Toàn Thôn Xuyên Đến Thập Niên 90
Chương 12
Hương Tô Lật
2024-11-20 21:34:22
Khi mọi thứ đang yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng sóng vỗ vào vách đá thì đồng chí nam trung niên dẫn đầu đã đi thẳng đến trước mặt mọi người, trên tay đang cầm một vật gì đó kỳ lạ, mở miệng, giọng nói vô cùng to: "Xin chào mọi người, tôi đến từ Đơn vị 54321, họ Cổ, tôi phụ trách trường hợp khẩn cấp lần này."
Lời nói của ông ta rất vang dội và mạnh mẽ, ông ta dừng lại một chút rồi nói: "Tôi biết mọi người đều đang bối rối về tình hình hiện tại. Với tư cách là người phụ trách, tôi có thể nói chắc chắn với mọi người. Mọi người đã xuyên không."
Xuyên không là cái gì?
Mọi người trong thôn họ Điền bối rối nhìn nhau, cả một đám không ai biết gì cả.
Họ rất bối rối, nhưng đồng chí Cổ trong quân đội thì không, ông ta trực thuộc Văn phòng Xử lý Sự cố Đặc biệt và đây không phải là lần đầu tiên ông ta giải quyết một việc như vậy. Mặc dù trước đây đã gặp rất nhiều người xuyên không đến đây. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên mà có gần hai trăm người cùng xuyên không với quy mô lớn như thế, chỉ là ông ta cũng không quá kích động.
Dù nhiều hay ít thì ông ta cũng đã có kinh nghiệm xử lý.
Nhưng lần này thật sự rất đặc biệt, dù sao cũng có quá nhiều người.
Tuy nhiên, không có gì che giấu, đây là chính sách của bọn họ. Nếu đã không thể giấu được lâu thì không bằng xử lý tốt ngay từ đầu, như vậy ngược lại sẽ càng có lợi cho việc triển khai công việc.
Ngay khi nhận được cuộc gọi khẩn cấp vào nửa đêm qua, ông ta không hề do dự mà dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới đây chỉ đạo công việc. Những người chạy nạn đến từ quá khứ này đã trải qua vòng thẩm vấn thứ nhất, câu hỏi của mỗi gia đình cũng không giống nhau, vì vậy bây giờ bọn họ đã có được những tổng kết sơ bộ ban đầu.
Thôn họ Điền, già trẻ trên dưới tổng cộng có một trăm tám mươi bảy người, sống trong một triều đại thường xuyên xảy ra thiên tai và nội chiến, họ chạy trốn từ Bắc vào Nam, cạn kiệt lương thực, lại gặp phải địa long xoay người, lúc tỉnh lại đã xuyên không tới thời hiện đại năm 1995.
Tình hình thực tế còn phải hỏi thêm hai ba lượt nữa.
Nhưng bây giờ quan trọng nhất là phải thu xếp ổn thỏa cho gần hai trăm người này.
Đồng chí Cố thấy mọi người ngơ ngác, không biết xuyên không là gì thì giải thích, nói: “Chúng tôi vẫn chưa xác định được niên đại của mọi người, nhưng hiện tại là năm 1995, nói cách khác, có thể vì địa long xoay người mà mấy người đã đi tới mấy trăm năm sau."
"Hả! Trời ơi!"
"Vậy là ý gì? Mấy trăm năm sau? Này, này, này..."
"Không thể nào, tuyệt đối không thể, chuyện này... Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Chúng tôi, chúng tôi..."
"Cái này, cái này, cái này, chuyện như vậy sao có thể xảy ra? Điều này không phải sự thật, điều này không phải sự thật phải không?"
....
Một đám người nói năng lộn xộn nhưng thật ra cũng không biết phải nói cái gì. Bọn họ không hiểu rõ chủ đề này, cũng chưa từng nghe qua trong thoại bản! Những câu chuyện họ đã nghe đều là về hồ ly và quái vật, chứ thực sự chưa từng nghe qua cái gì mà "xuyên không".
Không hiểu, thật sự không hiểu gì cả.
Đồng chí Cổ: "Tôi biết mọi người không hiểu lắm nhưng cũng không sao, sau này dần dần mọi người sẽ hiểu thôi. Chuyện đầu tiên tôi muốn nói với mọi người là nếu mọi người đã đến đây thì phải tuân thủ pháp luật của chúng tôi."
Cần phải cứng rắn thì nên cứng rắn, nhất là khi gặp phải người dân sống ở thời cổ đại thế này, bọn họ vừa đông lại còn ở cùng một thôn, cứng rắn một chút sẽ dễ quản lý hơn.
Lời nói của ông ta rất vang dội và mạnh mẽ, ông ta dừng lại một chút rồi nói: "Tôi biết mọi người đều đang bối rối về tình hình hiện tại. Với tư cách là người phụ trách, tôi có thể nói chắc chắn với mọi người. Mọi người đã xuyên không."
Xuyên không là cái gì?
Mọi người trong thôn họ Điền bối rối nhìn nhau, cả một đám không ai biết gì cả.
Họ rất bối rối, nhưng đồng chí Cổ trong quân đội thì không, ông ta trực thuộc Văn phòng Xử lý Sự cố Đặc biệt và đây không phải là lần đầu tiên ông ta giải quyết một việc như vậy. Mặc dù trước đây đã gặp rất nhiều người xuyên không đến đây. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên mà có gần hai trăm người cùng xuyên không với quy mô lớn như thế, chỉ là ông ta cũng không quá kích động.
Dù nhiều hay ít thì ông ta cũng đã có kinh nghiệm xử lý.
Nhưng lần này thật sự rất đặc biệt, dù sao cũng có quá nhiều người.
Tuy nhiên, không có gì che giấu, đây là chính sách của bọn họ. Nếu đã không thể giấu được lâu thì không bằng xử lý tốt ngay từ đầu, như vậy ngược lại sẽ càng có lợi cho việc triển khai công việc.
Ngay khi nhận được cuộc gọi khẩn cấp vào nửa đêm qua, ông ta không hề do dự mà dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới đây chỉ đạo công việc. Những người chạy nạn đến từ quá khứ này đã trải qua vòng thẩm vấn thứ nhất, câu hỏi của mỗi gia đình cũng không giống nhau, vì vậy bây giờ bọn họ đã có được những tổng kết sơ bộ ban đầu.
Thôn họ Điền, già trẻ trên dưới tổng cộng có một trăm tám mươi bảy người, sống trong một triều đại thường xuyên xảy ra thiên tai và nội chiến, họ chạy trốn từ Bắc vào Nam, cạn kiệt lương thực, lại gặp phải địa long xoay người, lúc tỉnh lại đã xuyên không tới thời hiện đại năm 1995.
Tình hình thực tế còn phải hỏi thêm hai ba lượt nữa.
Nhưng bây giờ quan trọng nhất là phải thu xếp ổn thỏa cho gần hai trăm người này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đồng chí Cố thấy mọi người ngơ ngác, không biết xuyên không là gì thì giải thích, nói: “Chúng tôi vẫn chưa xác định được niên đại của mọi người, nhưng hiện tại là năm 1995, nói cách khác, có thể vì địa long xoay người mà mấy người đã đi tới mấy trăm năm sau."
"Hả! Trời ơi!"
"Vậy là ý gì? Mấy trăm năm sau? Này, này, này..."
"Không thể nào, tuyệt đối không thể, chuyện này... Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Chúng tôi, chúng tôi..."
"Cái này, cái này, cái này, chuyện như vậy sao có thể xảy ra? Điều này không phải sự thật, điều này không phải sự thật phải không?"
....
Một đám người nói năng lộn xộn nhưng thật ra cũng không biết phải nói cái gì. Bọn họ không hiểu rõ chủ đề này, cũng chưa từng nghe qua trong thoại bản! Những câu chuyện họ đã nghe đều là về hồ ly và quái vật, chứ thực sự chưa từng nghe qua cái gì mà "xuyên không".
Không hiểu, thật sự không hiểu gì cả.
Đồng chí Cổ: "Tôi biết mọi người không hiểu lắm nhưng cũng không sao, sau này dần dần mọi người sẽ hiểu thôi. Chuyện đầu tiên tôi muốn nói với mọi người là nếu mọi người đã đến đây thì phải tuân thủ pháp luật của chúng tôi."
Cần phải cứng rắn thì nên cứng rắn, nhất là khi gặp phải người dân sống ở thời cổ đại thế này, bọn họ vừa đông lại còn ở cùng một thôn, cứng rắn một chút sẽ dễ quản lý hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro