Toàn Tông Môn Đều Dựa Vào Ta Để Ăn Dưa
Chương 15
2024-08-22 19:56:01
Nhưng trong lòng lại có một thanh âm vô hình nhắc nhở, Ninh Túc không được phép biết rằng cuộc trò chuyện của cô với hệ thống đã bị mọi người nghe thấy.
Vừa phải cẩn thận không cho Ninh Túc biết điều này, mà còn vừa phải tạ lễ cho nàng ấy đầy đủ.
Nghĩ tới nghĩ lui, chưởng giáo chân nhân vẫn cảm thấy nên tặng mười viên linh thạch thượng phẩm là thích hợp nhất.
Một viên linh thạch thượng phẩm, tương đương với một vạn linh thạch hạ phẩm.
Phỏng chừng đủ cho Ninh Túc sử dụng một thời gian.
Một khi linh khí của nàng đầy đủ, hệ thống ăn dưa mới có thể chia sẻ dưa mới với nàng, nói không chừng ông mới có thể biết được thông tin về đứa con ruột của mình? Mặc kệ có như thế nào, thì vật tạ lễ là mười viên linh thạch vẫn còn quá ít, sau này có cơ hội thích hợp ông nhất định sẽ tiếp tục tặng quà tạ lễ cho nàng.
Để tránh nghe được những lời khó nghe từ Ninh Túc, sau khi phát xong quà bồi thường, chưởng giáo chân nhân lập tức lựa chọn trốn chạy khỏi lớp học.
Mắt thấy chưởng giáo chân nhân đã rời đi, hệ thống ăn dưa lúc này chậm rãi nói:
【 Cô mặc kệ ông ấy sao. 】
【 Quản làm gì, mắt và đầu óc của ông ấy đều không tốt, không phải vừa vặn cho mi chiếm được tiện nghi sao? 】
Ninh Túc nhạy bén nhận ra có một số đồng môn ở bên cạnh đang lén nhìn mình.
Bọn họ cũng không có ác ý gì cả.
Ánh mắt của bọn họ nhìn cô hình như mang theo sự kinh ngạc và kính nể thì phải.
Nhưng bọn họ ngạc nhiên và ngưỡng mộ cô vì điều gì?
Ninh Túc không hiểu, mà cũng lười suy nghĩ.
Cô chậm rãi hỏi: “Vậy là ta cứ giữ những viên linh thạch này à?”
Hệ thống ăn dưa không đồng tình với cô mà nói:
【 Bằng không thì sao? Chẳng nhẽ cô định trả lại à? 】
【 Trước hết, chúng ta đừng nói về việc rời đi của ông ta nữa. Hơn nữa, tốt xấu gì thì ông ý cũng là một chân nhân cấp Hoá Thần, cho dù biết mình đã bồi thường nhầm số lượng linh thạch, chắc chắn ông cũng không mặt dày mà đòi lại cô. Chẳng nhẽ ông ta không cần mặt mũi nữa sao? 】
【 Cứ cầm đi, giờ đã ở trong tay cô rồi, còn không phải là của cô rồi sao? 】
Ninh Túc: “Nói cũng đúng, ta đây mà từ chối thì cũng rất bất kính.”
Ai có thể ngờ rằng ngày đầu tiên đến lớp, cô lại kiếm được một khoản tiền lớn như vậy?
-
Thời điểm Ninh Túc trở về theo con đường cũ, trong lòng các đệ tử hiểu rõ mà không nói ra, họ ngầm nhìn nhau. Chưa ai nói chính mình hôm nay nghe được cái gì, đã biết cái gì, nhưng từ vẻ mặt của các đồng môn khác, bọn họ biết rằng đối phương cũng giống như mình.
Vừa phải cẩn thận không cho Ninh Túc biết điều này, mà còn vừa phải tạ lễ cho nàng ấy đầy đủ.
Nghĩ tới nghĩ lui, chưởng giáo chân nhân vẫn cảm thấy nên tặng mười viên linh thạch thượng phẩm là thích hợp nhất.
Một viên linh thạch thượng phẩm, tương đương với một vạn linh thạch hạ phẩm.
Phỏng chừng đủ cho Ninh Túc sử dụng một thời gian.
Một khi linh khí của nàng đầy đủ, hệ thống ăn dưa mới có thể chia sẻ dưa mới với nàng, nói không chừng ông mới có thể biết được thông tin về đứa con ruột của mình? Mặc kệ có như thế nào, thì vật tạ lễ là mười viên linh thạch vẫn còn quá ít, sau này có cơ hội thích hợp ông nhất định sẽ tiếp tục tặng quà tạ lễ cho nàng.
Để tránh nghe được những lời khó nghe từ Ninh Túc, sau khi phát xong quà bồi thường, chưởng giáo chân nhân lập tức lựa chọn trốn chạy khỏi lớp học.
Mắt thấy chưởng giáo chân nhân đã rời đi, hệ thống ăn dưa lúc này chậm rãi nói:
【 Cô mặc kệ ông ấy sao. 】
【 Quản làm gì, mắt và đầu óc của ông ấy đều không tốt, không phải vừa vặn cho mi chiếm được tiện nghi sao? 】
Ninh Túc nhạy bén nhận ra có một số đồng môn ở bên cạnh đang lén nhìn mình.
Bọn họ cũng không có ác ý gì cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt của bọn họ nhìn cô hình như mang theo sự kinh ngạc và kính nể thì phải.
Nhưng bọn họ ngạc nhiên và ngưỡng mộ cô vì điều gì?
Ninh Túc không hiểu, mà cũng lười suy nghĩ.
Cô chậm rãi hỏi: “Vậy là ta cứ giữ những viên linh thạch này à?”
Hệ thống ăn dưa không đồng tình với cô mà nói:
【 Bằng không thì sao? Chẳng nhẽ cô định trả lại à? 】
【 Trước hết, chúng ta đừng nói về việc rời đi của ông ta nữa. Hơn nữa, tốt xấu gì thì ông ý cũng là một chân nhân cấp Hoá Thần, cho dù biết mình đã bồi thường nhầm số lượng linh thạch, chắc chắn ông cũng không mặt dày mà đòi lại cô. Chẳng nhẽ ông ta không cần mặt mũi nữa sao? 】
【 Cứ cầm đi, giờ đã ở trong tay cô rồi, còn không phải là của cô rồi sao? 】
Ninh Túc: “Nói cũng đúng, ta đây mà từ chối thì cũng rất bất kính.”
Ai có thể ngờ rằng ngày đầu tiên đến lớp, cô lại kiếm được một khoản tiền lớn như vậy?
-
Thời điểm Ninh Túc trở về theo con đường cũ, trong lòng các đệ tử hiểu rõ mà không nói ra, họ ngầm nhìn nhau. Chưa ai nói chính mình hôm nay nghe được cái gì, đã biết cái gì, nhưng từ vẻ mặt của các đồng môn khác, bọn họ biết rằng đối phương cũng giống như mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro