Toàn Thôn Xuyên Đến Thập Niên 90
Chương 23
Hương Tô Lật
2024-11-20 21:34:22
Bà cụ tỏ vẻ mình biết hết mọi thứ.
Điền Điềm nhỏ giọng lẩm bẩm: “Rõ ràng là cháu lên tìm hiểu.”
Tống Xuân Mai nhéo con gái, Điền Điềm không đau nhưng vẫn nhe răng tỏ vẻ rất đau với bà. Tống Xuân Mai: “Con quỷ siêu quậy nhà con.”
Điền Điềm làm nũng ôm lấy cánh tay mẹ, cười lấy lòng.
Tống Xuân Mai xoa xoa mái tóc của cô, nói: “Đừng cười ngốc. Con không có tóc, còn phơi nắng đen thui vậy, sau này sao gả được ra ngoài.”
Điền Điềm nhún vai tỏ vẻ không sao, nụ cười lại càng thêm xán lạn: “Con vẫn còn là một đứa trẻ.”
Cô bé Điền Điềm này dựa theo yêu cầu của mình, khi cần là người lớn thì nói mình trưởng thành rồi, là người lớn rồi. Khi cần mình là trẻ con thì nói con vẫn còn là một đứa trẻ.
Phút chốc lại thay đổi hình dáng.
Tống Xuân Mai cảm thấy con gái thật lươn lẹo.
Bà ấy trừng mắt nhìn con gái một cái, Điền Điềm chỉ cười đầy ngọt ngào.
Điền Đông đứng xếp hàng quay đầu lại nhìn em gái. Anh ấy cảm thấy kì lạ.
Sao em gái anh ấy lại đen như vậy!
Nhưng nghĩ lại, trong thôn bọn họ có ai không đen. Tuy tự xưng là xuất thân từ gia đình trí thức nhưng em họ Thái Vân cũng đen như cục than. Nhà ai chạy nạn sống đến giờ đã là giỏi lắm rồi!
“Người tiếp theo.”
Tiếng nói chuyện cắt ngang suy nghĩ miên man của Điền Đông. Tới lượt anh ấy, anh ấy mau chóng gọi người: “Ông nội! Mau tới đây, đến mình rồi.”
Ông cụ Điền mau chóng tiến lên. Ông cụ Điền có quen những người đứng phân phát vật phẩm, à, họ là những người lúc đầu nhận nhầm đối phương là quỷ đó.
Mấy đứa nhóc bận rộn cả ngày nay vừa thấy ông cụ Điền bèn cười nói: “Ông Điền, Điền Viễn Sơn đúng không?”
Ông cụ Điền mau chóng gật đầu: “Đúng vậy.”
Trước kia ở trong thôn, bạn cùng tuổi thường kêu là ông cụ Điền, ông bạn già, còn người nhỏ thì kêu ông là trưởng thôn. Bạn già nhà ông thì kêu ông là ông, đã cả chục năm nay không có ai kêu tên ông. Nhưng tới đây thì phải dùng họ tên.
Không chỉ dùng họ tên, còn dùng tới chữ ký, làm gì cũng phải dùng tên, ấn dấu tay.
Lúc mới đầu bọn họ còn thấp thỏm, sợ đóng dấu tay sẽ bị người ta đem bán. Nhưng chuyện này không phải do ông quyết định, mà đều là do bọn họ.
Cũng may trong thôn có một người miễn cưỡng đọc được chữ, xác nhận không phải là khế ước bán mình mọi người mới dám đóng dấu tay.
Thường xuyên làm cũng thành thói quen.
“Điền Viễn Sơn, mười hai người, sáu nam sáu nữ.” Trương Hoành phụ trách phân phát vật phẩm lấy một bao tải màu hồng trắng xanh đưa cho ông cụ Điền, sau đó bắt đầu kiểm tra đối chiếu với bảng biểu: “Khăn lông mười hai cái, chậu rửa mặt mười hai cái, xà phòng thơm...”
Từ kiện nhỏ tới kiện lớn, đồ lặt vặt cũng không ít. Ông cụ Điền nghiêm túc đếm, chẳng bao lâu cả nhà họ Điền kéo theo đủ lại bao lớn bao nhỏ về. Điền Điềm và Điền Đào cũng tự kéo riêng một bao.
Trương Hoành: “Vật phẩm sinh hoạt đã xong, sau khi mọi người về nhà thì đi qua bên cạnh xếp hàng nhận lương thực.”
Ông cụ Điền kích động: “Được!”
Không có thứ gì quan trọng hơn lương thực, đây chính là cần để tồn tại.
Điền Điềm thấy ông nội cô vui đến ngẩn người thì lên tiếng nhắc nhở: “Ông nội ơi, mau đi, còn phải nhận lương thực nữa.”
Cô lên tiếng nhắc nhở xong, ông cụ Điền liền gật đầu: “Đúng đúng đúng, đi mau!”
Cả gia đình đều hấp tấp, ngay cả người là trưởng thôn luôn cẩn thận khi làm việc cũng lâng lâng, vui mừng như muốn bay thẳng lên trời. Ông cụ cười ra nếp nhăn, lên tiếng dặn dò: “Mau một chút, nhận xong còn phải về nhà dọn dẹp nữa.”
“Đúng đúng đúng.”
Cả nhà họ Điền vui vẻ như muốn bay thẳng lên trời, những nhà khác cũng không kém. Mọi người ngừng nói, bước đi nhanh như bay. Nhiều người trẻ tuổi còn chạy tới chạy lui tới khi trán lấm tấm mồ hôi, nhưng khóe miệng thì rộng tới tận tai.
Người dân hôm nay thật sự rất vui!
Bạn nói xem sao cuộc sống lại tốt như vậy.
Điền Điềm dùng sức vác bao tải lên vai, đi nhanh như bay: “Mau, mau lên!”
Điền Điềm nhỏ giọng lẩm bẩm: “Rõ ràng là cháu lên tìm hiểu.”
Tống Xuân Mai nhéo con gái, Điền Điềm không đau nhưng vẫn nhe răng tỏ vẻ rất đau với bà. Tống Xuân Mai: “Con quỷ siêu quậy nhà con.”
Điền Điềm làm nũng ôm lấy cánh tay mẹ, cười lấy lòng.
Tống Xuân Mai xoa xoa mái tóc của cô, nói: “Đừng cười ngốc. Con không có tóc, còn phơi nắng đen thui vậy, sau này sao gả được ra ngoài.”
Điền Điềm nhún vai tỏ vẻ không sao, nụ cười lại càng thêm xán lạn: “Con vẫn còn là một đứa trẻ.”
Cô bé Điền Điềm này dựa theo yêu cầu của mình, khi cần là người lớn thì nói mình trưởng thành rồi, là người lớn rồi. Khi cần mình là trẻ con thì nói con vẫn còn là một đứa trẻ.
Phút chốc lại thay đổi hình dáng.
Tống Xuân Mai cảm thấy con gái thật lươn lẹo.
Bà ấy trừng mắt nhìn con gái một cái, Điền Điềm chỉ cười đầy ngọt ngào.
Điền Đông đứng xếp hàng quay đầu lại nhìn em gái. Anh ấy cảm thấy kì lạ.
Sao em gái anh ấy lại đen như vậy!
Nhưng nghĩ lại, trong thôn bọn họ có ai không đen. Tuy tự xưng là xuất thân từ gia đình trí thức nhưng em họ Thái Vân cũng đen như cục than. Nhà ai chạy nạn sống đến giờ đã là giỏi lắm rồi!
“Người tiếp theo.”
Tiếng nói chuyện cắt ngang suy nghĩ miên man của Điền Đông. Tới lượt anh ấy, anh ấy mau chóng gọi người: “Ông nội! Mau tới đây, đến mình rồi.”
Ông cụ Điền mau chóng tiến lên. Ông cụ Điền có quen những người đứng phân phát vật phẩm, à, họ là những người lúc đầu nhận nhầm đối phương là quỷ đó.
Mấy đứa nhóc bận rộn cả ngày nay vừa thấy ông cụ Điền bèn cười nói: “Ông Điền, Điền Viễn Sơn đúng không?”
Ông cụ Điền mau chóng gật đầu: “Đúng vậy.”
Trước kia ở trong thôn, bạn cùng tuổi thường kêu là ông cụ Điền, ông bạn già, còn người nhỏ thì kêu ông là trưởng thôn. Bạn già nhà ông thì kêu ông là ông, đã cả chục năm nay không có ai kêu tên ông. Nhưng tới đây thì phải dùng họ tên.
Không chỉ dùng họ tên, còn dùng tới chữ ký, làm gì cũng phải dùng tên, ấn dấu tay.
Lúc mới đầu bọn họ còn thấp thỏm, sợ đóng dấu tay sẽ bị người ta đem bán. Nhưng chuyện này không phải do ông quyết định, mà đều là do bọn họ.
Cũng may trong thôn có một người miễn cưỡng đọc được chữ, xác nhận không phải là khế ước bán mình mọi người mới dám đóng dấu tay.
Thường xuyên làm cũng thành thói quen.
“Điền Viễn Sơn, mười hai người, sáu nam sáu nữ.” Trương Hoành phụ trách phân phát vật phẩm lấy một bao tải màu hồng trắng xanh đưa cho ông cụ Điền, sau đó bắt đầu kiểm tra đối chiếu với bảng biểu: “Khăn lông mười hai cái, chậu rửa mặt mười hai cái, xà phòng thơm...”
Từ kiện nhỏ tới kiện lớn, đồ lặt vặt cũng không ít. Ông cụ Điền nghiêm túc đếm, chẳng bao lâu cả nhà họ Điền kéo theo đủ lại bao lớn bao nhỏ về. Điền Điềm và Điền Đào cũng tự kéo riêng một bao.
Trương Hoành: “Vật phẩm sinh hoạt đã xong, sau khi mọi người về nhà thì đi qua bên cạnh xếp hàng nhận lương thực.”
Ông cụ Điền kích động: “Được!”
Không có thứ gì quan trọng hơn lương thực, đây chính là cần để tồn tại.
Điền Điềm thấy ông nội cô vui đến ngẩn người thì lên tiếng nhắc nhở: “Ông nội ơi, mau đi, còn phải nhận lương thực nữa.”
Cô lên tiếng nhắc nhở xong, ông cụ Điền liền gật đầu: “Đúng đúng đúng, đi mau!”
Cả gia đình đều hấp tấp, ngay cả người là trưởng thôn luôn cẩn thận khi làm việc cũng lâng lâng, vui mừng như muốn bay thẳng lên trời. Ông cụ cười ra nếp nhăn, lên tiếng dặn dò: “Mau một chút, nhận xong còn phải về nhà dọn dẹp nữa.”
“Đúng đúng đúng.”
Cả nhà họ Điền vui vẻ như muốn bay thẳng lên trời, những nhà khác cũng không kém. Mọi người ngừng nói, bước đi nhanh như bay. Nhiều người trẻ tuổi còn chạy tới chạy lui tới khi trán lấm tấm mồ hôi, nhưng khóe miệng thì rộng tới tận tai.
Người dân hôm nay thật sự rất vui!
Bạn nói xem sao cuộc sống lại tốt như vậy.
Điền Điềm dùng sức vác bao tải lên vai, đi nhanh như bay: “Mau, mau lên!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro