Toàn Tông Môn Đều Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Là Chó Thật
Chương 17
Chấp Thủ Yên Hỏa
2024-11-14 17:50:03
Phượng Khê sửng sốt.
Kim Mao Toan Nghê làm ầm ĩ như vậy cũng chỉ lấy được ba quả Tử Kiều Linh Lung.
Tiêu Bách Đạo lại cho nàng mười quả?
Phượng Khê đỏ vành mắt.
Nàng bị chân tâm thật ý của người sư phụ này làm cho cảm động.
"Sư phụ, ta không sao, ta tại Tàng Thư Các đạt được..."
Nàng lúc đầu là muốn nói mình tại Tàng Thư Các đạt được cơ duyên, thế nhưng hình như có lực lượng kìm hãm nàng, căn bản là nói không nên lời.
Nàng thử lấy giấy bút ra, tay lại run rẩy giống chân gà, cũng không có cách nào để viết ra.
Tiêu Bách Đạo thấy thế, xém chút nữa khóc lên!
Xong rồi!
Tiểu đồ đệ hình như bởi vì thần thức bị tổn thương nên biến thành đứa đần!
Phượng Khê đành phải từ bỏ suy nghĩ nói ra tình hình thực tế, hỏi:
"Sư phụ, một quả Tử Kiều Linh Lung bán ra có thể bán được bao nhiêu Linh Thạch?"
Tiêu Bách Đạo mặc dù không biết tiểu đồ đệ vì sao lại hỏi cái này, nhưng vẫn nói:
"Hai mươi vạn Linh Thạch hạ phẩm."
Phượng Khê mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị cái giá tiền dọa cho kinh ngạc một lúc.
Trách không được nhóm người Huyền Thiên Tông trông cậy vào những quả Tử Kiều Linh Lung này, quả thật cực kỳ đáng tiền.
Nàng có thể tưởng tượng được sau khi Tiêu Bách Đạo cho nàng mười quả này truyền ra bên ngoài, Tiêu Bách Đạo sẽ phải gánh áp lực bao lớn.
"Sư phụ, ta sẽ nghĩ biện pháp kiếm tiền bổ sung lỗ hổng này."
Mặc dù lúc Phượng Khê nói ra nói lời này phi thường chững chạc đàng hoàng, nhưng là Tiêu Bách Đạo chỉ coi như nàng đang nói mê sảng.
Một tiểu cô nương gần như không có tu vi có thể có phương pháp kiếm tiền gì?
Lại càng không cần phải nói đến khoản tiền lớn lên đến hai triệu Linh Thạch!
Hắn vừa cười vừa nói: "Tiền tài chẳng qua chỉ là vật ngoài thân mà thôi, ngươi cứ dưỡng thương cho thật tốt đi, không cần phải để ý đến những cái này, hết thảy đã có sư phụ lo."
Phượng Khê đương nhiên biết lời này của Tiêu Bách Đạo là đang nói dối, dù sao lão đầu tử đến cả Tích Cốc đan cũng không nỡ ăn, lại càng không cần phải nói đến khoản tiền lớn hai triệu.
Phượng Khê đời trước là cô nhi, tình cảm đối đãi mười phần đạm mạc, giờ khắc này lại đem người sư phụ Tiêu Bách Đạo này triệt để chứa ở trong lòng.
Tiêu Bách Đạo lại an ủi Phượng Khê một phen, sau khi tận mắt nhìn thấy nàng ăn vào một quả Tử Kiều Linh Lung, lúc này mới rời đi.
Hiệu quả của quả Tử Kiều Linh Lung cực kì nhanh chóng, Phượng Khê chẳng những không còn đau đầu nữa, mà tinh thần cũng tốt lên rất nhiều, đến cả máu ứ đọng trên mặt khi bị quyển trục Thượng Cổ đập vào cũng đã tốt lên.
Nàng lần nữa cẩn thận từng li từng tí đem thần thức thăm dò vào thức hải, kinh ngạc phát hiện hầu hết điểm sáng đều trở nên ảm đạm, chỉ có một điểm sáng vẫn còn sáng long lanh.
Phát giác được thần thức của Phượng Khê, nó liền nhảy nhót bay qua, biến thành một mảnh ngọc giản.
Phượng Khê kinh ngạc phát hiện mình vậy mà có thể xem hiểu chữ viết trên đó!
"Thời hỗn độn sơ khai, khí đục chìm xuống, khí trong bay lên, tạo thành thiên địa. Người tu hành, hấp thu linh khí thiên địa, gột rửa kinh mạch, cô đọng thần thức, cuối cùng hợp nhất với trời đất thành một thể, chính là đại thành. Linh căn chính là nhân tố thiết yếu để tu hành, ngũ linh căn, ngũ mạch đều đủ, tư chất thượng đẳng.
Tứ linh căn, thiếu một mạch, đứng thứ hai.
...
Đơn linh căn, thiếu bốn mạch, tư chất thấp kém..."
Nói thật ra Phượng Khê cũng không quá giật mình, dù sao nàng cũng đã từng đọc qua không ít quyển tiểu thuyết tu tiên, có không ít nữ chính củi mục dựa vào ngũ linh căn mà nghịch tập đi lên.
Chỉ là, nàng là Thủy Mộc song linh căn!
Bằng không lúc trước cũng sẽ không đi tranh đoạt tư cách trở thành đệ tử nội môn của Hỗn Nguyên Tông.
Phượng Khê tiếp tục nhìn xuống.
"Người ngũ mạch không được đầy đủ nhưng Đan Điền lại nứt ra, có thể câu thông với linh khí thiên địa, bù đắp linh căn.
Sau khi linh căn được bù đắp, lại đi tu luyện sẽ làm ít công to.
Nhưng, Đan Điền nứt ra nguy hiểm cực lớn, lại cần phải nứt mà không gãy.
Hơi không cẩn thận, nhất định sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục..."
Phượng Khê: (◡)
Kim Mao Toan Nghê làm ầm ĩ như vậy cũng chỉ lấy được ba quả Tử Kiều Linh Lung.
Tiêu Bách Đạo lại cho nàng mười quả?
Phượng Khê đỏ vành mắt.
Nàng bị chân tâm thật ý của người sư phụ này làm cho cảm động.
"Sư phụ, ta không sao, ta tại Tàng Thư Các đạt được..."
Nàng lúc đầu là muốn nói mình tại Tàng Thư Các đạt được cơ duyên, thế nhưng hình như có lực lượng kìm hãm nàng, căn bản là nói không nên lời.
Nàng thử lấy giấy bút ra, tay lại run rẩy giống chân gà, cũng không có cách nào để viết ra.
Tiêu Bách Đạo thấy thế, xém chút nữa khóc lên!
Xong rồi!
Tiểu đồ đệ hình như bởi vì thần thức bị tổn thương nên biến thành đứa đần!
Phượng Khê đành phải từ bỏ suy nghĩ nói ra tình hình thực tế, hỏi:
"Sư phụ, một quả Tử Kiều Linh Lung bán ra có thể bán được bao nhiêu Linh Thạch?"
Tiêu Bách Đạo mặc dù không biết tiểu đồ đệ vì sao lại hỏi cái này, nhưng vẫn nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hai mươi vạn Linh Thạch hạ phẩm."
Phượng Khê mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị cái giá tiền dọa cho kinh ngạc một lúc.
Trách không được nhóm người Huyền Thiên Tông trông cậy vào những quả Tử Kiều Linh Lung này, quả thật cực kỳ đáng tiền.
Nàng có thể tưởng tượng được sau khi Tiêu Bách Đạo cho nàng mười quả này truyền ra bên ngoài, Tiêu Bách Đạo sẽ phải gánh áp lực bao lớn.
"Sư phụ, ta sẽ nghĩ biện pháp kiếm tiền bổ sung lỗ hổng này."
Mặc dù lúc Phượng Khê nói ra nói lời này phi thường chững chạc đàng hoàng, nhưng là Tiêu Bách Đạo chỉ coi như nàng đang nói mê sảng.
Một tiểu cô nương gần như không có tu vi có thể có phương pháp kiếm tiền gì?
Lại càng không cần phải nói đến khoản tiền lớn lên đến hai triệu Linh Thạch!
Hắn vừa cười vừa nói: "Tiền tài chẳng qua chỉ là vật ngoài thân mà thôi, ngươi cứ dưỡng thương cho thật tốt đi, không cần phải để ý đến những cái này, hết thảy đã có sư phụ lo."
Phượng Khê đương nhiên biết lời này của Tiêu Bách Đạo là đang nói dối, dù sao lão đầu tử đến cả Tích Cốc đan cũng không nỡ ăn, lại càng không cần phải nói đến khoản tiền lớn hai triệu.
Phượng Khê đời trước là cô nhi, tình cảm đối đãi mười phần đạm mạc, giờ khắc này lại đem người sư phụ Tiêu Bách Đạo này triệt để chứa ở trong lòng.
Tiêu Bách Đạo lại an ủi Phượng Khê một phen, sau khi tận mắt nhìn thấy nàng ăn vào một quả Tử Kiều Linh Lung, lúc này mới rời đi.
Hiệu quả của quả Tử Kiều Linh Lung cực kì nhanh chóng, Phượng Khê chẳng những không còn đau đầu nữa, mà tinh thần cũng tốt lên rất nhiều, đến cả máu ứ đọng trên mặt khi bị quyển trục Thượng Cổ đập vào cũng đã tốt lên.
Nàng lần nữa cẩn thận từng li từng tí đem thần thức thăm dò vào thức hải, kinh ngạc phát hiện hầu hết điểm sáng đều trở nên ảm đạm, chỉ có một điểm sáng vẫn còn sáng long lanh.
Phát giác được thần thức của Phượng Khê, nó liền nhảy nhót bay qua, biến thành một mảnh ngọc giản.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phượng Khê kinh ngạc phát hiện mình vậy mà có thể xem hiểu chữ viết trên đó!
"Thời hỗn độn sơ khai, khí đục chìm xuống, khí trong bay lên, tạo thành thiên địa. Người tu hành, hấp thu linh khí thiên địa, gột rửa kinh mạch, cô đọng thần thức, cuối cùng hợp nhất với trời đất thành một thể, chính là đại thành. Linh căn chính là nhân tố thiết yếu để tu hành, ngũ linh căn, ngũ mạch đều đủ, tư chất thượng đẳng.
Tứ linh căn, thiếu một mạch, đứng thứ hai.
...
Đơn linh căn, thiếu bốn mạch, tư chất thấp kém..."
Nói thật ra Phượng Khê cũng không quá giật mình, dù sao nàng cũng đã từng đọc qua không ít quyển tiểu thuyết tu tiên, có không ít nữ chính củi mục dựa vào ngũ linh căn mà nghịch tập đi lên.
Chỉ là, nàng là Thủy Mộc song linh căn!
Bằng không lúc trước cũng sẽ không đi tranh đoạt tư cách trở thành đệ tử nội môn của Hỗn Nguyên Tông.
Phượng Khê tiếp tục nhìn xuống.
"Người ngũ mạch không được đầy đủ nhưng Đan Điền lại nứt ra, có thể câu thông với linh khí thiên địa, bù đắp linh căn.
Sau khi linh căn được bù đắp, lại đi tu luyện sẽ làm ít công to.
Nhưng, Đan Điền nứt ra nguy hiểm cực lớn, lại cần phải nứt mà không gãy.
Hơi không cẩn thận, nhất định sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục..."
Phượng Khê: (◡)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro