Toàn Tông Môn Chỉ Có Ta Là Người

Chương 6

2024-12-06 23:26:34

Hương vị đồ ăn không tệ, chí ít thoạt nhìn người một bàn này đều nể tình, sau khi ồn ào một trận thì hết sức chăm chú ăn cơm.

Vân Xuất Tụ vô cùng hưởng thụ niềm vui do mỹ thực mang đến, nàng đắc ý cắn miếng thịt Cô Lỗ thú kho tàu, bàn tay vàng hệ thống đột nhiên login giao nhiệm vụ cho nàng.

[Muốn gây dựng tông môn, có quyền lên tiếng trong tông môn, kiểm tra trước mắt tông môn trói buộc với kí chủ không thuộc về kí chủ. Mời kí chủ thay thế Tạ Phục Chi trở thành chưởng môn đương nhiệm của Thanh Hư tông]

“Khụ khụ khụ khụ!”

Vân Xuất Tụ suýt chút nữa bị thịt nghẹn chết, Tạ Phục Chi sắc mặt lo lắng nhìn nàng, gạt non nửa bàn thịt vào bát nàng: “Đừng nóng vội, còn rất nhiều, con thích ăn sư phụ giữ lại cho con, từ từ ăn.”

Mạnh Hạc ăn đến thơm phức cũng dừng lại chiếc đũa, mở to mắt chó vẻ mặt không nỡ nói: “Sư tỷ, phần của đệ cũng có thể cho tỷ.”

Cảnh tượng sư từ đồ hiếu giờ khắc này vô cùng ấm áp.

“Tỷ chỉ không cẩn thận bị nghẹn thôi. Mạnh Hạc, ăn đồ ăn của đệ đi.” Nàng mới không cần ăn nước miếng của hắn.

Vân Xuất Tụ vừa bị nhiệm vụ của hệ thống làm cho kinh hãi, trong nháy mắt, trong đầu nàng hiện lên một loạt ý tưởng đen tối, hệ thống không phải muốn nàng giết sư chứ?

Mặc dù biết mình xuyên thành nhân vật trong truyện, nhưng lại là một quyển đoàn sủng văn cẩu huyết. Nàng xác thực từng nảy sinh xúc động muốn giết sư nhưng trước khi Tạ Phục Chi thực sự hủy diệt thế giới, Vân Xuất Tụ tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Nhiều năm như vậy, nàng có thể cảm nhận được người bên cạnh tồn tại có máu có thịt, là người sống sờ sờ, tình cảm tích lũy dần dần qua từng việc nhỏ, sẽ không chối bỏ toàn bộ bởi vì một quyển truyện.

Tạ Phục Chi không phải NPC, hắn không giống như trong truyện miêu tả. Trên thực tế, từ khi nàng trở thành tông môn Đại sư tỷ, tuyến nội dung truyện đã bắt đầu thay đổi.

Mắt thấy Tiểu sư muội hôm nay mới tiến vào tông môn, nàng như thuận miệng nhắc tới hỏi một câu: “Sư phụ, thời điểm người thu nhận đồ đệ, trên Dẫn Tiên Đài có xuất hiện hạt giống nào xuất chúng không?”

Có nhân vật phản diện còn có nhân vật chính, nhân vật chính quyển truyện này cùng nữ phụ giống nhau, đều là từ Dẫn Tiên Đài bắt đầu bộc lộ thái độ, làm nữ phụ ác độc có phân lượng tương đối nặng, Chung Vi xuất hiện chính là để so sánh với với nữ chính.

Chung Vi cả người bẩn thỉu, là tên ăn mày mọi người đều ghét bỏ, phàm nhân cùng tán tu đến cầu tiên duyên đều xa lánh nàng. Tu sĩ tâm tình không tốt tư chất lại quá kém, thấy nàng cản đường liền giận dữ một cước đá nàng ra khỏi đội ngũ.

Mà nữ chính phấn điêu ngọc mài giống như tiểu tiên đồng, nhà nữ chính ở tại thành trì phàm nhân phụ cận Liên Vân sơn. Không ít bạn bè thân thích của tu sĩ đến ở thành trì này, có rất nhiều tu sĩ luyện khí có linh căn quá kém, không thể đột phá Trúc Cơ, thực lực kém kỳ thật cùng võ giả phàm nhân cũng không kém nhiều lắm.

Dưới tình huống như vậy, tu chân giả sẽ đưa thân nhân của mình đến loại thành trì này. Dù sao Tu Chân Giới quả thực tàn khốc, ở thành trì phàm nhân cho dù linh khí loãng, bọn họ còn có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý khi còn sống.

Nữ chính chính là nữ nhi bảo bối của nhà giàu số một trong thành trì này, trước đó nàng ta đã được trưởng bối đề cử đi Ngự Thú tông kiểm tra, kết quả đo ra Thiên linh căn tuyệt hảo, lại còn là biến dị Thiên linh căn độ tinh thuần cực cao.

Lúc này khiến Dẫn Tiên Đài bùng nổ, người phụ trách Thiên Hành Tông trước mặt mọi người giữ người, ngay lập tức triệu tập trưởng lão tông môn đến đây cướp người.

Trước mắt dù sao cũng là đệ nhất tông môn của Tu Chân Giới, Ngự Thú tông không thể vượt qua Thiên Hành tông, sư phụ nữ chính lại là đại năng Hóa Thần kỳ số lượng không nhiều lắm tại Tu Chân giới.

Những lão yêu quái Hợp Thể kỳ tọa trấn không thể tùy tiện đi ra ngoài lẫn vào thế gian, trước mắt Hóa Thần kỳ cơ bản là có sức chiến đấu đứng đầu Tu Chân giới.

Đối lập quá mức rõ ràng như vậy khiến cho nữ phụ hâm mộ, sau đó nội dung truyện không ngừng phát triển, loại hâm nộ này biến thành ghen tị mãnh liệt.

Một cái là vạn người mê, một cái là vạn người chê. Bên người nữ chính đã có nhiều nam nhân ái mộ nàng ta như vậy, thế nhưng nam tử mà nữ phụ Chung Vi si tình lại không thèm cho nàng một ánh mắt, mỗi ngày vây quanh đoàn sủng nữ chính.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tạ Phục Chi nghĩ: “Hình như là có một hạt giống luyện đan sư Địa Hỏa song linh căn, đi Thiên Cảnh tông.”

Tu sĩ tai thính mắt tinh, Nguyên An kỳ đã có thể đưa thần thức ra bên ngoài dò xét, trên đài có động tĩnh gì hắn đều biết vô cùng rõ ràng.

Vân Xuất Tụ khẳng định người Tạ Phục Chi nhắc đến không phải nữ chính, nữ chính sẽ không xuất hiện như vậy, linh căn cũng không khớp.

“Nam hay nữ? Dáng dấp đẹp không?”

“Là nam tử, dáng dấp có chút khó coi.” Tạ Phục Chi bất mãn nói: “A Tụ, con đã quên lý tưởng của con sao? Lúc trước con nói với ta thế nào, con phải là người phi thăng, tuổi còn trẻ, không nên vì chuyện tình cảm chậm trễ con đường tu luyện.”

Được rồi, hiện tại ngay cả giới tính cũng không khớp.

Tạ Phục Chi lại nói thêm một câu: “Lúc ấy sư phụ lo lắng con không thuận lợi độ kiếp liền mang Tiểu sư muội con trở lại trước, cho nên không thấy những chuyện lúc sau.”

Chịu một hồi chỉ trích, Vân Xuất Tụ cũng không giận. Hóa ra bởi vì chính mình làm rối loạn mạch truyện, Chung Vi không lưu lại ấn tượng sâu sắc đối với nữ chính giống như trong truyện viết, hẳn là cũng không đến mức điên cuồng ghen ghét nữ chính.

Rốt cuộc tai nghe không bằng mắt thấy, nghe được chuyện xưa từ miệng người khác cường điệu qua khác xa so với chính mình đối mặt. Truyền thuyết giang hồ ít nhiều cũng có chút cảm giác xa vời huyền ảo nên không tạo được ấn tượng mạnh mẽ lắm.

Đương nhiên, cuồng yêu cũng rất đáng sợ, nếu nữ phụ vẫn điên cuồng mê luyến nhân vật đeo bám nữ kia thì nhất định sẽ không khống chế được mà hắc hóa.

Nhưng đây là chuyện tương lai, ai cũng không nói rõ được, ít nhất hiện tại khởi đầu mọi thứ đều tốt. mà đây đều là vì sư phụ nhà mình lo lắng cho mình.

Trên mặt thiếu nữ lộ ra nụ cười tươi sáng hơn hoa hướng dương, nàng chủ động gắp khối bong bóng cá cho Tạ Phục Chi: “Bong Bóng cá thịt non mềm, đồ nhi hiếu kính cho sư phụ ăn.”

Sau đó gắp cho Tiểu sư muội một miếng thịt: “Ăn nhiều thịt một chút.”

Hiện nay tông môn chúng ta đã có người, chắc chắn không thể phát triển như trước đây được. Vân Xuất Tụ ăn nửa chén cơm, bỗng nhiên lại nói: “Sư phụ, chưởng môn của tông môn chúng ta là người, người là chưởng môn không thể không quản lý sự vụ.”

Hệ thống ban bố nhiệm vụ chính tuyến là trở thành trưởng môn, người chơi trò chơi đều biết, nếu không thúc đẩy nhiệm vụ chính tuyến, tiếp đến sẽ không ban bố nhiệm vụ, cũng không được hệ thống ban thưởng.

Nàng không quan tâm những vật tư vô ích kia, nhưng lại để ý giải thưởng cuối cùng hệ thống ban - thành công phi thăng, mở ra khe hở thời không trở về nhà. Chỉ cần Tạ Phục Chi ủy quyền, chủ động thoái vị nhường chức, hẳn là có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Vân Xuất Tụ thậm chí không mở miệng muốn chức chưởng môn, Tạ Phục Chi liền nhăn mặt: “Vậy từ hôm nay trở đi, ta không làm chưởng môn. Ta tuyên bố A tụ, con chính thức tiếp nhận chức vụ chưởng môn Thanh Hư tông, ta chính là Thái thượng trưởng lão, phụ trách tọa trấn tông môn.”

Hệ thống không hề có động tĩnh, Vân Xuất Tụ hỏi: “Cứ tuyên bố như vậy là xong?”

Tuy rằng tông môn bọn hộ ít người, nhưng trình tự nên có vẫn phải có.

Tạ Phục Chi lấy từ trong túi Càn Khôn ra một cái ấn chưởng môn tinh xảo lung linh: “Con cầm cái này, ăn cơm xong ta sẽ đi đến trước bài vị các chưởng môn đời trước báo một tiếng.”

Trong tông môn có bốn đệ tử, ba người sau đều mới đến trong năm nay, cho dù có tâm tư muốn tranh quyền đoạt vị, cũng không có căn cơ trụ cột, huống hồ bọn họ cũng không cảm thấy mình có thể vượt qua Vân Xuất Tụ làm chưởng môn Thanh Hư tông.

Thanh Hư tông nghèo như vậy, làm chưởng môn còn một đống chuyện phải lo, chỉ có kẻ ngốc mới tranh đoạt chút tài nguyên này.

Ngay khi ấn chưởng môn tới tay, âm thanh hệ thống vang lên

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


[Kiểm tra nhiệm vụ tu tiên hoàn thành, chúc mừng kí chủ trở thành chưởng môn Thanh Hư tông, thưởng Trúc Cơ đan x10, trang phục đệ tử x10, trường kiếm phổ thông x10, thưởng Ích Khí đan (có thể gia tăng 1000 điểm tu vi) chưởng môn mỗi ngày tu luyện hưởng thụ gấp đôi thành 1 canh giờ]

Nụ cười trên mặt Vân Xuất Tụ càng thêm sáng rực, dựa theo phần thưởng của hệ thống, chỉ cần làm cho tông môn phát dương quang đại, nói không chừng nàng thật sự có thể phi thăng.

Ăn xong một bữa cơm, coi như cả khách và chủ đều vui vẻ.

Đợi đến khi trên mặt bàn chỉ còn lại một loạt chén đĩa bóng loáng cùng xương thú, xương cá. Chung Vi đứng lên đầu tiên tại chỗ ngồi, chủ động muốn phân ưu cho Đại sư tỷ vừa mới thành công thăng chức chưởng môn: “Đại sư tỷ nấu cơm vất vả, để muội rửa chén cho.”

Người bình thường ở phàm giới, nữ tử mười ba mười bốn tuổi lập gia đình không phải là số ít, chín tuổi tuy rằng không có bao lớn nhưng đã là đại hài tử có thể làm một số việc sinh hoạt.

Chung Vi từ nhỏ đã sống trong môi trường khắc nghiệt, chỉ có thể tự lực cánh sinh, vóc dáng tuy nhỏ chút nhưng đã làm không ít việc nhà.

Hiện tại sau khi nhập tông, nàng không có năng lực làm việc gì vì những người khác trong tông môn, trong lòng có chút bất an không yên. Lúc này nàng nóng lòng biểu hiện mình, sợ Vân Xuất Tụ cảm thấy mình không có giá trị, tùy tiện tìm cớ trục xuất mình ra khỏi tông môn.

“Rửa chén? Không cần phải rửa chén.” Vân Xuất Tụ bấm một cái Thanh Khiết thuật, một đống bát bẩn đầy dầu mỡ liền trở nên sạch sẽ một lần nữa.

Tu Chân giới tuy rằng không có khoa học kỹ thuật phụ trợ, nhưng dùng pháp thuật cũng rất tốt, như loại pháp thuật nhỏ này có thể tiết kiệm nguồn năng lượng làm việc gọn gàng lại có thể gia tăng cảm giác hạnh phúc, là loại Vân Xuất Tụ sử dụng tần suất cao nhất.

“Được rồi, muội cầm bát của mình lên đi, về sau nó chính là bát chuyên ăn cơm của muội.”

Vân Xuất Tụ giải thích: “Hôm nay là tiệc đón gió tẩy trần nên ăn cùng nhau, sau này thực hiện quy định ăn riêng, trước khi muội nhập môn, đến giờ ăn cơm sẽ đến phòng bếp lấy cơm.”

Trước kia hai thầy trò sống nương tựa lẫn nhau, Tạ Phục Chi không chê nàng, nàng phải tôn sư trọng đạo, cũng không thể ghét bỏ sư phụ. Hiện tại không giống trước kia, tông môn có thêm vài người, hơn nữa trong thời gian ngắn lại không thể để bọn họ một mình xuống núi lịch lãm, vẫn là ăn riêng tương đối phù hợp.

Hai sư đệ cũng không phải người, ngộ nhỡ nước miếng của bọn họ có độc đối với tu sĩ nhân loại như nàng, vẫn là vệ sinh sạch sẽ tốt hơn.

Trong tông môn những việc vặt vãnh đều do Đại sư tỷ làm chủ, Tạ Phục Chi làm sư phụ chỉ biết: “Đại sư tỷ các ngươi nói rất đúng.” “Đều nghe A Tụ.” Hiện tại ngay cả chức chưởng môn cũng giống như viên kẹo bị Tạ Phục Chi đưa cho Vân Xuất Tụ.

Cho nên Vân Xuất Tụ nói chỉ là để thông báo cũng không phải là trưng cầu ý kiến của mọi người.

Cơm no rượu say, sắc trời dần tối, Mạnh Hạc lại đưa Ngu Cửu trở về phòng, Vân Xuất Tụ thì lại mang một ít trang bị đệ tử nhập môn cho Chung Vi.

Nàng cảm thấy nữ phụ yêu điên cuồng chẳng qua là do nhàn rỗi đến hoảng. Hôm nay để muội ấy nghỉ ngơi một ngày cuối cùng, bắt đầu từ ngày mai sẽ cho muội ấy quấn vào vòng xoáy tu luyện.

"Hắt xì hắt xì hắt xì!"

Mạnh Hạc đang đẩy Nhị sư đệ của mình trở về gian phòng bỗng nhiên hắt hơi vài cái, hắn thô lỗ trực tiếp ném Ngu Cửu lên giường rồi vội vàng che mặt lao ra ngoài.

Nhị sư đệ bệnh đến lợi hại, hắn không muốn bị đối phương lây bệnh thành ma ốm giống nhau đâu.

Ngu Cửu: ...

Đêm đã khuya, hắn không để di chuyển, thậm chí còn không thắp đèn.

Chỉ là lúc nửa đêm hắn bừng tỉnh từ trong mộng vì vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ của Mạnh Hạc: Không đúng, trên dưới tông môn này tất cả đều có bệnh!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Toàn Tông Môn Chỉ Có Ta Là Người

Số ký tự: 0