Toàn Tông Môn Đều Dựa Vào Ta Để Ăn Dưa
Chương 11
2024-08-22 19:56:01
Ở bên kia, dưới chỗ đứng của chưởng giáo chân nhân, đệ tử đứng hàng thứ năm đang rất kinh hãi.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Sư huynh không phải là con ruột của sư phụ?
Nhưng! Sư huynh đã 800 tuổi rồi!
Suốt 800 năm mà không bị phát hiện, nhưng hôm nay đột nhiên bị lộ ra?
-
Ninh Túc, người vẫn đang ăn dưa, lúc này đang cảm thấy hài lòng mà nheo mắt lại, nếu không phải ở đây không thích hợp thì cô ấy đã dành tặng cho ông ấy một trang pháo tay ngay tại chỗ.
“Chưởng giáo chân nhân rốt cuộc cũng không có ngốc, thật đáng mừng nha.”
Mới vừa dùng kỹ năng thuấn di (dịch chuyển tức thời), chỉ trong vài giây chưởng giáo chân nhân đã từ phía sau núi trở lại lớp học:...
Bị người ta nói xấu sau lưng, nhưng chính chủ lại nghe lén được điều đó, không biết nên vui hay nên buồn đây?
Chưởng giáo chân nhân nóng lòng muốn quay lại đây, kỳ thật là ông muốn hỏi nàng chuyện về đứa con trai ruột của mình, nhưng sau khi đến nơi, ông cảm thấy một khi hỏi ra vấn đề này, có thể sẽ dẫn đến hậu quả cực kỳ xấu.
Vì vậy, cuối cùng ông vẫn chọn cách im lặng.
Năm đó, ông đột nhiên có thần giao cách cảm, tin rằng bản thân có một đứa con tồn tại trên đời.
Trùng hợp khi đó, đứa con trai giả mạo đó được một người họ hàng ở quê nhà gửi đến, nói rằng đứa bé là con ruột của ông, còn mẹ ruột của đứa trẻ ở đâu, thì không hề biết rõ.
Theo lời kể của vị người thân đó, khi đi ra ngoài, hắn vô tình nhặt được một đứa trẻ, trong tã lót có mảnh giấy ghi rằng đó là con của ông. Hồi đó, sau khi giám định huyết thống và xác nhận không có vấn đề gì, ông mới bắt đầu nuôi dạy đứa trẻ một cách cẩn thận. Ai mà nghĩ...
Sự việc đã đến nước này, có nhắc tới nữa cũng vô ích.
Chưởng giáo chân nhân làm bộ không chút để ý mà nhìn thoáng qua phía Ninh Túc, thấy linh khí của nàng đã tiêu hao gần hết, trong đầu cũng có chút suy đoán.
【 Ký…… Ký chủ…… linh khí…… Lại không đủ…… Dùng. 】
Ninh Túc:……
Cô không còn biết phải nói gì nữa.
“Mi có biết ta chỉ là một đệ tử ngoại môn có tam linh căn không?” Trong mắt người ngoài, đây là linh căn vô dụng, không có tương lai.
Trong túi trữ vật của nguyên chủ chỉ có duy nhất một viên linh thạch hạ phẩm đáng thương.
Vừa rồi vì để được ăn dưa, cô đã dùng hết viên linh thạch hạ phẩm này, nếu muốn tiếp tục có linh thạch, cô chỉ có thể nhận thêm nhiệm vụ. Nhưng cô mới dẫn khí nhập thể cách đây không lâu, nên có lẽ không thể tiếp nhận nhiều nhiệm vụ. Cho dù có thì cũng có thể không đến lượt cô.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Sư huynh không phải là con ruột của sư phụ?
Nhưng! Sư huynh đã 800 tuổi rồi!
Suốt 800 năm mà không bị phát hiện, nhưng hôm nay đột nhiên bị lộ ra?
-
Ninh Túc, người vẫn đang ăn dưa, lúc này đang cảm thấy hài lòng mà nheo mắt lại, nếu không phải ở đây không thích hợp thì cô ấy đã dành tặng cho ông ấy một trang pháo tay ngay tại chỗ.
“Chưởng giáo chân nhân rốt cuộc cũng không có ngốc, thật đáng mừng nha.”
Mới vừa dùng kỹ năng thuấn di (dịch chuyển tức thời), chỉ trong vài giây chưởng giáo chân nhân đã từ phía sau núi trở lại lớp học:...
Bị người ta nói xấu sau lưng, nhưng chính chủ lại nghe lén được điều đó, không biết nên vui hay nên buồn đây?
Chưởng giáo chân nhân nóng lòng muốn quay lại đây, kỳ thật là ông muốn hỏi nàng chuyện về đứa con trai ruột của mình, nhưng sau khi đến nơi, ông cảm thấy một khi hỏi ra vấn đề này, có thể sẽ dẫn đến hậu quả cực kỳ xấu.
Vì vậy, cuối cùng ông vẫn chọn cách im lặng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Năm đó, ông đột nhiên có thần giao cách cảm, tin rằng bản thân có một đứa con tồn tại trên đời.
Trùng hợp khi đó, đứa con trai giả mạo đó được một người họ hàng ở quê nhà gửi đến, nói rằng đứa bé là con ruột của ông, còn mẹ ruột của đứa trẻ ở đâu, thì không hề biết rõ.
Theo lời kể của vị người thân đó, khi đi ra ngoài, hắn vô tình nhặt được một đứa trẻ, trong tã lót có mảnh giấy ghi rằng đó là con của ông. Hồi đó, sau khi giám định huyết thống và xác nhận không có vấn đề gì, ông mới bắt đầu nuôi dạy đứa trẻ một cách cẩn thận. Ai mà nghĩ...
Sự việc đã đến nước này, có nhắc tới nữa cũng vô ích.
Chưởng giáo chân nhân làm bộ không chút để ý mà nhìn thoáng qua phía Ninh Túc, thấy linh khí của nàng đã tiêu hao gần hết, trong đầu cũng có chút suy đoán.
【 Ký…… Ký chủ…… linh khí…… Lại không đủ…… Dùng. 】
Ninh Túc:……
Cô không còn biết phải nói gì nữa.
“Mi có biết ta chỉ là một đệ tử ngoại môn có tam linh căn không?” Trong mắt người ngoài, đây là linh căn vô dụng, không có tương lai.
Trong túi trữ vật của nguyên chủ chỉ có duy nhất một viên linh thạch hạ phẩm đáng thương.
Vừa rồi vì để được ăn dưa, cô đã dùng hết viên linh thạch hạ phẩm này, nếu muốn tiếp tục có linh thạch, cô chỉ có thể nhận thêm nhiệm vụ. Nhưng cô mới dẫn khí nhập thể cách đây không lâu, nên có lẽ không thể tiếp nhận nhiều nhiệm vụ. Cho dù có thì cũng có thể không đến lượt cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro