Toàn Tông Môn Đều Dựa Vào Ta Để Ăn Dưa
Chương 18
2024-08-22 19:56:01
Từ Thời Hạnh nghe xong lời này không nhịn được nữa nói: "Ninh Túc!"
Ninh Túc ngoáy ngoáy lỗ tai mà nói: "Hả? Ta đây, mời ngươi chỉ giáo?"
Nghĩ đến việc hôm nay Ninh Túc cũng tham gia lớp học buổi sáng nay, nhất định là nhận được ba viên linh thạch hạ phẩm do chính chưởng giáo chân nhân phân phát, Từ Thời Hạnh vẫn kiềm chế nói: “Sáng nay có phải ngươi đến lớp buổi sáng đúng không?”
Còn giọng nói xa lạ đang nói chuyện với Ninh Túc kia, Từ Thời Hạnh hoàn toàn không để ý.
Theo hắn, đây có thể là một trò mèo khác của Ninh Túc để thu hút sự chú ý của hắn.
Hắn biết quá rõ Ninh Túc yêu mình đến nhường nào.
Ngay cả việc nàng nói xấu hắn thẳng mặt, có lẽ là vì quá yêu, mà tinh thần Ninh Túc trở nên suy sụp.
Hắn lý giải như vậy, cho nên cũng không quá để tâm.
Nếu Ninh Túc có thể cho hắn ba viên linh thạch hạ phẩm, hắn sẽ coi như không nghe thấy gì. Dù sao chỉ là mấy câu nói, cũng không có tổn thất gì, chỉ có linh thạch mới là chân chính có lợi.
Nghe hắn hỏi vấn đề này, Ninh Túc liếc mắt đánh giá Từ Thời Hạnh một cái: “Có đi, làm sao vậy?”
Biết Ninh Túc không có trốn học, sau khi xác nhận nàng có đi học, Từ Thời Hạnh thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, ngươi mau đưa linh thạch cho ta.”
Ninh Túc: “???”
Cô nhịn không được mà phàn nàn với hệ thống ăn dưa: “Không phải chứ, hắn có bệnh nặng gì không đấy?”
Hệ thống ăn dưa nếu mà có tay, chắc hẳn bây giờ nó sẽ chỉ thẳng mặt hắn.
【 Giờ cô mới biết à? Vừa nhìn thấy bộ dạng của hắn là ta đã biết đầu óc hắn có vấn đề rồi. 】
Ninh Túc tiếp tục nói chuyện riêng với hệ thống ăn dưa: “Mặt dày quá mà, còn nói những lời không biết xấu hổ?”
【 Mặt hắn đúng là rất rất rất rất rất dày. 】 Hệ thống ăn dưa hận bản thân mình không có tay, bằng không thì nó đã đi đường quyền với hắn lâu rồi.
Một người một hệ thống thi nhau chửi rủa, sắc mặt của Từ Thời Hạnh thay đổi liên tục, lúc xanh lúc trắng, gương mặt nhất thời như đã bị nhuộm màu.
“Ninh Túc!” Hắn trực tiếp cắt đứt cuộc hội thoại giữa Ninh Túc và thanh âm xa lạ kia. Cũng không biết Ninh Túc từ đâu mà tìm được cái vật hãm lìn này, thật biết cách chọc tức hắn mà. Mặc dù trước đây Ninh Túc thường xuyên mắc sai lầm nhưng hắn chưa bao giờ ghét bỏ nàng ta.
"Ninh Túc, ngươi biết không, tu vi của ta hiện tại đang vào thời khắc mấu chốt, linh thạch đang thiếu hụt..."
Ninh Túc ngoáy ngoáy lỗ tai mà nói: "Hả? Ta đây, mời ngươi chỉ giáo?"
Nghĩ đến việc hôm nay Ninh Túc cũng tham gia lớp học buổi sáng nay, nhất định là nhận được ba viên linh thạch hạ phẩm do chính chưởng giáo chân nhân phân phát, Từ Thời Hạnh vẫn kiềm chế nói: “Sáng nay có phải ngươi đến lớp buổi sáng đúng không?”
Còn giọng nói xa lạ đang nói chuyện với Ninh Túc kia, Từ Thời Hạnh hoàn toàn không để ý.
Theo hắn, đây có thể là một trò mèo khác của Ninh Túc để thu hút sự chú ý của hắn.
Hắn biết quá rõ Ninh Túc yêu mình đến nhường nào.
Ngay cả việc nàng nói xấu hắn thẳng mặt, có lẽ là vì quá yêu, mà tinh thần Ninh Túc trở nên suy sụp.
Hắn lý giải như vậy, cho nên cũng không quá để tâm.
Nếu Ninh Túc có thể cho hắn ba viên linh thạch hạ phẩm, hắn sẽ coi như không nghe thấy gì. Dù sao chỉ là mấy câu nói, cũng không có tổn thất gì, chỉ có linh thạch mới là chân chính có lợi.
Nghe hắn hỏi vấn đề này, Ninh Túc liếc mắt đánh giá Từ Thời Hạnh một cái: “Có đi, làm sao vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Biết Ninh Túc không có trốn học, sau khi xác nhận nàng có đi học, Từ Thời Hạnh thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, ngươi mau đưa linh thạch cho ta.”
Ninh Túc: “???”
Cô nhịn không được mà phàn nàn với hệ thống ăn dưa: “Không phải chứ, hắn có bệnh nặng gì không đấy?”
Hệ thống ăn dưa nếu mà có tay, chắc hẳn bây giờ nó sẽ chỉ thẳng mặt hắn.
【 Giờ cô mới biết à? Vừa nhìn thấy bộ dạng của hắn là ta đã biết đầu óc hắn có vấn đề rồi. 】
Ninh Túc tiếp tục nói chuyện riêng với hệ thống ăn dưa: “Mặt dày quá mà, còn nói những lời không biết xấu hổ?”
【 Mặt hắn đúng là rất rất rất rất rất dày. 】 Hệ thống ăn dưa hận bản thân mình không có tay, bằng không thì nó đã đi đường quyền với hắn lâu rồi.
Một người một hệ thống thi nhau chửi rủa, sắc mặt của Từ Thời Hạnh thay đổi liên tục, lúc xanh lúc trắng, gương mặt nhất thời như đã bị nhuộm màu.
“Ninh Túc!” Hắn trực tiếp cắt đứt cuộc hội thoại giữa Ninh Túc và thanh âm xa lạ kia. Cũng không biết Ninh Túc từ đâu mà tìm được cái vật hãm lìn này, thật biết cách chọc tức hắn mà. Mặc dù trước đây Ninh Túc thường xuyên mắc sai lầm nhưng hắn chưa bao giờ ghét bỏ nàng ta.
"Ninh Túc, ngươi biết không, tu vi của ta hiện tại đang vào thời khắc mấu chốt, linh thạch đang thiếu hụt..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro