng đột nhiên ngẩng đầu đối diện với mắt của cậu, hai mắt sáng như sao trời: “Thầy ơi, anh nói là loại bao nào?”
Nhiếp Thiên Thu nhìn hắn đột nhiên hưng phấn, trong lòng không hiểu chút nào. Làm kim chủ, thời điểm nghe thấy minh tinh mình bỏ tiền để nâng đỡ muốn bao ngược lại mình, đáng giá cho cậu ta cao hứng như vậy sao?
Kim chủ giới này thật sự không ổn nha!
Nhiếp Thiên Thu vừa lo lắng cho chất lượng kim chủ trong giới ngày ngày càng sa sút vừa nói: “Đương nhiên là bao dạy võ công.”
Hạ Tinh Hàng: Đột nhiên uể oải!
Nhiếp Thiên Thu nhìn cảm xúc của Hạ Tinh Hàng chợt cao chợt thấp, phập phồng không chừng, không khỏi cảm thấy lo lắng đối với trạng thái tinh thần của cậu ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm nay mình cũng là một minh tinh vô cùng tri kỷ luôn suy nghĩ cho kim chủ, thực chuyên nghiệp~.
Nhưng cho dù bị Nhiếp Thiên Thu phun tào giống đàn em đi theo, Hạ Tinh Hàng vẫn như cũ kiên cường mà theo sát cậu, một tấc cũng không rời.
Đi chưa bao xa, hai người bỗng nhiên nghe được một âm thanh ngả ngớn truyền vào lỗ tai: “Sao lại thế này, học bá đại học lại ở đây kiêm chức bưng bê sao?”
Hai người vừa ngẩng đầu liền thấy một thanh niên tuổi không khác Hạ Tinh Hàng là bao đi tới, trên mặt còn mang theo nụ cười không có ý tốt.
Hạ Tinh Hàng nhăn mày lại: “Lâm Đạt Dương? Cậu vào bằng cách nào? Bảo vệ không thả chó cắn cậu?”
“Không có, làm sao vậy?” Lâm Đạt Dương không chút để ý, ngược lại đắc ý mà bật cười, “Tôi chính là có thư mời, có tức hay không?”
Vẻ mặt Hạ Tinh Hàng hận sắt không thành thép: “Phòng xã giao này đúng là phế vật, tốn công tôi còn đặc biệt nhắc nhở bọn họ mời người là được rồi, đừng có mà mời cả chó mèo đến.”
Lâm Đạt Dương rốt cuộc vẫn bị kích thích đến biến đổi sắc mặt, trầm mặt nói: “Hạ Tinh Hàng, cậu nói chuyện khách khí chút!”
Hạ Tinh Hàng lạnh nhạt xem hắn.
Từ đầu tới cuối Nhiếp Thiên Thu vẫn nhàn nhã ăn điểm tâm, bộ dáng cao cao tại thượng như mọi chuyện không liên quan gì đến mình. Lâm Đạt Dương thấy Hạ Tinh Hàng không dao động liền đem chủ ý đánh tới trên người Nhiếp Thiên Thu. Hắn đánh giá Nhiếp Thiên Thu từ trên xuống dưới một lần, “Anh là ai? Có quan hệ gì với cậu ta?”
Nhiếp Thiên Thu thực không vui. Mệt cậu vẫn luôn cho rằng lấy mực độ nổi tiếng hiện nay của mình, phàm là những người trong điện thoại có weibo đều biết mình mới đúng.
Vì cái gì vẫn còn có người ngay trước mặt cậu mà lại hỏi mấy câu như “Anh là người nào” thế này.
Cậu không khỏi tự hỏi lại lòng mình, chẳng nhẽ mình còn chưa đủ nổi tiếng?
Nhiếp Thiên Thu còn đang rối rắm vấn đề này, Hạ Tinh Hàng đã thiếu kiên nhẫn mở miệng, “Cậu nói chuyện với thầy Nhiếp khách khí chút đi! Nếu không……”
Ánh mắt hắn hiện lên một tia nguy hiểm: “Đánh nát đầu chó của cậu.”
Lâm Đạt Dương hoàn toàn không chú ý cách Hạ Tinh Hàng dùng từ không chút khách khí nào với mình, lại nhạy cảm mà chú ý tới hắn có chút bảo vệ giữ gìn quá mức đối với người thanh niên đẹp trai trước mặt này, không khỏi càng thêm tò mò, cau mày hỏi: “Rốt cuộc hai người có quan hệ gì?”
Hạ Tinh Hàng cười lạnh: “Liên quan gì đến cậu?”
Hắn càng không nói, Lâm Đạt Dương càng tò mò. Hắn lại chuyển sang quấy rối Nhiếp Thiên Thu: “Anh nói đi, hai người có quan hệ gì?”
Nhiếp Thiên Thu nhìn hắn, trầm ngâm một chút mới mở miệng nói: “Cậu có weibo không?”
Lâm Đạt Dương:????
Nhiếp Thiên Thu nhìn thấy bộ dáng mờ mịt của hắn, liền hỏi lại vấn đề vừa nãy, “Di động của cậu, có weibo không?”
Cuối cùng Lâm Đạt Dương cũng hồi thần lại, biểu tình của hắn như nhìn thấy kẻ tâm thần, “Không có, tôi mới về nước không lâu, weibo cái gì chứ, người Mỹ chỉ dùng facebook cùng twitter.”
Nhiếp Thiên Thu lập tức thả lỏng hơn nhiều.
Lâm Đạt Dương còn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục dây dưa: “Anh còn chưa nói, hai người đến cùng có quan hệ gì?”
Nhiếp Thiên Thu tâm tình trở nên tốt hơn, thuận miệng đáp: “Quan hệ bao dưỡng, làm sao vậy?”
Tuy rằng cậu còn chưa xưng bá giới giải trí, nhưng tương lai chắc chắn sẽ đạt được. Đàn ông mà, đương nhiên nói lời phải giữ lấy lời, nếu như đã nói muốn bao dưỡng kim chủ, nhất định tương lai sẽ bao dưỡng kim chủ!
Cả người Lâm Đạt Dương chấn động, vẻ mặt như bị sét đánh, ngơ ngác mà chuyển qua nhìn Hạ Tinh Hàng. Vẻ mặt Hạ Tinh Hàng vẫn lạnh nhạt như cũ, thế mà lại còn có chút ý tứ cam chịu.
Sắc mặt Lâm Đạt Dương xanh trắng không ngừng, không thể tin tưởng mà thì thầm: “Không ngờ cậu lại là loại người này……”
Vốn còn cho rằng Hạ Tinh Hàng thanh cao lắm, hóa ra cũng không khác gì mấy thiếu gia nhà giàu ăn chơi trác táng.
Hạ Tinh Hàng mặt không đổi sắc, bộ dáng hoàn toàn không có ý muốn biện hộ, ngược lại còn cầm thêm mấy cái bánh quy từ trên bàn bỏ vào đĩa.
Nhiếp Thiên Thu thấy thế nói: “A, đừng lấy cái kia, đổi thành truffle cake đi.”
Hạ Tinh Hàng lập tức bỏ lại hai miếng bánh quy kia lại bàn, sau đó gắp lên một miếng truffle cake.
Biểu tình của Nhiếp Thiên Thu lập tức đối thành hài lòng với hành động của hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Đạt Dương: Tôi là ai tôi ở đâu tôi đang làm gì?
Chờ đến khi hắn khó khăn lắm mới tỉnh táo lại từ trạng thái tinh thần hỗn loạn đã phát hiện Hạ Tinh Hàng cùng Nhiếp Thiên Thu đã hoàn toàn lơ hắn đi rồi.
Hạ Tinh Hàng vừa đi vừa cùng Nhiếp Thiên Thu vừa giải thích: “Cậu ta là bạn học cùng trường lúc em du học ở Mỹ, bởi vì hai nhà có quen biết, lại học cùng nhau nên thường xuyên bị lôi ra so sánh……”
“À thì, em chính là ‘ con nhà người ta ’ trong miệng của mọi người, cho nên thái độ của cậu ta đối với em cũng không tốt lắm.” Trực tiếp xem nhẹ chuyện chính bản thân mình cũng không có thái độ tốt với hắn một chút nào.
Nhiếp Thiên Thu gật đầu: “Khó trách, thoạt nhìn bộ dáng của cậu ta cũng chẳng làm được gì lại còn hay ghi thù nữa.”
Hạ Tinh Hàng vui mừng nói: “Em cùng thầy đúng là tâm ý tương thông, cái nhìn đều giống nhau……”
“Hai người dừng lại.” Lâm Đạt Dương vội vàng đuổi theo, ngăn ở trước mặt hai người.
Hạ Tinh Hàng lần này trực tiếp đem ba từ ‘không kiên nhẫn’ viết lên mặt: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Lâm Đạt Dương trầm giọng xuống, mang theo khiêu khích nói: “Cũng không làm gì, chính là muốn khoa tay múa chân với cậu mấy chiêu.”
Hạ Tinh Hàng nhíu mày: “Có ý tứ gì?”
Lâm Đạt Dương hai tay ôm ngực: “Không phải cậu về nước học võ sao? Chúng ta lại so hai chiêu, coi như là kiểm nghiệm một chút thành quả học tập của cậu đi.”
Hạ Tinh Hàng: “…… Cậu nhàn chán như vậy sao?”
Lâm Đạt Dương cười lạnh nói: “Không phải cậu cũng nhàn sao? Thiếu gia không màng đến sự nghiệp mà chạy đi học võ? Nếu như vậy, vẫn là nên làm cho mọi người được chiêm ngưỡng thành quả của cậu một chút đi?”
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút từ trên cao nhìn xuống: “Hoặc là cậu đăng nhập vào diễn đàn trường học của chúng ta, công khai thừa nhận cậu không dám đánh cùng tôi, việc này coi như bỏ qua.”
Hạ Tinh Hàng: “……”
Nhiếp Thiên Thu nói: “Vậy không được.”
Lâm Đạt Dương cười nhạo: “Như thế nào lại không được?”
Nhiếp Thiên Thu dùng ánh mắt từ ái như nhìn một đứa trẻ thiểu năng trí tuệ nhìn hắn: “Cậu đã nghe qua tường lửa chưa?”
Lâm Đạt Dương: “……”
Nhiếp Thiên Thu còn tri kỷ giải thích: “Mạng của Trung Quốc chúng tôi, không thể truy cập các trang web nước ngoài, hy vọng cậu nhanh chóng ghi nhớ chuyện này, sau này weibo mới là quan trọng nhất.”
Lâm Đạt Dương quả thực sắp tức chết rồi, duỗi tay muốn tóm lấy cánh tay của Hạ Tinh Hàng: “Vô luận như thế nào, hoặc là cậu công khai chịu thua tôi, hoặc là cùng tôi đánh một trận ngay tại chỗ này.”
Hắn vừa muốn đụng tới cánh tay của Hạ Tinh Hàng, chỉ thấy Hạ Tinh Hàng nhẹ nhàng chợt lui về phía sau, im hơi lặng tiếng mà tránh đi.
Lâm Đạt Dương tóm phải không khí, cũng không để ở trong lòng, mặt vẫn đầy ngạo mạn như cũ: “Thế nào? Cậu đánh hay là không đánh cùng tôi?”
Hạ Tinh Hàng nghi hoặc mà nhìn hắn: “Có phải là cậu học được cái gì không?”
Trên mặt Lâm Đạt Dương là vẻ tức giận do bị vạch trần: “Như thế nào, sợ sao?”
Vẻ mặt Hạ Tinh Hàng bừng tỉnh đại ngộ, sau đó nghe Nhiếp Thiên Thu ở bên cạnh ồn ào: “Đánh nhau đi đánh nhau đi đánh nhau đi!”
Hạ Tinh Hàng: “……”
Anh ấy thật đúng là trước sau như một…… Xem náo nhiệt không chê lớn chuyện mà!
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ tổng: Thầy ơi, anh muốn tài nguyên nào em đều cho anh, anh nhanh chóng xưng bá giới giải trí đi, em đã tắm rửa sạch sẽ.
Thiên Thu: Tự mình động.
Thiên Thu là thụ nha ~
~ Hết chương 35~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro