Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Biết Ta Là Cao Nhân
. Cây
Lão Ma Đồng
2024-09-09 19:48:52
“Ai?”
Yến Thủy Thủy đột nhiên giật mình, quay lại nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy tiếng lá cây ma sát sàn sạt vang lên, đồng thời như có tiếng cây gỗ chậm rãi uốn cong rất nhỏ lại không ngừng vang lên.
Sau đó bóng đen to lớn loang lổ lỗ chỗ che khuất ánh đèn trước cổng.
Đó là một cây tùng đang khom người xuống.
Nó hoàn toàn uốn cong thân cây, tựa như một chiếc cầu hình vòm độ cong cực cao, khiến người ta nghi ngờ rốt cuộc nó có còn là cây tùng thà bị gãy chứ không chịu cong nữa không, lúc một lượng lớn lá kim trên tán cây chính rủ xuống mặt đất, chỉ thấy từng cành cây dần tách ra, để lộ ra một đoạn thân cây thô ráp, che kín vết nứt.
Trên vỏ cây chậm rãi nứt ra ba khe hở, trong đó hai khe hở phía dưới có thể thấy được ánh sáng màu xanh biếc, hình như là đôi mắt, còn vết nứt ở phía trên, lại như cái miệng đang mím chặt.
Một khuôn mặt dựng ngược, to lớn, đơn sơ.
Nó như một người khổng lồ cao gầy, khom người xuống, cúi người xuống, ngoẹo đầu ngược lại, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Yến Thủy Thủy ở trong tiệm, lại lần nữa mở miệng, chậm chạp và trúc trắc lặp lại một lần:
“Bỏ xuống.”
“Cái này…” Yến Thủy Thủy khiếp sợ nhìn khuôn mặt cây tùng che ở trước cửa tiệm, lẩm bẩm nói: “Thụ yêu?”
Nàng cũng được nghe nói đến lịch sử giới tu hành, từ sau kiếp nạn lớn thời kỳ thượng cổ, thế gian không còn xuất hiện loại sinh vật “Yêu” này nữa, bởi vì giữa thiên địa tràn ngập ngoại ma đâu đâu cũng có, nếu không có thượng giới ban cho pháp thân truyền thừa, thì không thể tu hành, không thể hấp thu linh khí thiên địa.
Chỉ có loài người thông minh trí tuệ bẩm sinh, có tư cách đạt được rất nhiều pháp thân truyền thừa đạo thống của thượng giới.
Ngay cả động vật cũng không thể tu luyện mở linh trí, huống chi thực vật?
Thế nhưng, lúc này trước mặt nàng lại tồn tại một Thụ yêu đã mở linh trí!
“Chẳng lẽ là từ thời kỳ thượng cổ…”
Yến Thủy Thủy vô thức nghĩ đến khả năng này, lập tức khẽ cau mày nói, “Không đúng, hơi thở này còn không cường đại bằng ta, còn yếu hơn ta một chút…”
Nếu là Thụ yêu được mở linh trí từ thời kỳ thượng cổ tu luyện đến nay, sao có thể chỉ mạnh hơn nàng chút đó?
Hơn nữa nhìn từ độ cao của cây tùng này, thụ linh cũng không lâu, e rằng mới trồng ở nơi này chưa được nhiều năm, biết đâu tuổi tác còn không lớn hơn nàng, nói chuyện cũng khó khăn không lưu loát, có lẽ mới học được không lâu.
Vậy chỉ có một khả năng – nó cũng mới mở ra linh trí trước đây không lâu.
“Ngươi mở linh trí thế nào?” Yến Thủy Thủy không nhịn được hỏi.
Mi tâm ở trên khuôn mặt cây tùng chậm rãi nhăn lại, hình như đang suy nghĩ phải trả lời như thế nào, qua nửa ngày nó mới chậm chạp nói: “Hắn không cho phép ta nói ra.”
“Hắn?” Yến Thủy Thủy nghe được cái tên này, không nhịn được hỏi: “Hắn là ai? Người giúp ngươi mở linh trí sao?”
Khuôn mặt cây tùng lại chậm lụt suy nghĩ một lúc, mới nói: “Ta không nói cho ngươi biết.”
Yến Thủy Thủy nghe xong, tròng mắt giảo hoạt đảo lòng vòng, nói: “Được, vậy ta không hỏi, nhưng ngươi bằng lòng giúp hắn trông coi cửa tiệm tranh chữ này, có phải vì báo đáp ân tình hắn giúp ngươi mở linh trí không?”
“Đúng.” Khuôn mặt cây tùng chậm rãi trả lời.
“Tốt! Đùng là chủ nhân của cửa tiệm tranh chữ này giúp ngươi mở linh trí!” Yến Thủy Thủy kêu lên một tiếng, dường như tìm ra được bí mật lớn giơ tay lên, dùng ngón trỏ chỉ vào khuôn mặt cây tùng.
“Hả? Ta không nói…”
Dường như khuôn mặt cây tùng rất hoang mang da mặt nhăn nhíu, chậm lụt suy nghĩ một lúc, mới hiểu được mình bị lời nói này lừa gạt, không nhịn được sắc mặt chậm rãi trở nên bối rối và bất đắc dĩ, còn hiện ra một tia uất ức, như một đứa bé bị bắt nạt, chầm chập nói: “Loài người… Thật gian xảo.”
“Ngươi đừng lo lắng, ta tùy tiện hỏi một chút mà thôi.” Yến Thủy Thủy liền xua tay, lại nói: “Ngươi muốn ta bỏ cái gì xuống? Những cục giấy lộn này sao?”
“Đó là đồ của hắn, không cho phép mang đi.” Khuôn mặt cây tùng từ từ nói, đột nhiên lại cảnh giác bổ sung một câu: “Ngươi đừng nghĩ lừa ta nữa, ta có thể nhận ra.”
“Ồ, được thôi.”
Yến Thủy Thủy gật đầu, lại ném cục giấy lộn ở trên tay vào trong sọt rác ở bên cạnh, giơ hai tay lên nói: “Ta đã để lại chỗ cũ, lần này được rồi chứ?”
Khuôn mặt cây tùng chậm rãi gật đầu một cái, lá tùng đầy trên đầu như mũ lông của nó, cũng lắc lư một chút, chậm rãi nói: “Chỉ cần đừng lấy đồ của hắn là được.”
Yến Thủy Thủy phát hiện hình như Thụ yêu này vừa mở linh trí, như một đứa bé, hơn nữa cũng không có ác ý gì, không nhịn được mỉm cười hỏi thăm: “Vậy ta còn hít thở thì sao, không khí trong tiệm này cũng bị ta mang đi, vậy có tính không?”
Khuôn mặt cây tùng khựng lại một chút, hình như bị nàng hỏi đến ngơ ngác, hoang mang suy nghĩ một lúc lâu, mới nói: “Không tính.”
“Vậy thì tốt.” Yến Thủy Thủy mỉm cười, “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi, có thể nói điều này cho ta biết không?”
“Không biết.” Khuôn mặt cây tùng đong đưa.
Yến Thủy Thủy chớp mắt, nói: “Được thôi, xem ra ngươi vừa thức tỉnh linh trí, còn chưa thật sự tu luyện, người kia giúp ngươi mở linh trí, chẳng lẽ còn chưa giúp ngươi cầu xin thượng giới truyền thừa pháp thân cho người sao?”
“Đó là cái gì?” Khuôn mặt cây tùng tò mò hỏi.
Yến Thủy Thủy suy nghĩ, nói: “Có thể cho ngươi cách tu luyện biến thành hình người.”
“Biến thành người?” Đôi mắt trên khuôn mặt cây tùng sáng rực lên, như rất mong chờ.
“Đúng, ngươi muốn không?” Yến Thủy Thủy mỉm cười nói.
Cây tùng nghiêng đầu, nghĩ một lúc, mới lên tiếng: “Hắn chưa từng nói ta có thể biến thành người…”
Yến Thủy Thủy cười nói: “Vậy sao ngươi không tự hỏi hắn một chút?”
“”Không biết vì sao, chỉ cần hắn chú ý đến ta, ta sẽ không động đậy được.” Cây tùng trầm thấp nói: “Thế nhưng, ta cũng chỉ muốn yên lặng canh cửa giúp hắn.”
Yến Thủy Thủy nghe vậy, đột nhiên hơi thích cây tùng ngốc nghếch đến đáng yêu này, không nhịn được nói: “Vậy ngày mai ta hỏi giúp ngươi một chút, nếu hắn đồng ý, ta xây pháp đàn giúp ngươi, lại xin thượng giới truyền thừa pháp thân, sao nào?”
Khuôn mặt cây tùng ngây ngốc suy tính mấy giây, nói: “Ngươi là người tốt, cảm ơn ngươi.”
“Hì hì, đó là đương nhiên.” Yến Thủy Thủy nở nụ cười, đột nhiên rất hứng thú hỏi: “Đúng, ta nhớ không nhầm, cây tùng là loài lưỡng tính, nếu ngươi có thể biến thành hình người, muốn làm nam hay nữ?”
“Không biết.”
Cây tùng cau mày, hình như đang nghĩ đến sự khác biệt của nam nữ, nghĩ một lúc, nói: “Hắn là nam, ta có thể trở nên giống hắn không?”
“Hắn là nam?” Yến Thủy Thủy không ngờ nàng cũng không tìm hiểu, cây tùng ngốc nghếch này đã tự nói ra, chẳng lẽ thật sự là người trẻ tuổi nhìn như người phàm kia?
Nàng không nhịn được cười nói: “Ngươi hy vọng hắn cũng thích ngươi sao?”
Cây tùng lại suy nghĩ, nhẹ gật đầu.
“Vậy ngươi biến thành nữ đi.” Yến Thủy Thủy cười hì hì nói: “Nam nhân bình thường đều thích nữ, ngươi biến thành nữ, biết đâu hắn sẽ thích ngươi.”
“Được.” Khuôn mặt cây tùng gật đầu, trở nên kiên định.
“Vậy ta đi đây.” Yến Thủy Thủy cười nói: “Ngày mai ta lại đến tìm ngươi, tạm biệt.”
Nàng liếc camera giám sát, cũng không tiếp tục tìm kiếm cách xóa bỏ ghi chép, trực tiếp đi ra cửa lớn tiệm tranh chữ, dù sao chủ nhân của tiệm tranh chữ này cũng không phải người phàm.
Cây tùng thấy nàng đi ra ngoài, lại lần nữa đứng thẳng người, chậm rãi nhắm mắt và miệng lại, dường như lại biến thành cây tùng bình thường.
Yến Thủy Thủy đột nhiên giật mình, quay lại nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy tiếng lá cây ma sát sàn sạt vang lên, đồng thời như có tiếng cây gỗ chậm rãi uốn cong rất nhỏ lại không ngừng vang lên.
Sau đó bóng đen to lớn loang lổ lỗ chỗ che khuất ánh đèn trước cổng.
Đó là một cây tùng đang khom người xuống.
Nó hoàn toàn uốn cong thân cây, tựa như một chiếc cầu hình vòm độ cong cực cao, khiến người ta nghi ngờ rốt cuộc nó có còn là cây tùng thà bị gãy chứ không chịu cong nữa không, lúc một lượng lớn lá kim trên tán cây chính rủ xuống mặt đất, chỉ thấy từng cành cây dần tách ra, để lộ ra một đoạn thân cây thô ráp, che kín vết nứt.
Trên vỏ cây chậm rãi nứt ra ba khe hở, trong đó hai khe hở phía dưới có thể thấy được ánh sáng màu xanh biếc, hình như là đôi mắt, còn vết nứt ở phía trên, lại như cái miệng đang mím chặt.
Một khuôn mặt dựng ngược, to lớn, đơn sơ.
Nó như một người khổng lồ cao gầy, khom người xuống, cúi người xuống, ngoẹo đầu ngược lại, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Yến Thủy Thủy ở trong tiệm, lại lần nữa mở miệng, chậm chạp và trúc trắc lặp lại một lần:
“Bỏ xuống.”
“Cái này…” Yến Thủy Thủy khiếp sợ nhìn khuôn mặt cây tùng che ở trước cửa tiệm, lẩm bẩm nói: “Thụ yêu?”
Nàng cũng được nghe nói đến lịch sử giới tu hành, từ sau kiếp nạn lớn thời kỳ thượng cổ, thế gian không còn xuất hiện loại sinh vật “Yêu” này nữa, bởi vì giữa thiên địa tràn ngập ngoại ma đâu đâu cũng có, nếu không có thượng giới ban cho pháp thân truyền thừa, thì không thể tu hành, không thể hấp thu linh khí thiên địa.
Chỉ có loài người thông minh trí tuệ bẩm sinh, có tư cách đạt được rất nhiều pháp thân truyền thừa đạo thống của thượng giới.
Ngay cả động vật cũng không thể tu luyện mở linh trí, huống chi thực vật?
Thế nhưng, lúc này trước mặt nàng lại tồn tại một Thụ yêu đã mở linh trí!
“Chẳng lẽ là từ thời kỳ thượng cổ…”
Yến Thủy Thủy vô thức nghĩ đến khả năng này, lập tức khẽ cau mày nói, “Không đúng, hơi thở này còn không cường đại bằng ta, còn yếu hơn ta một chút…”
Nếu là Thụ yêu được mở linh trí từ thời kỳ thượng cổ tu luyện đến nay, sao có thể chỉ mạnh hơn nàng chút đó?
Hơn nữa nhìn từ độ cao của cây tùng này, thụ linh cũng không lâu, e rằng mới trồng ở nơi này chưa được nhiều năm, biết đâu tuổi tác còn không lớn hơn nàng, nói chuyện cũng khó khăn không lưu loát, có lẽ mới học được không lâu.
Vậy chỉ có một khả năng – nó cũng mới mở ra linh trí trước đây không lâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi mở linh trí thế nào?” Yến Thủy Thủy không nhịn được hỏi.
Mi tâm ở trên khuôn mặt cây tùng chậm rãi nhăn lại, hình như đang suy nghĩ phải trả lời như thế nào, qua nửa ngày nó mới chậm chạp nói: “Hắn không cho phép ta nói ra.”
“Hắn?” Yến Thủy Thủy nghe được cái tên này, không nhịn được hỏi: “Hắn là ai? Người giúp ngươi mở linh trí sao?”
Khuôn mặt cây tùng lại chậm lụt suy nghĩ một lúc, mới nói: “Ta không nói cho ngươi biết.”
Yến Thủy Thủy nghe xong, tròng mắt giảo hoạt đảo lòng vòng, nói: “Được, vậy ta không hỏi, nhưng ngươi bằng lòng giúp hắn trông coi cửa tiệm tranh chữ này, có phải vì báo đáp ân tình hắn giúp ngươi mở linh trí không?”
“Đúng.” Khuôn mặt cây tùng chậm rãi trả lời.
“Tốt! Đùng là chủ nhân của cửa tiệm tranh chữ này giúp ngươi mở linh trí!” Yến Thủy Thủy kêu lên một tiếng, dường như tìm ra được bí mật lớn giơ tay lên, dùng ngón trỏ chỉ vào khuôn mặt cây tùng.
“Hả? Ta không nói…”
Dường như khuôn mặt cây tùng rất hoang mang da mặt nhăn nhíu, chậm lụt suy nghĩ một lúc, mới hiểu được mình bị lời nói này lừa gạt, không nhịn được sắc mặt chậm rãi trở nên bối rối và bất đắc dĩ, còn hiện ra một tia uất ức, như một đứa bé bị bắt nạt, chầm chập nói: “Loài người… Thật gian xảo.”
“Ngươi đừng lo lắng, ta tùy tiện hỏi một chút mà thôi.” Yến Thủy Thủy liền xua tay, lại nói: “Ngươi muốn ta bỏ cái gì xuống? Những cục giấy lộn này sao?”
“Đó là đồ của hắn, không cho phép mang đi.” Khuôn mặt cây tùng từ từ nói, đột nhiên lại cảnh giác bổ sung một câu: “Ngươi đừng nghĩ lừa ta nữa, ta có thể nhận ra.”
“Ồ, được thôi.”
Yến Thủy Thủy gật đầu, lại ném cục giấy lộn ở trên tay vào trong sọt rác ở bên cạnh, giơ hai tay lên nói: “Ta đã để lại chỗ cũ, lần này được rồi chứ?”
Khuôn mặt cây tùng chậm rãi gật đầu một cái, lá tùng đầy trên đầu như mũ lông của nó, cũng lắc lư một chút, chậm rãi nói: “Chỉ cần đừng lấy đồ của hắn là được.”
Yến Thủy Thủy phát hiện hình như Thụ yêu này vừa mở linh trí, như một đứa bé, hơn nữa cũng không có ác ý gì, không nhịn được mỉm cười hỏi thăm: “Vậy ta còn hít thở thì sao, không khí trong tiệm này cũng bị ta mang đi, vậy có tính không?”
Khuôn mặt cây tùng khựng lại một chút, hình như bị nàng hỏi đến ngơ ngác, hoang mang suy nghĩ một lúc lâu, mới nói: “Không tính.”
“Vậy thì tốt.” Yến Thủy Thủy mỉm cười, “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi, có thể nói điều này cho ta biết không?”
“Không biết.” Khuôn mặt cây tùng đong đưa.
Yến Thủy Thủy chớp mắt, nói: “Được thôi, xem ra ngươi vừa thức tỉnh linh trí, còn chưa thật sự tu luyện, người kia giúp ngươi mở linh trí, chẳng lẽ còn chưa giúp ngươi cầu xin thượng giới truyền thừa pháp thân cho người sao?”
“Đó là cái gì?” Khuôn mặt cây tùng tò mò hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Yến Thủy Thủy suy nghĩ, nói: “Có thể cho ngươi cách tu luyện biến thành hình người.”
“Biến thành người?” Đôi mắt trên khuôn mặt cây tùng sáng rực lên, như rất mong chờ.
“Đúng, ngươi muốn không?” Yến Thủy Thủy mỉm cười nói.
Cây tùng nghiêng đầu, nghĩ một lúc, mới lên tiếng: “Hắn chưa từng nói ta có thể biến thành người…”
Yến Thủy Thủy cười nói: “Vậy sao ngươi không tự hỏi hắn một chút?”
“”Không biết vì sao, chỉ cần hắn chú ý đến ta, ta sẽ không động đậy được.” Cây tùng trầm thấp nói: “Thế nhưng, ta cũng chỉ muốn yên lặng canh cửa giúp hắn.”
Yến Thủy Thủy nghe vậy, đột nhiên hơi thích cây tùng ngốc nghếch đến đáng yêu này, không nhịn được nói: “Vậy ngày mai ta hỏi giúp ngươi một chút, nếu hắn đồng ý, ta xây pháp đàn giúp ngươi, lại xin thượng giới truyền thừa pháp thân, sao nào?”
Khuôn mặt cây tùng ngây ngốc suy tính mấy giây, nói: “Ngươi là người tốt, cảm ơn ngươi.”
“Hì hì, đó là đương nhiên.” Yến Thủy Thủy nở nụ cười, đột nhiên rất hứng thú hỏi: “Đúng, ta nhớ không nhầm, cây tùng là loài lưỡng tính, nếu ngươi có thể biến thành hình người, muốn làm nam hay nữ?”
“Không biết.”
Cây tùng cau mày, hình như đang nghĩ đến sự khác biệt của nam nữ, nghĩ một lúc, nói: “Hắn là nam, ta có thể trở nên giống hắn không?”
“Hắn là nam?” Yến Thủy Thủy không ngờ nàng cũng không tìm hiểu, cây tùng ngốc nghếch này đã tự nói ra, chẳng lẽ thật sự là người trẻ tuổi nhìn như người phàm kia?
Nàng không nhịn được cười nói: “Ngươi hy vọng hắn cũng thích ngươi sao?”
Cây tùng lại suy nghĩ, nhẹ gật đầu.
“Vậy ngươi biến thành nữ đi.” Yến Thủy Thủy cười hì hì nói: “Nam nhân bình thường đều thích nữ, ngươi biến thành nữ, biết đâu hắn sẽ thích ngươi.”
“Được.” Khuôn mặt cây tùng gật đầu, trở nên kiên định.
“Vậy ta đi đây.” Yến Thủy Thủy cười nói: “Ngày mai ta lại đến tìm ngươi, tạm biệt.”
Nàng liếc camera giám sát, cũng không tiếp tục tìm kiếm cách xóa bỏ ghi chép, trực tiếp đi ra cửa lớn tiệm tranh chữ, dù sao chủ nhân của tiệm tranh chữ này cũng không phải người phàm.
Cây tùng thấy nàng đi ra ngoài, lại lần nữa đứng thẳng người, chậm rãi nhắm mắt và miệng lại, dường như lại biến thành cây tùng bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro