Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Biết Ta Là Cao Nhân
. Giả Vờ Nai Tơ...
Lão Ma Đồng
2024-09-09 19:48:52
“Không thấy được?” Yến Thủy Thủy nghi ngờ nhìn nam tử phàm nhân trẻ tuổi trước mắt.
Rõ ràng phàm nhân này đứng ở cửa ra vào, cách nơi nàng rơi xuống mười mấy mét, một người sống sờ sờ như nàng rơi từ trên trời xuống, sao hắn có thể không nhìn thấy?
Thế nhưng… Đến bây giờ ngoại ma vẫn chưa giáng lâm, xem ra đúng là hắn không nhìn thấy thật?
Nàng hơi thở phào nhẹ nhõm, lại lần nữa xác nhận: “Ngươi thật sự không nhìn thấy?”
‘Sợ dáng vẻ chuuni đáng xấu hổ bị người ta nhìn thấy như thế sao? Cũng đúng, thật sự rất mất mặt.’
Lâm Chỉ Thủy cười như không cười nhìn đôi chân dài của thiếu nữ, nói: “Yên tâm, thứ không nên nhìn, ta sẽ coi như không thấy.”
Yến Thủy Thủy hơi ngơ ngác.
Ý nghĩa trong những lời phàm nhân này nói, có phải là… thật ra hắn thấy được, nhưng hắn sẽ giả vờ như không thấy được?
Choáng… Rốt cuộc tiểu ca ngươi có nhìn thấy hay không?!
‘Nhưng nếu không dẫn ngoại ma tới, chắc chắn là không thấy được… Có lẽ gia hỏa này thấy ta còn nhỏ, trông lại đáng yêu, muốn hấp dẫn sự chú ý của ta nên mới trêu đùa ta…’
Yến Thủy Thủy hít sâu một hơi, bất đắc dĩ vỗ trán, nói: “Được thôi, vậy coi như ngươi không nhìn thấy đi.”
Nàng đang định xoay người rời đi, đột nhiên khóe mắt liếc qua, phát hiện dưới mái hiên cửa tiệm nho nhỏ này còn gắn camera!
Dù bây giờ phàm nhân này còn chưa phát hiện điều gì, có lẽ trong lòng chỉ hơi nghi ngờ, nhưng chẳng may hắn đi kiểm tra máy giám sát, bị hắn nhìn thấy hình ảnh mình từ trên trời rơi xuống thì nguy!
Sau khi trong đầu thoáng qua suy nghĩ này, Yến Thủy Thủy mới vừa sải bước đã cứng lại.
“Ha ha, ha ha ha.”
Yến Thủy Thủy xấu hổ cười hai tiếng, như không có việc gì đặt bàn chân đi giày da nhỏ của mình xuống, cố gắng ra vẻ tự nhiên xoay người nhìn về phía Lâm Chỉ Thủy, tội nghiệp nhìn về phía hắn, dường như sắp bật khóc, cầu xin: “Tiểu ca ca, ngươi xem ta đã bị ướt sũng, có thể cho ta đi vào ngồi một chút không?”
Lúc đang nói chuyện, mười ngón tay của nàng đã nắm chặt lấy nhau, đặt trước ngực mình, bày ra dáng vẻ đáng yêu, chỉ thiếu điều bật khóc hu hu.
Lại phối hợp với khuôn mặt thanh xuân xinh đẹp này, sợi tóc đen nhánh ướt sũng dán vào làn da trắng nõn, hàng lông mi thon dài thật dày còn dính giọt nước, càng có vẻ động lòng người.
Khóe môi Lâm Chỉ Thủy hơi giật giật.
Lời này… sao nghe là lạ?
Nếu không biết từ đầu đến cuối, chỉ nhìn mỗi tình huống, dựa vào lời nói vừa rồi kết hợp với vẻ mặt của thiếu nữ cùng giọt nước chảy xuôi trên đùi, chắc chắn sẽ có người hưng phấn nói: Ta từng xem kịch bản này!
“Khụ, vào đi.”
Tuy Lâm đại sư không được tính là một lòng hướng thiện, nhưng cũng không từ chối, dù sao hắn cũng phải đợi Tiểu Xà nhà mình đến, để nàng vào trong tránh mưa cũng không có gì, có một thiếu nữ đáng yêu nói chuyện giải buồn với mình cũng rất tốt…
“Tiểu ca ca thật đúng là người tốt, cảm ơn ngươi!”
Yến Thủy Thủy vui mừng kêu một tiếng, lập tức lấy tốc độ gần như là cực hạn của phàm nhân lách vào trong phòng, trong lòng không quên khinh bỉ một hồi.
‘Cô nãi nãi biết mà, đám nam tử phàm trần này vừa nhìn thấy tiểu cô nương xinh đẹp đã không nhúc nhích nổi, vừa rồi ta nói mấy lời mập mờ có hàm ý, hẳn xương cốt của gia hỏa này đã mềm nhũn, chắc chắn hiện tại trong đầu hắn toàn điều dơ bẩn đi? Dáng vẻ hiện tại của cô nãi nãi rõ ràng chỉ là thiếu nữ 28, thật đúng là cầm thú! Thật muốn cho hắn biết cô nãi nãi đã 45!’
Đương nhiên, nàng cũng chỉ có thể mắng chửi trong lòng.
Việc khẩn cấp trước mắt là xóa bỏ ghi chép giám sát, nếu dẫn ngoại ma tới thì xong đời.
Tạm thời cứ giả vờ non nớt đi… Nàng âm thầm quyết đinh.
“Ngươi cứ tránh mưa ở đây.”
Lâm Chỉ Thủy uống một ngụm trà, sau đó lại liếc nhìn thiếu nữ, tùy ý nói: “Bạn gái của ta sắp đến đón ta, có lẽ một lúc nữa sẽ đến, đợi lát nữa ta phải quay về, ngươi cứ chờ mưa tạnh hẵng đi, thuận tiện khóa cửa lại giúp ta là được.”
Yến Thủy Thủy không nhịn được ngẩn ngơ, hỏi: “Được chứ?”
Phàm nhân này không sợ nàng trộm đồ trong tiệm sao? Cho dù có camera, nhưng muốn bắt trộm cũng rất phiền phức, không phải sao?
Lại có thể tin tưởng một người xa lạ như nàng đến thế?
Hơn nữa còn cố ý nhắc đến bạn gái, chẳng lẽ nói… thật ra hắn cũng không định ấy ấy trẻ con?
“Đương nhiên.”
Lâm Chỉ Thủy mỉm cười gật đầu.
Cửa tiệm rách nát này không có một thứ đồ chơi nào đáng tiền, hắn lắp đặt camera ở cửa ra vào cũng chỉ để trang trí mà thôi, về phần tranh chữ gì đó, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể viết ra một đống lớn, đối với người không yêu thích thư pháp, đây chỉ là một đống giấy vụn mà thôi.
Cửa tiệm rách nát này còn sợ người ta trộm?
Hơn nữa nhìn từ khí chất và cách ăn mặc của thiếu nữ này, rõ ràng nàng là hài tử nhà có tiền, sao lại trộm chút đồ rách nát của hắn chứ?
Đương nhiên hắn rất yên tâm.
“Vậy thật sự cảm ơn ngươi, tiểu ca ca.” Yến Thủy Thủy lập tức mỉm cười rực rỡ.
Nàng vốn định vụng trộm thi triển Vong Thần Châm, để phàm nhân này quên mất ký ức trong khoảng thời gian này, sau đó phá hủy camera gì đó rồi lại rời đi, bây giờ xem ra phàm nhân này rất tốt tính, hay là thôi đi.
Vậy chờ phàm nhân này rời đi, nàng lại xóa bỏ ghi chép giám sát là được.
Lâm Chỉ Thủy nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa, nói: “Chẳng qua không bao lâu nữa mưa sẽ tạnh, ngươi sẽ không phải chờ quá lâu, huống hồ ngươi cũng không quan tâm việc dầm mưa, đúng không?”
Dù sao cũng đã ướt đẫm, còn sợ dầm mưa?
“Sao ngươi biết?” Yến Thủy Thủy hơi giật mình nhìn Lâm Chỉ Thủy.
Rõ ràng phàm nhân này đứng ở cửa ra vào, cách nơi nàng rơi xuống mười mấy mét, một người sống sờ sờ như nàng rơi từ trên trời xuống, sao hắn có thể không nhìn thấy?
Thế nhưng… Đến bây giờ ngoại ma vẫn chưa giáng lâm, xem ra đúng là hắn không nhìn thấy thật?
Nàng hơi thở phào nhẹ nhõm, lại lần nữa xác nhận: “Ngươi thật sự không nhìn thấy?”
‘Sợ dáng vẻ chuuni đáng xấu hổ bị người ta nhìn thấy như thế sao? Cũng đúng, thật sự rất mất mặt.’
Lâm Chỉ Thủy cười như không cười nhìn đôi chân dài của thiếu nữ, nói: “Yên tâm, thứ không nên nhìn, ta sẽ coi như không thấy.”
Yến Thủy Thủy hơi ngơ ngác.
Ý nghĩa trong những lời phàm nhân này nói, có phải là… thật ra hắn thấy được, nhưng hắn sẽ giả vờ như không thấy được?
Choáng… Rốt cuộc tiểu ca ngươi có nhìn thấy hay không?!
‘Nhưng nếu không dẫn ngoại ma tới, chắc chắn là không thấy được… Có lẽ gia hỏa này thấy ta còn nhỏ, trông lại đáng yêu, muốn hấp dẫn sự chú ý của ta nên mới trêu đùa ta…’
Yến Thủy Thủy hít sâu một hơi, bất đắc dĩ vỗ trán, nói: “Được thôi, vậy coi như ngươi không nhìn thấy đi.”
Nàng đang định xoay người rời đi, đột nhiên khóe mắt liếc qua, phát hiện dưới mái hiên cửa tiệm nho nhỏ này còn gắn camera!
Dù bây giờ phàm nhân này còn chưa phát hiện điều gì, có lẽ trong lòng chỉ hơi nghi ngờ, nhưng chẳng may hắn đi kiểm tra máy giám sát, bị hắn nhìn thấy hình ảnh mình từ trên trời rơi xuống thì nguy!
Sau khi trong đầu thoáng qua suy nghĩ này, Yến Thủy Thủy mới vừa sải bước đã cứng lại.
“Ha ha, ha ha ha.”
Yến Thủy Thủy xấu hổ cười hai tiếng, như không có việc gì đặt bàn chân đi giày da nhỏ của mình xuống, cố gắng ra vẻ tự nhiên xoay người nhìn về phía Lâm Chỉ Thủy, tội nghiệp nhìn về phía hắn, dường như sắp bật khóc, cầu xin: “Tiểu ca ca, ngươi xem ta đã bị ướt sũng, có thể cho ta đi vào ngồi một chút không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc đang nói chuyện, mười ngón tay của nàng đã nắm chặt lấy nhau, đặt trước ngực mình, bày ra dáng vẻ đáng yêu, chỉ thiếu điều bật khóc hu hu.
Lại phối hợp với khuôn mặt thanh xuân xinh đẹp này, sợi tóc đen nhánh ướt sũng dán vào làn da trắng nõn, hàng lông mi thon dài thật dày còn dính giọt nước, càng có vẻ động lòng người.
Khóe môi Lâm Chỉ Thủy hơi giật giật.
Lời này… sao nghe là lạ?
Nếu không biết từ đầu đến cuối, chỉ nhìn mỗi tình huống, dựa vào lời nói vừa rồi kết hợp với vẻ mặt của thiếu nữ cùng giọt nước chảy xuôi trên đùi, chắc chắn sẽ có người hưng phấn nói: Ta từng xem kịch bản này!
“Khụ, vào đi.”
Tuy Lâm đại sư không được tính là một lòng hướng thiện, nhưng cũng không từ chối, dù sao hắn cũng phải đợi Tiểu Xà nhà mình đến, để nàng vào trong tránh mưa cũng không có gì, có một thiếu nữ đáng yêu nói chuyện giải buồn với mình cũng rất tốt…
“Tiểu ca ca thật đúng là người tốt, cảm ơn ngươi!”
Yến Thủy Thủy vui mừng kêu một tiếng, lập tức lấy tốc độ gần như là cực hạn của phàm nhân lách vào trong phòng, trong lòng không quên khinh bỉ một hồi.
‘Cô nãi nãi biết mà, đám nam tử phàm trần này vừa nhìn thấy tiểu cô nương xinh đẹp đã không nhúc nhích nổi, vừa rồi ta nói mấy lời mập mờ có hàm ý, hẳn xương cốt của gia hỏa này đã mềm nhũn, chắc chắn hiện tại trong đầu hắn toàn điều dơ bẩn đi? Dáng vẻ hiện tại của cô nãi nãi rõ ràng chỉ là thiếu nữ 28, thật đúng là cầm thú! Thật muốn cho hắn biết cô nãi nãi đã 45!’
Đương nhiên, nàng cũng chỉ có thể mắng chửi trong lòng.
Việc khẩn cấp trước mắt là xóa bỏ ghi chép giám sát, nếu dẫn ngoại ma tới thì xong đời.
Tạm thời cứ giả vờ non nớt đi… Nàng âm thầm quyết đinh.
“Ngươi cứ tránh mưa ở đây.”
Lâm Chỉ Thủy uống một ngụm trà, sau đó lại liếc nhìn thiếu nữ, tùy ý nói: “Bạn gái của ta sắp đến đón ta, có lẽ một lúc nữa sẽ đến, đợi lát nữa ta phải quay về, ngươi cứ chờ mưa tạnh hẵng đi, thuận tiện khóa cửa lại giúp ta là được.”
Yến Thủy Thủy không nhịn được ngẩn ngơ, hỏi: “Được chứ?”
Phàm nhân này không sợ nàng trộm đồ trong tiệm sao? Cho dù có camera, nhưng muốn bắt trộm cũng rất phiền phức, không phải sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại có thể tin tưởng một người xa lạ như nàng đến thế?
Hơn nữa còn cố ý nhắc đến bạn gái, chẳng lẽ nói… thật ra hắn cũng không định ấy ấy trẻ con?
“Đương nhiên.”
Lâm Chỉ Thủy mỉm cười gật đầu.
Cửa tiệm rách nát này không có một thứ đồ chơi nào đáng tiền, hắn lắp đặt camera ở cửa ra vào cũng chỉ để trang trí mà thôi, về phần tranh chữ gì đó, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể viết ra một đống lớn, đối với người không yêu thích thư pháp, đây chỉ là một đống giấy vụn mà thôi.
Cửa tiệm rách nát này còn sợ người ta trộm?
Hơn nữa nhìn từ khí chất và cách ăn mặc của thiếu nữ này, rõ ràng nàng là hài tử nhà có tiền, sao lại trộm chút đồ rách nát của hắn chứ?
Đương nhiên hắn rất yên tâm.
“Vậy thật sự cảm ơn ngươi, tiểu ca ca.” Yến Thủy Thủy lập tức mỉm cười rực rỡ.
Nàng vốn định vụng trộm thi triển Vong Thần Châm, để phàm nhân này quên mất ký ức trong khoảng thời gian này, sau đó phá hủy camera gì đó rồi lại rời đi, bây giờ xem ra phàm nhân này rất tốt tính, hay là thôi đi.
Vậy chờ phàm nhân này rời đi, nàng lại xóa bỏ ghi chép giám sát là được.
Lâm Chỉ Thủy nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa, nói: “Chẳng qua không bao lâu nữa mưa sẽ tạnh, ngươi sẽ không phải chờ quá lâu, huống hồ ngươi cũng không quan tâm việc dầm mưa, đúng không?”
Dù sao cũng đã ướt đẫm, còn sợ dầm mưa?
“Sao ngươi biết?” Yến Thủy Thủy hơi giật mình nhìn Lâm Chỉ Thủy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro