Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Biết Ta Là Cao Nhân
Ngươi Là? (2)
Lão Ma Đồng
2024-09-09 19:48:52
Trình Bất Hưu âm thầm than thở, đây mới là phong thái cao nhân, thần thông lớn như thế lại nói là tiểu đạo, cũng quá khiêm tốn.
“Đợi mực khô, ngươi hãy cầm tự thiếp ra về.” Lâm Chỉ Thủy nói.
“Vâng.”
Một lúc sau.
Sau khi đợi nét mực khô, Trình Bất Hưu liền cất tự thiếp, tiếp theo chuyển 129.600 nguyên cho Lâm Chỉ Thủy, lúc này mới cung kính rời đi.
Chờ người đi được một lúc, Lâm Chỉ Thủy lập tức lấy điện thoại ra, hơi hưng phấn nhìn tin nhắn thông báo thay đổi số dư của ngân hàng.
Lúc này, tiền tiết kiệm của hắn đã được hơn 20 vạn, lần nữa đạt đến một đỉnh cao mới của cuộc sống.
‘Bảo sao nhiều kẻ lừa đảo như vậy, hóa ra lừa người kiếm được nhiều tiền như thế…’
Lâm Chỉ Thủy không nhịn được âm thầm than thở, lập tức lại khinh thường xì một tiếng: ‘Không đúng, ta không phải kẻ lừa đảo! Ta là nhân tài có kiến thức, chỉ là tạm thời không có danh tiếng gì, tương lai trở thành đại gia thư pháp danh xứng với thực, bán một bức chữ mười mấy vạn cũng không tính là quá đáng, ừ… Coi như thu phí sớm…’
Đương nhiên, mục tiêu của hắn là mua một căn nhà tốt một chút ở nội thành, số tiền hơn 20 vạn này còn lâu mới đủ.
Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng thêm.
“Suýt nữa quên mất, còn chưa ăn sáng đâu.”
Lâm Chỉ Thủy sờ bụng, tiện tay mở phần mềm nào đó, đôi mắt không chớp lấy một cái chọn phần bữa sáng trị giá hơn năm mươi đồng nào đó.
Dù sao cũng là người có tiền tiết kiệm hơn 20 vạn, ăn bữa sáng ngon một chút cũng không tính là quá đáng chứ.
Nửa tiếng sau.
Chuông điện thoại vang lên, Lâm Chỉ Thủy đói đến hoa cả mắt cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, là cuộc gọi của người giao đồ ăn.
“Alo?”
“Cái gì? Tìm không thấy?”
“Ngươi thấy số 72 sao? Đúng, ở bên tay trái con đường kia, đi vào một đoạn nữa chính là số 71…”
“Hả? Không có? Có phải ngươi đi ngược hay không, ta nói là bên trái.”
“Sao lại tìm không thấy chứ?”
“Ôi, được thôi, vậy ta đi ra tìm ngươi.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lâm Chỉ Thủy hơi nghẹn lời đứng lên, bây giờ tiểu ca giao đồ ăn đều xảy ra chuyện gì thế, hắn cũng đã nói rõ ràng như vậy, lại còn không tìm thấy?
Dân mù đường cũng dám đi giao đồ ăn sao?
Nhưng hắn cũng chỉ có thể tự mình đi ra ngoài lấy đồ ăn.
Theo Lâm Chỉ Thủy rời đi, cây tùng ở cạnh cửa tiệm tranh chữ cũng khẽ run lên, trên thân cây chậm rãi hiện ra một khuôn mặt, đôi mắt hơi ngây thơ lại lưu luyến si mê mở ra, nhìn theo bóng lưng hắn rời đi.
Qua nửa ngày.
“Cây tùng nhỏ, nhớ ta không?”
Đột nhiên, một giọng nói thiếu nữ trong trẻo như chuông bạc vang lên.
Chỉ thấy một luồng hơi nước chậm rãi hiện ra sau đó biến mất, trong hơi nước cũng xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp mặc áo phông rộng và quần đùi, như đang khoe khoang bày ra một đôi chân dài, làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời khiến người ta phải nhìn chằm chằm.
Khuôn mặt trên cây tùng hơi chuyển động nhìn sang, vẻ mặt ngây ngốc nhìn thiếu nữ.
“Sao thế?” Yến Thủy Thủy cười hì hì nháy mắt phải một cái, cho cây tùng một ánh mắt phóng điện, nói: “Không ngờ ta sẽ đến tìm ngươi nhanh như vậy à, có cảm động không?”
Trên trán của cây tùng như hiện ra một dấu hỏi, chậm chạp hỏi thăm: “Ngươi là?”
“…”
Khóe môi Yến Thủy Thủy hơi giật giật, chỉ cảm thấy đã ném ánh mắt quyến rũ của mình cho đầu gỗ, được thôi, đây thật sự là đầu gỗ.
Nàng hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nói: “Ngươi đã quên tối hôm qua rồi sao? Ta là người ở lại trong tiệm vào tối qua, còn nói sẽ giúp ngươi biến thành hình người, ngươi lại quên cả tỷ tỷ sao?”
Khuôn mặt cây tùng cứng lại suy nghĩ cả nửa ngày, lúc này mới chậm rãi nói: “Ồ, hóa ra là người, thật xin lỗi, ta hơi… Hơi…”
Dường như nó không tìm thấy từ nào để hình dung tình huống của mình.
“Tuổi già ngây ngốc!” Yến Thủy Thủy tức giận nói.
“Ừm, hình như vậy.” Khuôn mặt cây tùng nhẹ gật đầu, lại hơi uất ức xin lỗi: “Thật xin lỗi.”
“Được được, không trách ngươi, dù sao ngươi cũng là đầu gỗ.”
Yến Thủy Thủy đưa tay sờ vỏ cây của nó, nói: “Yên tâm, đợi lát nữa ta sẽ giúp ngươi hỏi chủ nhân của ngươi một chút, xem hắn có đồng ý cho ngươi hóa hình không, thế nhưng… Tối hôm qua ta hỏi sư tôn xong, phát hiện chủ nhân của ngươi còn tài giỏi hơn sự tưởng tượng của ta nhiều, ta cũng không dám chọc giận hắn, chỉ có thể nói bóng nói gió một chút, đến lúc đó hắn không đồng ý, ngươi cũng đừng trách ta.”
“Cảm ơn ngươi.” Khuôn mặt trên cây tùng nói.
“Không có gì, chờ ngươi biến thành hình người, để tỷ tỷ hôn một cái là được.” Yến Thủy Thủy cười híp mắt nói.
Nàng vừa nói xong, đã quay đầu nhìn về nơi xa, nói: “Ồ, hắn đã về.”
Khuôn mặt trên cây tùng đã biến mất, lại biến thành một cây tùng bình thường.
“Đợi mực khô, ngươi hãy cầm tự thiếp ra về.” Lâm Chỉ Thủy nói.
“Vâng.”
Một lúc sau.
Sau khi đợi nét mực khô, Trình Bất Hưu liền cất tự thiếp, tiếp theo chuyển 129.600 nguyên cho Lâm Chỉ Thủy, lúc này mới cung kính rời đi.
Chờ người đi được một lúc, Lâm Chỉ Thủy lập tức lấy điện thoại ra, hơi hưng phấn nhìn tin nhắn thông báo thay đổi số dư của ngân hàng.
Lúc này, tiền tiết kiệm của hắn đã được hơn 20 vạn, lần nữa đạt đến một đỉnh cao mới của cuộc sống.
‘Bảo sao nhiều kẻ lừa đảo như vậy, hóa ra lừa người kiếm được nhiều tiền như thế…’
Lâm Chỉ Thủy không nhịn được âm thầm than thở, lập tức lại khinh thường xì một tiếng: ‘Không đúng, ta không phải kẻ lừa đảo! Ta là nhân tài có kiến thức, chỉ là tạm thời không có danh tiếng gì, tương lai trở thành đại gia thư pháp danh xứng với thực, bán một bức chữ mười mấy vạn cũng không tính là quá đáng, ừ… Coi như thu phí sớm…’
Đương nhiên, mục tiêu của hắn là mua một căn nhà tốt một chút ở nội thành, số tiền hơn 20 vạn này còn lâu mới đủ.
Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng thêm.
“Suýt nữa quên mất, còn chưa ăn sáng đâu.”
Lâm Chỉ Thủy sờ bụng, tiện tay mở phần mềm nào đó, đôi mắt không chớp lấy một cái chọn phần bữa sáng trị giá hơn năm mươi đồng nào đó.
Dù sao cũng là người có tiền tiết kiệm hơn 20 vạn, ăn bữa sáng ngon một chút cũng không tính là quá đáng chứ.
Nửa tiếng sau.
Chuông điện thoại vang lên, Lâm Chỉ Thủy đói đến hoa cả mắt cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, là cuộc gọi của người giao đồ ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Alo?”
“Cái gì? Tìm không thấy?”
“Ngươi thấy số 72 sao? Đúng, ở bên tay trái con đường kia, đi vào một đoạn nữa chính là số 71…”
“Hả? Không có? Có phải ngươi đi ngược hay không, ta nói là bên trái.”
“Sao lại tìm không thấy chứ?”
“Ôi, được thôi, vậy ta đi ra tìm ngươi.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lâm Chỉ Thủy hơi nghẹn lời đứng lên, bây giờ tiểu ca giao đồ ăn đều xảy ra chuyện gì thế, hắn cũng đã nói rõ ràng như vậy, lại còn không tìm thấy?
Dân mù đường cũng dám đi giao đồ ăn sao?
Nhưng hắn cũng chỉ có thể tự mình đi ra ngoài lấy đồ ăn.
Theo Lâm Chỉ Thủy rời đi, cây tùng ở cạnh cửa tiệm tranh chữ cũng khẽ run lên, trên thân cây chậm rãi hiện ra một khuôn mặt, đôi mắt hơi ngây thơ lại lưu luyến si mê mở ra, nhìn theo bóng lưng hắn rời đi.
Qua nửa ngày.
“Cây tùng nhỏ, nhớ ta không?”
Đột nhiên, một giọng nói thiếu nữ trong trẻo như chuông bạc vang lên.
Chỉ thấy một luồng hơi nước chậm rãi hiện ra sau đó biến mất, trong hơi nước cũng xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp mặc áo phông rộng và quần đùi, như đang khoe khoang bày ra một đôi chân dài, làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời khiến người ta phải nhìn chằm chằm.
Khuôn mặt trên cây tùng hơi chuyển động nhìn sang, vẻ mặt ngây ngốc nhìn thiếu nữ.
“Sao thế?” Yến Thủy Thủy cười hì hì nháy mắt phải một cái, cho cây tùng một ánh mắt phóng điện, nói: “Không ngờ ta sẽ đến tìm ngươi nhanh như vậy à, có cảm động không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên trán của cây tùng như hiện ra một dấu hỏi, chậm chạp hỏi thăm: “Ngươi là?”
“…”
Khóe môi Yến Thủy Thủy hơi giật giật, chỉ cảm thấy đã ném ánh mắt quyến rũ của mình cho đầu gỗ, được thôi, đây thật sự là đầu gỗ.
Nàng hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nói: “Ngươi đã quên tối hôm qua rồi sao? Ta là người ở lại trong tiệm vào tối qua, còn nói sẽ giúp ngươi biến thành hình người, ngươi lại quên cả tỷ tỷ sao?”
Khuôn mặt cây tùng cứng lại suy nghĩ cả nửa ngày, lúc này mới chậm rãi nói: “Ồ, hóa ra là người, thật xin lỗi, ta hơi… Hơi…”
Dường như nó không tìm thấy từ nào để hình dung tình huống của mình.
“Tuổi già ngây ngốc!” Yến Thủy Thủy tức giận nói.
“Ừm, hình như vậy.” Khuôn mặt cây tùng nhẹ gật đầu, lại hơi uất ức xin lỗi: “Thật xin lỗi.”
“Được được, không trách ngươi, dù sao ngươi cũng là đầu gỗ.”
Yến Thủy Thủy đưa tay sờ vỏ cây của nó, nói: “Yên tâm, đợi lát nữa ta sẽ giúp ngươi hỏi chủ nhân của ngươi một chút, xem hắn có đồng ý cho ngươi hóa hình không, thế nhưng… Tối hôm qua ta hỏi sư tôn xong, phát hiện chủ nhân của ngươi còn tài giỏi hơn sự tưởng tượng của ta nhiều, ta cũng không dám chọc giận hắn, chỉ có thể nói bóng nói gió một chút, đến lúc đó hắn không đồng ý, ngươi cũng đừng trách ta.”
“Cảm ơn ngươi.” Khuôn mặt trên cây tùng nói.
“Không có gì, chờ ngươi biến thành hình người, để tỷ tỷ hôn một cái là được.” Yến Thủy Thủy cười híp mắt nói.
Nàng vừa nói xong, đã quay đầu nhìn về nơi xa, nói: “Ồ, hắn đã về.”
Khuôn mặt trên cây tùng đã biến mất, lại biến thành một cây tùng bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro