Toàn Thôn Xuyên Đến Thập Niên 90
Chương 46
Hương Tô Lật
2024-11-20 21:34:22
Điền Phú Quý hít sâu một hơi, cười dịu dàng, nói: “Con bé chỉ là một cô gái, con phải dỗ dành nó chút biết chưa? Cha biết con làm được, trong nhà chúng ta chỉ có con hiểu chuyện nhất, cũng là giỏi nhất. Bọn họ không thể so được với con, chỉ một Điền Điềm mà con còn không thể làm được sao? Cha tin Trân Hà nhà mình sẽ làm được.”
Trân Hà được cổ vũ thì rất vui, ra sức gật đầu: “Cha yên tâm, con nhất định sẽ trở thành bạn tốt của Điền Điềm.
Điền Phú Quý: “Đúng, vậy mới đúng chứ.”
Điền Điềm: “Hắt xì, hắt xì!”
Cô đang ngồi trong nhà chính phụ nấu cơm thì hắt xì liên tục mấy cái, bèn xoa mũi nói: “Ai nói xấu gì sau lưng mình vậy.
Mọi người đều yêu thích những ngày lành.
Thế nhưng mà cũng có người vui mừng, có người lại buồn.
Dù vậy những người buồn rầu luôn chiếm rất ít, phần lớn mọi người đều vui đến nỗi không khép miệng lại được, dẫu sao cũng chẳng ai ngốc đến vậy, ngày lành mà lại không thích! Chỉ có ai bị ngu mới ủ rũ như thế. Dù sao bọn họ mới an ổn được mấy ngày, trong thôn không ít người đều đang kiêu ngạo đến mức vểnh đuôi lên trời.
Đúng là chính phủ tốt nhất, nếu không thì nào có đến lượt dân làm chủ như thời nay đâu.
Lại nhớ năm xưa, cái lúc mà vẫn còn Hoàng Đế, người dân thật sự không thể sống nổi, bây giờ mới gọi là được sống này.
Tuy rằng bọn họ vẫn không biết tình hình bên ngoài đảo như thế nào, nhưng mọi người cũng đã đủ hài lòng rồi, cho dù là cuộc sống trên đảo thì cũng đã vô cùng tốt đẹp. Vả lại, cũng không phải là không để cho bọn họ đi ra ngoài, chẳng qua chỉ là học tập mà thôi, học xong rồi thả bọn họ đi cũng được mà.
Nhưng thực tế thì hầu hết mọi người cũng không muốn rời khỏi đảo, ai mà biết tình hình ngoài đảo như thế nào chứ, giống như việc rời khỏi quê hương là rất khó khăn vậy, đối với bên ngoài đảo mọi người vẫn rất hoang mang lo sợ. Nghĩ tới điều này, trong lòng mọi người cứ thấy bồn chồn, tình nguyện ở lại trên đảo.
Ít ra thì cuộc sống bây giờ có vẻ cũng rất an ổn mà.
Những ngày này bọn họ vô cùng bận rộn, tuy nói là học tập nhưng người lớn và trẻ con cũng không học giống nhau. Chỉ có bốn lớp nhưng trọng tâm cũng không phải là một. Nội dung của người lớn chủ yếu liên quan đến đời sống.
Đầu tiên là về luật pháp, không giảng giải quá nhiều chi tiết nhưng tóm lại phải khiến những người cổ đại như họ biết chuyện gì không thể làm, phạm pháp là bị cấm.
Tiếp theo chính là cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của mọi người, không chỉ là cuộc sống thông thường mà còn có cả làm ruộng, nuôi gà, nuôi vịt, nuôi heo, rồi còn có cả câu cá, những việc này có thể gia tăng thu nhập trong nhà, cũng là những việc có thể thay thế làm ruộng.
Làm ruộng thì ai cũng biết rồi, nhưng bây giờ với ngày xưa lại không giống nhau, thời đó thì làm gì có phân bón hóa học, cũng chẳng có kinh nghiệm sử dụng mấy thứ gọi là máy móc gì đó, tất cả đều phải học. Mới đầu có một vài người già ỷ rằng mình đã cao tuổi, trồng trọt cả một đời, trong lòng còn xem thường. Nhưng khi nhìn thấy những nội dung trong lớp học thì ai nấy đều run tay. Quả nhiên là bãi bể nương dâu*. Thôi lo mà học đi.
*Thành ngữ “bãi bể nương dâu” nói về những thay đổi lớn trong cuộc đời và trong xã hội. Thành ngữ này bắt nguồn từ thành ngữ tiếng Hán .
Mọi người đều rất nghiêm túc với việc làm ruộng.
Trừ những việc liên quan đến cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, bọn họ còn phải học viết chữ và làm toán. Không phải học bao nhiêu bài mà chủ yếu là phải đọc viết. Nếu hai chương trình học trước mọi người còn có thể nghe lọt thì hai chương trình học sau này đúng là muốn mưu sát người ta mà.
Học xong mọi người đều muốn tự sát tập thể!
Nhưng mà học thế vẫn chưa đủ, đặc biệt là những người có tên phức tạp khiến người ta nhức đầu, chỉ cần nghĩ đến sẽ phải viết ra tên mình, đầu óc như phình to ra. Tóm lại, chính là nỗi khổ nhân đôi!
Trân Hà được cổ vũ thì rất vui, ra sức gật đầu: “Cha yên tâm, con nhất định sẽ trở thành bạn tốt của Điền Điềm.
Điền Phú Quý: “Đúng, vậy mới đúng chứ.”
Điền Điềm: “Hắt xì, hắt xì!”
Cô đang ngồi trong nhà chính phụ nấu cơm thì hắt xì liên tục mấy cái, bèn xoa mũi nói: “Ai nói xấu gì sau lưng mình vậy.
Mọi người đều yêu thích những ngày lành.
Thế nhưng mà cũng có người vui mừng, có người lại buồn.
Dù vậy những người buồn rầu luôn chiếm rất ít, phần lớn mọi người đều vui đến nỗi không khép miệng lại được, dẫu sao cũng chẳng ai ngốc đến vậy, ngày lành mà lại không thích! Chỉ có ai bị ngu mới ủ rũ như thế. Dù sao bọn họ mới an ổn được mấy ngày, trong thôn không ít người đều đang kiêu ngạo đến mức vểnh đuôi lên trời.
Đúng là chính phủ tốt nhất, nếu không thì nào có đến lượt dân làm chủ như thời nay đâu.
Lại nhớ năm xưa, cái lúc mà vẫn còn Hoàng Đế, người dân thật sự không thể sống nổi, bây giờ mới gọi là được sống này.
Tuy rằng bọn họ vẫn không biết tình hình bên ngoài đảo như thế nào, nhưng mọi người cũng đã đủ hài lòng rồi, cho dù là cuộc sống trên đảo thì cũng đã vô cùng tốt đẹp. Vả lại, cũng không phải là không để cho bọn họ đi ra ngoài, chẳng qua chỉ là học tập mà thôi, học xong rồi thả bọn họ đi cũng được mà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng thực tế thì hầu hết mọi người cũng không muốn rời khỏi đảo, ai mà biết tình hình ngoài đảo như thế nào chứ, giống như việc rời khỏi quê hương là rất khó khăn vậy, đối với bên ngoài đảo mọi người vẫn rất hoang mang lo sợ. Nghĩ tới điều này, trong lòng mọi người cứ thấy bồn chồn, tình nguyện ở lại trên đảo.
Ít ra thì cuộc sống bây giờ có vẻ cũng rất an ổn mà.
Những ngày này bọn họ vô cùng bận rộn, tuy nói là học tập nhưng người lớn và trẻ con cũng không học giống nhau. Chỉ có bốn lớp nhưng trọng tâm cũng không phải là một. Nội dung của người lớn chủ yếu liên quan đến đời sống.
Đầu tiên là về luật pháp, không giảng giải quá nhiều chi tiết nhưng tóm lại phải khiến những người cổ đại như họ biết chuyện gì không thể làm, phạm pháp là bị cấm.
Tiếp theo chính là cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của mọi người, không chỉ là cuộc sống thông thường mà còn có cả làm ruộng, nuôi gà, nuôi vịt, nuôi heo, rồi còn có cả câu cá, những việc này có thể gia tăng thu nhập trong nhà, cũng là những việc có thể thay thế làm ruộng.
Làm ruộng thì ai cũng biết rồi, nhưng bây giờ với ngày xưa lại không giống nhau, thời đó thì làm gì có phân bón hóa học, cũng chẳng có kinh nghiệm sử dụng mấy thứ gọi là máy móc gì đó, tất cả đều phải học. Mới đầu có một vài người già ỷ rằng mình đã cao tuổi, trồng trọt cả một đời, trong lòng còn xem thường. Nhưng khi nhìn thấy những nội dung trong lớp học thì ai nấy đều run tay. Quả nhiên là bãi bể nương dâu*. Thôi lo mà học đi.
*Thành ngữ “bãi bể nương dâu” nói về những thay đổi lớn trong cuộc đời và trong xã hội. Thành ngữ này bắt nguồn từ thành ngữ tiếng Hán .
Mọi người đều rất nghiêm túc với việc làm ruộng.
Trừ những việc liên quan đến cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, bọn họ còn phải học viết chữ và làm toán. Không phải học bao nhiêu bài mà chủ yếu là phải đọc viết. Nếu hai chương trình học trước mọi người còn có thể nghe lọt thì hai chương trình học sau này đúng là muốn mưu sát người ta mà.
Học xong mọi người đều muốn tự sát tập thể!
Nhưng mà học thế vẫn chưa đủ, đặc biệt là những người có tên phức tạp khiến người ta nhức đầu, chỉ cần nghĩ đến sẽ phải viết ra tên mình, đầu óc như phình to ra. Tóm lại, chính là nỗi khổ nhân đôi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro