Toàn Giới Giải Trí Đều Run Rẩy

Cùng nhau ngủ

Lâm Tri Lạc

2024-11-19 02:46:48

Vú em phát sóng trực tiếp đã chính thức kết thúc thời đại của trăm vạn anti-fan.

Nhớ trước đây, cậu ta dẫn theo trăm vạn anti-fan trường kỳ kháng chiến với ngàn vạn fans của Nhiếp Thiên Thu. Bọn họ chiến đấu ở weibo, diễn đàn, thậm chí là cả giới truyền thông. Trong trận doanh hai bên đều bỏ ra rất nhiều công sức, từ chứng minh bằng bài liệu đến PS hình ảnh, phân tích tin tức, chỉ cần có tin nào của Nhiếp Thiên Thu liền có hai bên đứng ra mắng chửi lẫn nhau. Mặc dù bọn họ đấu võ mồm nhưng nói có sách, mách có chứng, có đôi khi ngay cả người chuyên nghiệp trong giới truyền thông cũng hổ thẹn không bằng. Trận chiến oanh liệt giữa fans và anti-fan không ít lần khiến cho weibo bị tê liệt, được xưng lại “chiến tranh thế giới” trên mạng.

Mà người khởi xướng tất cả những điều này, Nhiếp Thiên Thu cũng được gọi là nam nhân “khuynh quốc khuynh thành khuynh đảo mạng ảo”.

Cậu là một trong số ít những minh tinh trong giới giải trí có fans cùng anti-fan đều nổi tiếng.

Tổng giáo đầu của anti-fan đã từng là ngọn hải đăng sáng dẫn lối, là một tấm lá chắn vững chắc trong trận chiến hai bên. Tất cả mọi người đều cho rằng, tổng giáo đầu sẽ vẫn luôn bôi đen Nhiếp Thiên Thu, thẳng đến cái ngày Nhiếp Thiên Thu thật sự tức quá mà lui vòng, hoặc là, chính tổng giáo đầu sẽ lui vòng trước.

Chỉ là bọn họ chưa từng nghĩ tới, cậu sẽ từ anti chuyển thành fan.

Cái này giống như, hai bên địch ta chiến đấu kịch liệt nhiều năm, mỗi bên đều bỏ ra vô số tinh lực cùng máu tươi, cùng thề không chết không thôi, thế nhưng có một sáng tỉnh lại, lãnh tụ tinh thần của bên ta, vị tướng mà mọi người đều nghĩ là có ý chí sắt thép đột nhiên đứng trước mặt quân đội hai bên dõng dạc nói: “Tôi thích đại lão của đối phương, tôi muốn quy thuận cậu ta.”

Tất cả mọi người đều mơ hồ, nhưng mà dù không thể tin được nhưng lại không thể không thừa nhận, điều này cũng đúng lý hợp tình.

Không có biện pháp, ai bảo đại lão của đối phương quá mê người, đổi thành người khác cũng đã sớm quy thuận cậu ta rồi. Tổng giáo đầu có thể kiên trì nhiều năm như vậy, đúng là không dễ dàng gì mà.

Nhóm Thu Quỳ tự nhiên là vui mừng khôn xiết, lực lượng kiên trung trong nhóm anti đã chuyển thành fan, tổ chức anti-fan cách này sụp đổ không còn xa rồi.

Quần chúng ăn dưa vừa kinh ngạc với mị lực to lớn của Nhiếp Thiên Thu vừa tiếc nuối vì từ nay về sau thiếu mất một khung cảnh vô cùng thú vị.

Còn những người vẫn kiên trì không ngừng bôi đen Nhiếp Thiên Thu thực sự khó có thể chấp nhận chuyện này. Bọn họ chửi ầm lên, nhưng mà bây giờ lực lượng đã khác ngày xưa, đã không thể tạo ra thanh thế như lúc trước, lại còn không có lực ảnh hưởng của tổng giáo đầu, đặc biệt là, trong trăm vạn anti-fan này, không biết có bao nhiêu người đã sớm chuyển từ anti thành người qua đường, thậm chí là thành fan từ lâu rồi.

Trong đủ loại bình luận, có người nhất châm kiến huyết*: Nếu như anti đã chuyển fan, hẳn là cậu ta càng phải không ngừng sữa độc cho Nhiếp Thiên Thu mới đúng chứ?

(Nhất châm kiến huyết: Chỉ châm một mũi là thấy máu. Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.)

Một lời bừng tỉnh người trong mộng, sau khi tỉnh mộng nhóm Thu Quỳ lập tức tụ tập dưới weibo của vú em để lại huyết thư vạn người: Cầu không cần chuyển fan, cầu tiếp tục bôi, cầu tiếp tục sữa độc!!!

Vú em đã đổi weibo ID thành “Hôm nay Thiên Thu cũng mê người như vậy sao”:………………… Tôi lớn thế này còn chưa từng thấy yêu cầu quá mức như vậy, đám fans này còn giống anti hơn tôi lúc trước = =

Nhưng số lượng Thu Quỳ cầu cậu ta sữa độc quá nhiều, hơn nữa còn đặc biệt chân thành nên cuối cùng cậu ta không thể không đăng một weibo bày tỏ thái độ:

@ Hôm nay Thiên Thu cùng mê người như vậy sao: Tôi chỉ có thể đồng ý với mọi người sẽ cố gắng không khen ngợi Thiên Thu QAQ, về sau tài khoản này để dùng cho hoạt động cầu phúc đi!

Quần chúng ăn dưa lập tức tán thành hai tay, gấp không chờ nổi mà bắt đầu bình luận hứa nguyện.

Đề tài vú em phát sóng trực tiếp vẫn còn được bàn luận ở trên mạng, còn có người nhàm chán viết lại thành sách truyền cho đời sau.

Đoàn phim Hoa Hạ Tam Thiên lại lần nữa trở về với guồng quay bận bịu, chẳng qua thường thường lại có người dùng ánh mắt tôn kính, ngưỡng mộ mà nhìn về phía Nhiếp Thiên Thu. Có người còn lớn gan trêu chọc ngay trước mặt cậu: “Thầy Nhiếp à, chúng tôi đều cảm thấy, Liên Hợp Quốc nên mời cậu đảm nhiệm vai trò Đại sứ hòa bình thế giới mới đúng!”

Nhiếp Thiên Thu mặt không đổi sắc: “Vậy mấy người đứng chỉ nói suông thế, nhanh chóng viết thư cầu Liên Hợp Quốc đi!”

Người nọ ôm quyền về phía câu: “…… Vẫn là thầy Nhiếp cao tay.”

……

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chịu ảnh hưởng của buổi phát sóng trực tiếp của vú em, buổi chiều cả đoàn phim đều lâm vào trạn thái hứng khởi kỳ lạ, làm việc có chút hoảng hốt, vài lần xảy ra sai sót. Chờ đến lúc kết thúc công việc đã là rạng sáng hôm sau.

Sau một tiếng “Ca” vang lên, mọi người lập tức thở dài một hơi. Bộ dáng nhiệt huyết tràn ngập ý chí của Tạ Phượng Đường trong phim lập tức biến mất, lộ ra biểu tình mệt mỏi. Hắn làm bộ yếu ớt ôm lấy bả vai của Nhiếp Thiên Thu: “Anh Thu ơi, em không đi được nữa rồi, anh cõng em về đi.”

Hắn nói vừa xong, không hiểu sao lại cảm thấy một ánh nhìn sắc bén ném về phía này. Toàn thân hắn không nhịn được mà rùng mình một cái, theo bản năng mà bỏ tay khỏi người Nhiếp Thiên Thu, vừa ngẩng đầu liền thấy Hạ Tinh Hàng mặt không biểu tình đi qua, lạnh lùng nói với hắn: “Không phải nói tình cha như núi Thái Sơn sao? Anh kêu cha anh cõng về là được.”

Vừa nói đến “Cha”, Tạ Phượng Đường lại cảm thấy lạnh lẽo, hắn lui về một bên bên cười mỉa: “Tôi vừa mới hẹn Lữ Mậu cùng về khách sạn, tạm biệt.”

Dứt lời lòng bàn chân như bôi dầu, nhanh chóng biến mất. Nhìn dáng vẻ này của hắn, công sức học võ trong khoảng thời gian này đã có hiệu quả rõ ràng.

Nhiếp Thiên Thu nhìn bòng lưng chật vật chạy trốn của Tạ Phượng Đường, có chút buồn cười mà nhìn Hạ Tinh Hàng: “Lòng dạ cậu cũng quá hẹp hòi rồi.”

Hạ Tinh Hàng cũng không phản bác: “Đúng là em hẹp hòi……”

Nhiếp Thiên Thu nhìn bộ dáng có chút ủy khuất của hắn, trong lòng có chút phức tạp, vươn tay nói: “Được rồi, anh bạn nhỏ, cùng thầy về phòng thôi.”

Hạ Tinh Hàng nhìn bàn tay đưa ra của Nhiếp Thiên Thu, làn da trắng nõn, oánh nhuận như ngọc, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, theo cách nói của fans, là một đôi bàn tay có thể khiến bạn muốn ngắm nhìn không thôi.

Hạ Tinh Hàng do dự liệu mình nên có chí khí mà phản bác lại mình không phải là anh bạn nhỏ, hay là bắt lấy cơ hội nắm tay khó có được thế này.

Cuối cùng, khát vọng nắm tay đã chiến thắng cảm giác thẹn thùng.

Hạ Tinh Hàng làm bộ không nghe được xưng hô của Nhiếp Thiên Thu, đưa tay qua. Tay hai người nắm chặt nhau, chỉ cảm thấy tay quả đối phương thực sự quá mềm mịn.

Nhiếp Thiên Thu vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc cậu ta một chút, không nghĩ tới cậu ta thực sự đưa tay ra. Là do mình trêu chọc người ta trước, nếu giờ lật lọng sẽ không tốt, nhưng lúc tay hai người chạm vào nhau, trong lòng cậu bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác kỳ lạ.

Cậu nghĩ: Hóa ra cảm giác nắm tay người khác lại khác lúc cầm chuôi kiếm lớn như vậy nha!

Đại khái là đã quá quen thuộc với Hạ Tinh Hàng, Nhiếp Thiên Thu nhanh chóng thích ứng cảm giác nắm tay này, lôi kéo người ta đi đến xe bảo mẫu. Trợ lý của cậu thấy hai người liền mở to mắt,buột miệng thốt ra: “Anh Thu Thu, anh cùng Hạ tổng chuẩn bị công khai sao?”

Nhiếp Thiên Thu: “……”

Cậu buông tay Hạ Tinh Hàng ra, cho trợ lý một cái gõ đầu: “Nói linh tinh cái gì đấy!”

Trợ lý vô tội mà nhìn cậu, lại nhìn Hạ Tinh Hàng. tuy rằng cậu ta không nói gì nữa, nhưng trong ánh mắt rõ ràng đang lên án Nhiếp Thiên Thu: Hai người bốc mùi agy như vậy, lại còn trách người ta suy nghĩ linh tinh hả?

Cũng không biết có phải bắt được sóng điện não của trợ lý hay không, Nhiếp Thiên Thu có chút cạn lời mà nói thêm: “Còn không phải anh sợ Hạ tổng lạc đường sao……”

Ánh mắt của trợ lý: Anh trêu em hả!

Về phía Hạ tổng vẫn vô cùng bình tĩnh, yên lặng mà ngồi vào bên cạnh Nhiếp Thiên Thu, ẩn sâu công cùng danh.

Trở lại khách sạn, Hạ Tinh Hàng cố gắng kìm nén tâm tình kích động của mình, giả vờ trấn định mà đi theo Nhiếp Thiên Thu vào trong phòng.

Nhiếp Thiên Thu vào phòng mới quay đầu lại nói: “Vội quá nên quên mất, trong khi đóng phim tôi đã bảo cậu quay về khách sạn nghỉ ngơi, sao cậu vẫn ở lại đoàn phim muộn như vậy chứ!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hạ Tinh Hàng: “Không có việc gì, thầy ơi anh tắm rửa trước đi, em chờ anh tắm xong thì tắm sau.”

Nhiếp Thiên Thu cũng không chối từ, nghe vậy cầm quần áo đi vào phòng vệ sinh. Chờ đến khi cậu bước ra đã thấy Hạ Tinh Hàng ngồi ở trên giường, nửa người trên dựa vào gối đầu, nửa người dưới ở trong chăn, trên mặt đỏ lừ.

Nhiếp Thiên Thu hoảng sợ: “Sao mặt cậu lại đỏ như vậy? Không phải là sốt đấy chứ?” Vừa nói vừa đi qua làm bộ muốn kiểm tra trán hắn.

Hạ Tinh Hàng vội vàng trốn tránh, thanh âm cũng thấp hơn ngày thường mấy phần, nói: “Em không có việc gì, chỉ là trong phòng có chút nóng……”

Nhiếp Thiên Thu nghi ngờ cảm giác của mình sai, cậu cảm nhận lại độ ấm trong lòng một chút, không thể tin được: “Nhiệt độ này đã khiến cho cậu nóng đến mức này sao?”

Nhìn mặt cậu ta đỏ như vậy, người không biết còn tưởng rằng trong phòng đang để 40 độ đây.

Hạ Tinh Hàng ngượng ngùng nói: “Em có chút sợ nóng……”

Trên mặt Nhiếp Thiên Thu vẫn mang theo nghi ngờ: “Sợ nóng mà cậu còn đắp chăn?”

Logic của Hạ Tinh Hàng rất chặt chẽ: “Chính là bởi vì đắp chăn nên mới cảm thấy nóng……”

Nhiếp Thiên Thu: “……” Thế mà lại không thể phản đối được!

Cậu lại nói: “Nói như vậy tốt nhất chúng ta đừng ngủ chung phòng. Tôi bật điều hòa tương đối cao, sợ cậu nóng không ngủ được……”

Cậu còn chưa nói xong, Hạ Tinh Hàng vội vàng nói: “Không sao cả, em có thể nhịn.”

Nhiếp Thiên Thu vô cùng tán thưởng tinh thần chịu khổ của hắn, không ngờ đường đường là thiếu gia của Tinh Trần Trung Quốc lại không làm cao một chút nào. Cậu nói với hắn: “Được rồi, vậy tôi tìm khách sạn lấy một cái chăn mỏng cho cậu.”

Hạ Tinh Hàng không có ý kiến, nhấc chăn lên vội vàng chạy về phía phòng vệ sinh: “Thầy ơi, em đi tắm đây.”

Nhiếp Thiên Thu nhìn thân ảnh như gió thổi của cậu, khen ngợi: “Khinh công không tồi.”

Thời gian Hạ Tinh Hàng tắm rửa lâu đến bất ngờ, hơn nữa vòi sen mở rất lớn, tiếng nước ào ào, hoàn toàn không nghe được bất kỳ âm thanh nào khác.

Nhiếp Thiên Thu “Hừ” một tiếng: “Lãng phí!”

Chờ đến khi Hạ Tinh Hàng tắm rửa xong đi ra, sắc mặt đã khôi phục thành màu sắc bình thường, Nhiếp Thiên Thu cũng đã ngủ say

Hạ Tinh Hàng tắt đèn, chỉ để lại đèn ngủ ở đầu giường chiếu vào những đường cong mềm mại trên gương mặt của cậu. Đôi mắt cậu nhắm chặt, hàng lông mi dày ở dưới mí mắt hình thành một độ cung vô cùng xinh đẹp.

Hạ Tinh Hàng khẽ cười một chút, chỉ cảm thấy trong lòng có cảm giác thỏa mãn khó có thể miêu tả, rón ra rón rén lên giường, dựa gần Nhiếp Thiên Thu nằm xuống.

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Tinh Hàng: Vui vẻ!

Nhiếp Thiên Thu: Không phải sợ nóng sao?

~ Hết chương 53~

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Toàn Giới Giải Trí Đều Run Rẩy

Số ký tự: 0