Toàn Giới Giải Trí Đều Run Rẩy
Lòng tôi lạnh r...
Lâm Tri Lạc
2024-11-19 02:46:48
Có Nhiếp Thiên Thu dùng thực lực chứng minh cùng màn triển lãm khinh công của Lục Mạo, tổ chương trình cũng nhóm khách mời nào dám không tin phái Côn Luân nói nữa, lúc sau đều an phận mà tu luyện. Trong đó có Tạ Phượng Đường là khoa trương nhất, thậm chí còn muốn bái Lục Mạo làm sư phụ.
Khuôn mặt nhỏ của Lục Mạo lập tức nhăn nhó: “Em, em còn chưa xuất sư, không thể thu đồ đệ.”
Tạ Phượng Đường thành kính mà nhìn nhóc: “Anh có thể chờ em.”
Nhiếp Thiên Thu ở một bên quả thực không thể nhìn nổi nữa. Cậu cảm thấy mình cần có trách nhiệm đứng ra giữ gìn tôn nghiêm của một thần tượng, “Tôi nói này Tiểu Phượng, cậu nên bình bĩnh một chút, nhóc này làm con trai cậu còn được, làm sư phụ thì có chút không thích hợp đi.”
“Cậu biết không?” Tạ Phượng Đường quay đầu lại nhìn cậu một cái, ánh mắt tràn đầy hy vọng, “Nếu như tôi có thể học được khing công, sau này khi đóng phim sẽ không cần treo dây thép nữa!”
Nhiếp Thiên Thu: “…… Hiện tại đã biết.”
Tạ Phượng Đường lại dùng ánh mắt tràn đầy tình cảm mà nhìn Lục Mạo: “Khinh công chính là võ công trong mơ của tôi.”
Nhiếp Thiên Thu chỉ có thể cổ động hắn: “Đúng vậy, thật tốt khi có ước mơ.”
“Cậu không hiểu!” Tạ Phượng Đường đột nhiên che mặt, “Treo dây thép thật sự quá vất vả.”
Nhiếp Thiên Thu: “…… Lúc trò chuyện có thể đừng như vậy được không? Mọi người đều ở trước màn ảnh, cậu nói như vậy khiến tôi rất khó đáp lời.”
Tạ Phượng Đường dùng ánh mắt kiên định mà nhìn Lục Mạo: “Cho nên, vô luận như thế nào, tôi nhất định phải học khinh công.”
Lục Mạo tỏ vẻ nhóc vẫn còn là trẻ con, không thể chịu nổi nguyện vọng to lớn như vậy. Nhóc con bất lực ngó trái ngó phải, cuối cùng không biết thế nào mà ánh mắt rơi xuống người Nhiếp Thiên Thu.
Nhiếp Thiên Thu: “……”
Đệ tử phái Côn Luân các người có tật xấu nào thế, có nhiều khách mời như vậy mà tại sao lần nào cũng phải nhìn tôi?
Nhiếp Thiên Thu vỗ vỗ vai Tạ Phượng Đường: “Cậu có thể có chí khí hơn được không, nếu như muốn bái sư thì cũng nên bái Hà chưởng môn chứ, cứ nhìn chằm chằm một học sinh tiểu học làm gì…”
Cuối cùng Tạ Phượng Đường cũng thông suốt: “Có đạo lý!”
Trâu Bình ở bên cạnh nghe họ nói chuyện mà cười ha ha, hai tay xoa xoa nhau: “Vậy thì rất tốt nha, nếu như cậu cũng bái sư, vậy bối phận của tôi không phải là người nhỏ nhất nữa rồi.”
Tạ Phượng Đường nhìn Trâu Bình một đầu tóc hoa râm, cảm giác có chút hốt hoảng, trái tim lập tức lãnh lẽo, “Đột nhiên tôi cảm thấy cần suy nghĩ kỹ lại đã!”
Nhiếp Thiên Thu còn ở bên cạnh thấp giọng nhắc nhở: “Treo dây thép treo dây thép treo dây thép……”
Tạ Phượng Đường: “……”
…
Đến giữa trưa, phái Côn Luân thống nhất chuẩn bị cơm trưa. Mọi người ăn được một nửa thì Hà Điếu Yên cùng Hạ Tinh Hàng rốt cuộc đã xuất hiện.
Mọi người sôi nổi tiến lên dò hỏi tình huống, Hà Điếu Yên trả lời: “Đã không có việc gì.”
Lại nhìn Hạ Tinh Hàng một cái, quả nhiên đã khôi phục như thường, trừ bỏ thần sắc có chút chột dạ, hình như cũng không có bệnh gì nữa. Lúc này, mọi người mới hoàn toàn yên lòng.
Mạch Hạo Thiên hỏi: “Sư phụ, cậu Hạ làm sao vậy? Tại sao lại luyện công đến mức hộc máu chứ?”
Ánh mắt Hà Điếu Yên lạnh lùng: “Là do cậu ta luyện một ít thứ không nên luyện.”
“Thì ra là thế.” Thần sắc Mạch Hạo Thiên lập tức thả lỏng, “Con đã nói mà, sao võ công phái Côn Luân lại có vấn đề được chứ!”
Hà Điếu Yên lại nhìn Hạ Tinh Hàng một cái: “Nếu như cậu lại tiếp tục luyện thứ không nên luyện, lập tức rời khỏi phái Côn Luân.”
Mạch Hạo Thiên thấy thần sắc của Hà Điếu Yên vô cùng nghiêm khắc, không khỏi liên tưởng đến những thứ không tốt, hắn hỏi Hạ Tinh Hàng: “Cậu Hạ này, không phải là cậu gia nhập tà giáo nào đấy chứ?”
Hạ Tinh Hàng: “…… Đúng vậy, còn đang mở rộng quy mô đây, anh có muốn theo em không?”
Mạch Hạo Thiên đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó chính khí lẫm liệt mà khuyên bảo: “Cậu Hạ này, không thể dính líu đến tà giáo được, tôi khuyên cậu quay đầu là bờ ……”
Nhiếp Thiên Thu ở bên cạnh nghe không nổi nữa, ngăn lại: “Hạo Thiên, nếu không thì anh đăng ký một lớp học buổi tối đi, đọc thêm ít sách, chỉ số thông minh này khiến cho người khác nhìn thấy liền đau lòng.”
Hà Điếu Yên cũng một lời khó nói mà nhìn đồ đệ ngốc của mình, nhưng mà chuyện của Hạ Tinh Hàng rốt cuộc cũng được hàm hồ bỏ qua.
Tạ Phượng Đường thấy bọn họ đã coi như nói chuyện xong liền cọ cọ đến trước mặt Hà Điếu Yên trước, hỏi: “Hà chưởng môn, ngài còn thu đồ đệ không?”
Hà Điếu Yên không biết vì sao hắn lại đột ngột hỏi như vậy, nhưng mà vẫn là gật gật đầu: “Tôi vẫn còn chưa tìm được truyền nhân có thể tiếp quản phái Côn Luân.”
Sau đó hắn lại đem ánh mắt chuyển về phía Nhiếp Thiên Thu: “Ngài Nhiếp này, cậu thật sự không suy xét đến việc gia nhập phái tôi sao?”
Tạ Phượng Đường cũng nhìn về phía Nhiếp Thiên Thu, mặt vô biểu tình nói: “Thu, trong lòng tôi lạnh rồi.”
Nhiếp Thiên Thu đồng tình gật gật đầu, nói với Hà Điếu Yên: “Hà chưởng môn, không ngờ ngài lại là tra nam như này, ngài như vậy thật khiến tình cảm của tôi cùng Tiểu Phượng phai nhạt đấy, ngài có biết không?”
Hà Điếu Yên vẻ mặt mờ mịt.
Hạ Tinh Hàng như nghĩ ra cái gì, cười nói: “Ngài Tạ là muốn bái anh Điếu Yên làm sư phụ sao?”
Hà Điếu Yên bừng tỉnh đại ngộ, hỏi: “Vì sao cậu đột nhiên lại muốn bái sư?”
“Cũng không phải đột nhiên.” Tạ Phượng Đường nghiêm túc nói, “Mấy năm qua tôi quay rất nhiều phim hành động, cũng diễn rất nhiều vai là hiệp khách giang hồ, tôi có một nguyện vọng, chính là một ngày nào đó có thể trở thành cao thủ võ lâm chân chính.”
Biểu tình của hắn rất thành khẩn, ngữ khí chân thành khiến cho người động lòng.
Hà Điếu Yên có chút tiếc nuối mà nói: “Cậu đã bỏ lỡ độ tuổi học võ tốt nhất, nếu như cậu bắt đầu học từ giờ, bát đại thần tiên chưởng, nhiều nhất chỉ có thể học đến chưởng thứ tư thôi.”
Tạ Phượng Đường bị hắt một chậu nước lạnh, cả người lập tức héo đi.
Nhiếp Thiên Thu sờ sờ cằm: “Có thể học được khinh công chứ?”
Hà Điếu Yên than nhẹ một tiếng: “Cũng có thể học, nhưng dựa vào căn cốt cùng độ tuổi của cậu ta, nhiều nhất cũng chỉ có thể nhảy được khoảng một trượng (= 4,7 mét) thôi.”
Tạ Phượng Đường càng uể oải,nhưng mà vẫn là kiên cường hỏi: “Một trượng là cao bao nhiêu?”
Nhiếp Thiên Thu nói: “Khoảng một tầng nhà.”
Ánh mắt Tạ Phượng Đường sáng lên, lập tức đầy máu sống lại: “Đủ dùng.”
Hắn tràn đầy hi vọng mà nhìn Hà Điếu Yên: “Chưởng môn, ngài có thu đồ đệ không?”
Hà Điếu Yên thấy thái độ thành khẩn của hắn, liền gật gật đầu: “Nếu như cậu thành tâm học võ, phái Côn Luân đương nhiên sẽ không cự tuyệt cậu, nhưng mà, trước khi chính thức bái sư, tôi còn cần khảo sát cậu một chút.”
Tạ Phượng Đường: “Khảo sát như thế nào?”
Hà Điếu Yên: “Nếu như cậu có thể luyện được đoạn khẩu quyết hôm nay tôi truyền thụ trước khi chương trình này hoàn thành quay chụp, tôi có thể thu cậu làm đồ đệ.”
Tạ Phượng Đường hít sâu một hơi: “Được, một lời đã định.”
Nhiếp Thiên Thu phun tào: “Hà chưởng môn thu đồ đệ sao lại tiêu chuẩn kép như thế? Không phải Hạo Thiên phải mất một tháng mới có thể học được đoạn khẩu quyết này sao?”
Hà Điếu Yên nhíu mày: “Sao cậu biết được?”
Mạch Hạo Thiên ở một bên yếu ớt lên tiếng: “Con không cẩn thận nói lỡ miệng.”
Hà Điếu Yên thở dài, đối với ánh mắt nghi ngờ của Tạ Phượng Đường cùng Nhiếp Thiên Thu, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: “Năm đó, tôi đã nghĩ là có thể sẽ không thu được đồ đệ nào……”
Tuy rằng hắn không có nói hết, nhưng mà trong nháy mắt mọi người đã lĩnh ngộ được nửa câu sau.
Hà Điếu Yên ngửa mặt lên trời thở dài: “Sau khi thu Hạo Thiên, tôi liền quyết định, về sau trước khi thu đồ đệ đều cần phải khảo sát trước.”
Mọi người sôi nổi tỏ vẻ hiểu được.
Mạch Hạo Thiên nước mắt lưng tròng, chạy đi như bay: “Con, con đi xem cửa hàng trực tuyến……”
…
Buổi chiều mọi người lại tiếp tục luyện công, Tạ Phượng Đường càng thêm nghiêm túc, Hạ Tinh Hàng cũng không dám làm xằng bậy, quy quy củ củ dựa theo sự dạy dỗ của Hà Điếu Yên tu luyện khẩu quyết.
Nhiếp Thiên Thu làm học bá siêu cấp, biểu hiện có chút ăn không ngồi rồi, ngồi xếp bằng bên cạnh nhìn Hạ Tinh Hàng luyện tập.
Hạ Tinh Hàng có chút khó hiểu, toàn trường nhiều người như vậy, tại sao Nhiếp Thiên Thu lại chỉ nhìn một mình hắn. Thần sắc hắn không khỏi có chút khác thường, “Sao anh cứ nhìn chẳm chằm em?”
Nhiếp Thiên Thu vẻ mặt thân thiện: “Giúp cậu kiểm tra bài tập.”
Hạ Tinh Hàng có vẻ không tin lắm: “Phải không?”
Nhiếp Thiên Thu gật gật đầu, vì để tăng độ tin cậy mà bắt đầu nêu ý kiến: “Tôi thấy cậu luyện có vẻ khá tốt.”
Hạ Tinh Hàng: “Anh nhìn ra được sao?”
Nhiếp Thiên Thu tỏ vẻ khiêm tốn: “Kỹ năng cơ bản.”
Hạ Tinh Hàng không nền tảng võ họ, đối với tiêu chuẩn luyện võ tốt hay xấu cũng không hiểu gì, hắn tò mò, “Như thế nào thì được tính là luyện tốt vậy?”
Nhiếp Thiên Thu nhìn Hà Điếu Yên một cái, thấy hắn cách họ khá xa, nghe không rõ bọn họ nói gì, lúc này cậu mới nhỏ giọng nói: “Cậu luyện còn tốt hơn Lục Mạo.”
Hạ Tinh Hàng vốn đang có chút chờ mong, nghe vậy chỉ còn lại vẻ không tin. Lục Mạo là đệ tử có thiên phú tốt nhất trong số các đệ tủ của Hà Điếu Yên, nếu như hắn luyện còn tốt hơn Lục Hạo, tại sao Hà Điếu Yên lại không chịu thu hắn làm đồ đệ chứ.
Hạ Tinh Hàng lộ ra tươi cười đầy cảm kích: “Anh thật là người tốt.”
Nhiếp Thiên Thu: “……”
Vô duyên vô cớ phát thẻ người tốt là thao tác nào thế?
Trước kia chỉ có mình phát thẻ người tốt cho người khác, Nhiếp Thiên Thu một lời khó nói hết mà quay đầu, lại thấy Nguyễn Vũ Hinh không biết từ khi nào đã dịch đến bên cạnh mình, cậu hoảng sợ: “Chị tới từ khi nào đấy?”
Nguyễn Vũ Hinh cười xinh đẹp: “Tại sao tôi không thể học được cái khẩu quyết kia vậy, nếu như cậu học được rồi, có thể dạy cho tôi được không!”
Nhiếp Thiên Thu: “…… Cầu xin chị đó, Mạnh Bạch cũng rất hot, nếu không thì chị tìm cậu ta xào CP đi!”
Cậu vừa nói vừa xin lỗi Mạnh Bạch một câu ở trong lòng. Không phải là cậu cố ý bán đồng đội mà thật sự là bất đắc dĩ, bán người khác còn hơn bán bản thân mình.
Nguyễn Vũ Hinh không chút do dự từ chối: “Fans của cậu ta không có sức chiến đấu mạnh như fans của cậu, cùng cậu xào CP sẽ dễ lên hot search hơn.”
Nhiếp Thiên Thu đe dọa: “Chị sẽ bị fans của tôi mắng thành chó cái.”
Nguyễn Vũ Hinh không sợ gì cả: “Không quan hệ, chị có đội ngũ chuyên xóa bình luận.”
Nhiếp Thiên Thu thấy cô càng dựa càng gần, thợ quay phim hiển nhiên cũng phát hiện bên này sắp có chuyện đáng xem sắp xảy ra, nhanh chóng nắm chặt cơ hội quay camera về phía này.
Nguyễn Vũ Hinh còn thông báo trước: “Bây giờ thân thể tôi có chút không thoải mái, chuẩn bị té xỉu vào người cậu, cậu cần chuẩn bị tiếp thật chính xác nha.”
Cô vừa mới dứt lời, chuẩn bị hành động, không ngờ bị Nhiếp Thiên Thu tiên hạ thủ vi cường, thân thể đột nhiên nghiêng về phía bên cạnh, cả người trực tiếp nhào vào trong ngực Hạ Tinh Hàng.
Trước đó Hạ Tinh Hàng thấy Nguyễn Vũ Hinh lại đây tìm Nhiếp Thiên Thu đã chủ động lảng tránh một chút, hơn nữa lúc bọn họ nói chuyện cũng cố ý nhỏ giọng, hắn cũng không nghe rõ hai người đó đang nói cái gì. Đột nhiên trước mặt hắn tối lại, một bóng người bỗng nhiên đổ nhào vào trong ngực hắn.
Hạ Tinh Hàng hoảng sợ, theo bản năng giơ tay ôm lấy người đó để tráng cho bị ngã xuống đất, sau đó cúi xuống nhìn một cái, một gương mặt xinh đẹp không giống như người trần trực tiếp đập thẳng vào mắt hắn.
Tim hắn đột nhiên đập mạnh, có cảm giác hít thở không thông. Hắn sửng sốt một chút mới hoảng sợ hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Nhiếp Thiên Thu cho hắn một cái xem thường thật lớn, nói: “Thân thể không thoải mái, té xỉu.”
Dứt lời trực tiếp nhắm mắt lại, sống chết không chịu cử động nữa.
Hạ Tinh Hàng: “……”
Không phải, khoảng cách giữa bọn họ cũng phải đến hơn một mét, hơn nữa lực độ Nhiếp Thiên Thu nhào vào ngực hắn, có thể so với thú dữ xuống núi đó, được không?
Cái này chẳng lẽ là…… Chiếm tiện nghi?
Tác giả có lời muốn nói:
Thiên Thu: ┓(???`?)┏ Buông tha em đi ~
~ Hết chương 11~
Khuôn mặt nhỏ của Lục Mạo lập tức nhăn nhó: “Em, em còn chưa xuất sư, không thể thu đồ đệ.”
Tạ Phượng Đường thành kính mà nhìn nhóc: “Anh có thể chờ em.”
Nhiếp Thiên Thu ở một bên quả thực không thể nhìn nổi nữa. Cậu cảm thấy mình cần có trách nhiệm đứng ra giữ gìn tôn nghiêm của một thần tượng, “Tôi nói này Tiểu Phượng, cậu nên bình bĩnh một chút, nhóc này làm con trai cậu còn được, làm sư phụ thì có chút không thích hợp đi.”
“Cậu biết không?” Tạ Phượng Đường quay đầu lại nhìn cậu một cái, ánh mắt tràn đầy hy vọng, “Nếu như tôi có thể học được khing công, sau này khi đóng phim sẽ không cần treo dây thép nữa!”
Nhiếp Thiên Thu: “…… Hiện tại đã biết.”
Tạ Phượng Đường lại dùng ánh mắt tràn đầy tình cảm mà nhìn Lục Mạo: “Khinh công chính là võ công trong mơ của tôi.”
Nhiếp Thiên Thu chỉ có thể cổ động hắn: “Đúng vậy, thật tốt khi có ước mơ.”
“Cậu không hiểu!” Tạ Phượng Đường đột nhiên che mặt, “Treo dây thép thật sự quá vất vả.”
Nhiếp Thiên Thu: “…… Lúc trò chuyện có thể đừng như vậy được không? Mọi người đều ở trước màn ảnh, cậu nói như vậy khiến tôi rất khó đáp lời.”
Tạ Phượng Đường dùng ánh mắt kiên định mà nhìn Lục Mạo: “Cho nên, vô luận như thế nào, tôi nhất định phải học khinh công.”
Lục Mạo tỏ vẻ nhóc vẫn còn là trẻ con, không thể chịu nổi nguyện vọng to lớn như vậy. Nhóc con bất lực ngó trái ngó phải, cuối cùng không biết thế nào mà ánh mắt rơi xuống người Nhiếp Thiên Thu.
Nhiếp Thiên Thu: “……”
Đệ tử phái Côn Luân các người có tật xấu nào thế, có nhiều khách mời như vậy mà tại sao lần nào cũng phải nhìn tôi?
Nhiếp Thiên Thu vỗ vỗ vai Tạ Phượng Đường: “Cậu có thể có chí khí hơn được không, nếu như muốn bái sư thì cũng nên bái Hà chưởng môn chứ, cứ nhìn chằm chằm một học sinh tiểu học làm gì…”
Cuối cùng Tạ Phượng Đường cũng thông suốt: “Có đạo lý!”
Trâu Bình ở bên cạnh nghe họ nói chuyện mà cười ha ha, hai tay xoa xoa nhau: “Vậy thì rất tốt nha, nếu như cậu cũng bái sư, vậy bối phận của tôi không phải là người nhỏ nhất nữa rồi.”
Tạ Phượng Đường nhìn Trâu Bình một đầu tóc hoa râm, cảm giác có chút hốt hoảng, trái tim lập tức lãnh lẽo, “Đột nhiên tôi cảm thấy cần suy nghĩ kỹ lại đã!”
Nhiếp Thiên Thu còn ở bên cạnh thấp giọng nhắc nhở: “Treo dây thép treo dây thép treo dây thép……”
Tạ Phượng Đường: “……”
…
Đến giữa trưa, phái Côn Luân thống nhất chuẩn bị cơm trưa. Mọi người ăn được một nửa thì Hà Điếu Yên cùng Hạ Tinh Hàng rốt cuộc đã xuất hiện.
Mọi người sôi nổi tiến lên dò hỏi tình huống, Hà Điếu Yên trả lời: “Đã không có việc gì.”
Lại nhìn Hạ Tinh Hàng một cái, quả nhiên đã khôi phục như thường, trừ bỏ thần sắc có chút chột dạ, hình như cũng không có bệnh gì nữa. Lúc này, mọi người mới hoàn toàn yên lòng.
Mạch Hạo Thiên hỏi: “Sư phụ, cậu Hạ làm sao vậy? Tại sao lại luyện công đến mức hộc máu chứ?”
Ánh mắt Hà Điếu Yên lạnh lùng: “Là do cậu ta luyện một ít thứ không nên luyện.”
“Thì ra là thế.” Thần sắc Mạch Hạo Thiên lập tức thả lỏng, “Con đã nói mà, sao võ công phái Côn Luân lại có vấn đề được chứ!”
Hà Điếu Yên lại nhìn Hạ Tinh Hàng một cái: “Nếu như cậu lại tiếp tục luyện thứ không nên luyện, lập tức rời khỏi phái Côn Luân.”
Mạch Hạo Thiên thấy thần sắc của Hà Điếu Yên vô cùng nghiêm khắc, không khỏi liên tưởng đến những thứ không tốt, hắn hỏi Hạ Tinh Hàng: “Cậu Hạ này, không phải là cậu gia nhập tà giáo nào đấy chứ?”
Hạ Tinh Hàng: “…… Đúng vậy, còn đang mở rộng quy mô đây, anh có muốn theo em không?”
Mạch Hạo Thiên đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó chính khí lẫm liệt mà khuyên bảo: “Cậu Hạ này, không thể dính líu đến tà giáo được, tôi khuyên cậu quay đầu là bờ ……”
Nhiếp Thiên Thu ở bên cạnh nghe không nổi nữa, ngăn lại: “Hạo Thiên, nếu không thì anh đăng ký một lớp học buổi tối đi, đọc thêm ít sách, chỉ số thông minh này khiến cho người khác nhìn thấy liền đau lòng.”
Hà Điếu Yên cũng một lời khó nói mà nhìn đồ đệ ngốc của mình, nhưng mà chuyện của Hạ Tinh Hàng rốt cuộc cũng được hàm hồ bỏ qua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Phượng Đường thấy bọn họ đã coi như nói chuyện xong liền cọ cọ đến trước mặt Hà Điếu Yên trước, hỏi: “Hà chưởng môn, ngài còn thu đồ đệ không?”
Hà Điếu Yên không biết vì sao hắn lại đột ngột hỏi như vậy, nhưng mà vẫn là gật gật đầu: “Tôi vẫn còn chưa tìm được truyền nhân có thể tiếp quản phái Côn Luân.”
Sau đó hắn lại đem ánh mắt chuyển về phía Nhiếp Thiên Thu: “Ngài Nhiếp này, cậu thật sự không suy xét đến việc gia nhập phái tôi sao?”
Tạ Phượng Đường cũng nhìn về phía Nhiếp Thiên Thu, mặt vô biểu tình nói: “Thu, trong lòng tôi lạnh rồi.”
Nhiếp Thiên Thu đồng tình gật gật đầu, nói với Hà Điếu Yên: “Hà chưởng môn, không ngờ ngài lại là tra nam như này, ngài như vậy thật khiến tình cảm của tôi cùng Tiểu Phượng phai nhạt đấy, ngài có biết không?”
Hà Điếu Yên vẻ mặt mờ mịt.
Hạ Tinh Hàng như nghĩ ra cái gì, cười nói: “Ngài Tạ là muốn bái anh Điếu Yên làm sư phụ sao?”
Hà Điếu Yên bừng tỉnh đại ngộ, hỏi: “Vì sao cậu đột nhiên lại muốn bái sư?”
“Cũng không phải đột nhiên.” Tạ Phượng Đường nghiêm túc nói, “Mấy năm qua tôi quay rất nhiều phim hành động, cũng diễn rất nhiều vai là hiệp khách giang hồ, tôi có một nguyện vọng, chính là một ngày nào đó có thể trở thành cao thủ võ lâm chân chính.”
Biểu tình của hắn rất thành khẩn, ngữ khí chân thành khiến cho người động lòng.
Hà Điếu Yên có chút tiếc nuối mà nói: “Cậu đã bỏ lỡ độ tuổi học võ tốt nhất, nếu như cậu bắt đầu học từ giờ, bát đại thần tiên chưởng, nhiều nhất chỉ có thể học đến chưởng thứ tư thôi.”
Tạ Phượng Đường bị hắt một chậu nước lạnh, cả người lập tức héo đi.
Nhiếp Thiên Thu sờ sờ cằm: “Có thể học được khinh công chứ?”
Hà Điếu Yên than nhẹ một tiếng: “Cũng có thể học, nhưng dựa vào căn cốt cùng độ tuổi của cậu ta, nhiều nhất cũng chỉ có thể nhảy được khoảng một trượng (= 4,7 mét) thôi.”
Tạ Phượng Đường càng uể oải,nhưng mà vẫn là kiên cường hỏi: “Một trượng là cao bao nhiêu?”
Nhiếp Thiên Thu nói: “Khoảng một tầng nhà.”
Ánh mắt Tạ Phượng Đường sáng lên, lập tức đầy máu sống lại: “Đủ dùng.”
Hắn tràn đầy hi vọng mà nhìn Hà Điếu Yên: “Chưởng môn, ngài có thu đồ đệ không?”
Hà Điếu Yên thấy thái độ thành khẩn của hắn, liền gật gật đầu: “Nếu như cậu thành tâm học võ, phái Côn Luân đương nhiên sẽ không cự tuyệt cậu, nhưng mà, trước khi chính thức bái sư, tôi còn cần khảo sát cậu một chút.”
Tạ Phượng Đường: “Khảo sát như thế nào?”
Hà Điếu Yên: “Nếu như cậu có thể luyện được đoạn khẩu quyết hôm nay tôi truyền thụ trước khi chương trình này hoàn thành quay chụp, tôi có thể thu cậu làm đồ đệ.”
Tạ Phượng Đường hít sâu một hơi: “Được, một lời đã định.”
Nhiếp Thiên Thu phun tào: “Hà chưởng môn thu đồ đệ sao lại tiêu chuẩn kép như thế? Không phải Hạo Thiên phải mất một tháng mới có thể học được đoạn khẩu quyết này sao?”
Hà Điếu Yên nhíu mày: “Sao cậu biết được?”
Mạch Hạo Thiên ở một bên yếu ớt lên tiếng: “Con không cẩn thận nói lỡ miệng.”
Hà Điếu Yên thở dài, đối với ánh mắt nghi ngờ của Tạ Phượng Đường cùng Nhiếp Thiên Thu, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: “Năm đó, tôi đã nghĩ là có thể sẽ không thu được đồ đệ nào……”
Tuy rằng hắn không có nói hết, nhưng mà trong nháy mắt mọi người đã lĩnh ngộ được nửa câu sau.
Hà Điếu Yên ngửa mặt lên trời thở dài: “Sau khi thu Hạo Thiên, tôi liền quyết định, về sau trước khi thu đồ đệ đều cần phải khảo sát trước.”
Mọi người sôi nổi tỏ vẻ hiểu được.
Mạch Hạo Thiên nước mắt lưng tròng, chạy đi như bay: “Con, con đi xem cửa hàng trực tuyến……”
…
Buổi chiều mọi người lại tiếp tục luyện công, Tạ Phượng Đường càng thêm nghiêm túc, Hạ Tinh Hàng cũng không dám làm xằng bậy, quy quy củ củ dựa theo sự dạy dỗ của Hà Điếu Yên tu luyện khẩu quyết.
Nhiếp Thiên Thu làm học bá siêu cấp, biểu hiện có chút ăn không ngồi rồi, ngồi xếp bằng bên cạnh nhìn Hạ Tinh Hàng luyện tập.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Tinh Hàng có chút khó hiểu, toàn trường nhiều người như vậy, tại sao Nhiếp Thiên Thu lại chỉ nhìn một mình hắn. Thần sắc hắn không khỏi có chút khác thường, “Sao anh cứ nhìn chẳm chằm em?”
Nhiếp Thiên Thu vẻ mặt thân thiện: “Giúp cậu kiểm tra bài tập.”
Hạ Tinh Hàng có vẻ không tin lắm: “Phải không?”
Nhiếp Thiên Thu gật gật đầu, vì để tăng độ tin cậy mà bắt đầu nêu ý kiến: “Tôi thấy cậu luyện có vẻ khá tốt.”
Hạ Tinh Hàng: “Anh nhìn ra được sao?”
Nhiếp Thiên Thu tỏ vẻ khiêm tốn: “Kỹ năng cơ bản.”
Hạ Tinh Hàng không nền tảng võ họ, đối với tiêu chuẩn luyện võ tốt hay xấu cũng không hiểu gì, hắn tò mò, “Như thế nào thì được tính là luyện tốt vậy?”
Nhiếp Thiên Thu nhìn Hà Điếu Yên một cái, thấy hắn cách họ khá xa, nghe không rõ bọn họ nói gì, lúc này cậu mới nhỏ giọng nói: “Cậu luyện còn tốt hơn Lục Mạo.”
Hạ Tinh Hàng vốn đang có chút chờ mong, nghe vậy chỉ còn lại vẻ không tin. Lục Mạo là đệ tử có thiên phú tốt nhất trong số các đệ tủ của Hà Điếu Yên, nếu như hắn luyện còn tốt hơn Lục Hạo, tại sao Hà Điếu Yên lại không chịu thu hắn làm đồ đệ chứ.
Hạ Tinh Hàng lộ ra tươi cười đầy cảm kích: “Anh thật là người tốt.”
Nhiếp Thiên Thu: “……”
Vô duyên vô cớ phát thẻ người tốt là thao tác nào thế?
Trước kia chỉ có mình phát thẻ người tốt cho người khác, Nhiếp Thiên Thu một lời khó nói hết mà quay đầu, lại thấy Nguyễn Vũ Hinh không biết từ khi nào đã dịch đến bên cạnh mình, cậu hoảng sợ: “Chị tới từ khi nào đấy?”
Nguyễn Vũ Hinh cười xinh đẹp: “Tại sao tôi không thể học được cái khẩu quyết kia vậy, nếu như cậu học được rồi, có thể dạy cho tôi được không!”
Nhiếp Thiên Thu: “…… Cầu xin chị đó, Mạnh Bạch cũng rất hot, nếu không thì chị tìm cậu ta xào CP đi!”
Cậu vừa nói vừa xin lỗi Mạnh Bạch một câu ở trong lòng. Không phải là cậu cố ý bán đồng đội mà thật sự là bất đắc dĩ, bán người khác còn hơn bán bản thân mình.
Nguyễn Vũ Hinh không chút do dự từ chối: “Fans của cậu ta không có sức chiến đấu mạnh như fans của cậu, cùng cậu xào CP sẽ dễ lên hot search hơn.”
Nhiếp Thiên Thu đe dọa: “Chị sẽ bị fans của tôi mắng thành chó cái.”
Nguyễn Vũ Hinh không sợ gì cả: “Không quan hệ, chị có đội ngũ chuyên xóa bình luận.”
Nhiếp Thiên Thu thấy cô càng dựa càng gần, thợ quay phim hiển nhiên cũng phát hiện bên này sắp có chuyện đáng xem sắp xảy ra, nhanh chóng nắm chặt cơ hội quay camera về phía này.
Nguyễn Vũ Hinh còn thông báo trước: “Bây giờ thân thể tôi có chút không thoải mái, chuẩn bị té xỉu vào người cậu, cậu cần chuẩn bị tiếp thật chính xác nha.”
Cô vừa mới dứt lời, chuẩn bị hành động, không ngờ bị Nhiếp Thiên Thu tiên hạ thủ vi cường, thân thể đột nhiên nghiêng về phía bên cạnh, cả người trực tiếp nhào vào trong ngực Hạ Tinh Hàng.
Trước đó Hạ Tinh Hàng thấy Nguyễn Vũ Hinh lại đây tìm Nhiếp Thiên Thu đã chủ động lảng tránh một chút, hơn nữa lúc bọn họ nói chuyện cũng cố ý nhỏ giọng, hắn cũng không nghe rõ hai người đó đang nói cái gì. Đột nhiên trước mặt hắn tối lại, một bóng người bỗng nhiên đổ nhào vào trong ngực hắn.
Hạ Tinh Hàng hoảng sợ, theo bản năng giơ tay ôm lấy người đó để tráng cho bị ngã xuống đất, sau đó cúi xuống nhìn một cái, một gương mặt xinh đẹp không giống như người trần trực tiếp đập thẳng vào mắt hắn.
Tim hắn đột nhiên đập mạnh, có cảm giác hít thở không thông. Hắn sửng sốt một chút mới hoảng sợ hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Nhiếp Thiên Thu cho hắn một cái xem thường thật lớn, nói: “Thân thể không thoải mái, té xỉu.”
Dứt lời trực tiếp nhắm mắt lại, sống chết không chịu cử động nữa.
Hạ Tinh Hàng: “……”
Không phải, khoảng cách giữa bọn họ cũng phải đến hơn một mét, hơn nữa lực độ Nhiếp Thiên Thu nhào vào ngực hắn, có thể so với thú dữ xuống núi đó, được không?
Cái này chẳng lẽ là…… Chiếm tiện nghi?
Tác giả có lời muốn nói:
Thiên Thu: ┓(???`?)┏ Buông tha em đi ~
~ Hết chương 11~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro