Toàn Tông Môn Đều Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Là Chó Thật
Chương 43
Chấp Thủ Yên Hỏa
2024-11-14 17:50:03
Phượng Khê trước tiên cung kính hành lễ với ba vị chưởng môn, sau đó chân thành nói:
"Chưởng môn Bách Lý, ta thật không ngờ lúc đó ngài lại đồng ý phái người cứu ta, xem ra trước đây ta đã hiểu lầm ngài rồi.
Ngài quả là xứng đáng làm chưởng môn của Hỗn Nguyên Tông, lòng dạ rộng rãi, có tầm nhìn xa trông rộng.
Việc ngài đề cập đến danh ngạch bí cảnh trước đó, nghe như chỉ là nói đùa.
Bốn tông môn chúng ta cùng chung một mối, lẽ ra nên trông nom giúp đỡ lẫn nhau.
Đặc biệt là đệ tử thân truyền, đều là bảo bối của tông môn, bất kỳ ai gặp nguy hiểm, người của các tông môn khác đều không thể ngồi nhìn mà không quan tâm.
Nếu không, sau này mỗi khi làm gì cũng phải đưa ra điều kiện, vậy thì về sau khi giao chiến với Ma tộc, ai còn nỡ phái đệ tử thân truyền ra trận nữa chứ!
Giả sử đệ tử thân truyền của Ngự Thú Môn gặp nạn, chẳng lẽ ba tông môn chúng ta còn phải tính toán thiệt hơn mới chịu cứu người sao?
Chưởng môn Hồ, ngài thấy thế nào?"
Hồ Vạn Khuê: "...... Cái đó, ừm, đúng là như vậy."
Vừa rồi chỉ lo tính toán lợi ích nhưng lại không nghĩ nhiều đến thế.
Nếu Hỗn Nguyên Tông lần này thừa nước đục thả câu thành công, vậy sau này đệ tử thân truyền của Ngự Thú Môn gặp nạn thì phải làm sao?
Ba tông môn kia chẳng phải cũng sẽ sư tử ngoác mồm sao?!
Phượng Khê lại nhìn về phía Lộ Chấn Khoan của Vạn Kiếm Tông: "Chưởng môn Lộ, ngài thấy thế nào?"
Lộ Chấn Khoan có suy nghĩ giống với Hồ Vạn Khuê nên gật đầu: "Lời ngươi nói có lý, bốn tông môn chúng ta lẽ ra nên trông nom giúp đỡ lẫn nhau, không nên đưa ra bất kỳ điều kiện nào."
Bách Lý Mộ Trần: "......"
Trước đó các ngươi không nói như vậy mà!
Một lũ gió chiều nào xoay chiều nấy!
Hai người họ phá hỏng kế hoạch, Bách Lý Mộ Trần không thể tiếp tục diễn trò nữa, đành cười nói:
"Chưởng môn Tiêu, ông xem ông còn không bằng nha đầu này, nàng ta còn nhìn ra được là ta đang nói đùa, còn ông thì lại coi là thật!"
Tiêu Bách Đạo biết rõ là chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng không tiện xé rách mặt nên chỉ nói qua loa vài câu cho có lệ.
Bên kia, Thẩm Chỉ Lan đi đến trước mặt Quân Văn, khẽ mở đôi môi đỏ thắm: "Huynh chính là sư huynh Quân Văn phải không?
Ta là Thẩm Chỉ Lan của Hỗn Nguyên Tông, nghe nói huynh là thiên tài kiếm đạo, rất muốn tìm cơ hội trao đổi tâm đắc về kiếm đạo với huynh, hay là chúng ta trao đổi bùa truyền tin để tiện liên lạc sau này."
Nàng ta cho rằng Quân Văn chắc chắn sẽ đồng ý, hơn nữa còn đồng ý một cách vui vẻ.
Nhưng điều khiến nàng ta không ngờ tới là, Quân Văn che miệng chạy mất.
Chạy mất.
Mất.
Lộ Tu Hàm vẫn luôn để mắt đến từng cử động của Thẩm Chỉ Lan, thấy vậy liền chạy tới, cười lạnh nói: "Sư muội, muội để ý đến hắn ta làm gì?!
Cái gọi là thiên tài kiếm đạo chỉ là chiêu trò mà thôi, tu vi của hắn ta chỉ mới đến Trúc Cơ tầng ba, ta chỉ cần một tay là có thể đánh bại hắn ta."
Trong mắt Thẩm Chỉ Lan thoáng qua một tia không kiên nhẫn nhưng trên mặt vẫn cười giải thích: "Nhị sư huynh, hắn ta đương nhiên không thể so sánh với huynh, ta chỉ muốn kiến thức kiếm pháp của Huyền Thiên Tông mà thôi."
Lộ Tu Hàm lập tức nói: "Sư muội, chuyện này dễ thôi, sau khi vào bí cảnh, chúng ta sẽ chuyên môn nhắm vào đệ tử của Huyền Thiên Tông, như vậy muội sẽ được thấy kiếm pháp của bọn họ."
Thẩm Chỉ Lan gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Phượng Khê không xa.
Lúc này Phượng Khê đang nịnh nọt trước mặt bốn vị chưởng môn, dù sao chỉ cần không ai đuổi nàng đi, nàng có thể mặt dày ở lại mãi.
Lộ Tu Hàm chú ý đến ánh mắt của Thẩm Chỉ Lan, cười lạnh nói: "Để nàng ta nhảy nhót thêm mấy ngày nữa, sớm muộn gì ta cũng sẽ giết nàng ta!
Đáng tiếc, nàng ta sẽ không vào bí cảnh, nếu không lần này ta đã có thể kết liễu nàng ta rồi."
Thẩm Chỉ Lan có vẻ hơi mất tập trung, không đáp lời.
"Chưởng môn Bách Lý, ta thật không ngờ lúc đó ngài lại đồng ý phái người cứu ta, xem ra trước đây ta đã hiểu lầm ngài rồi.
Ngài quả là xứng đáng làm chưởng môn của Hỗn Nguyên Tông, lòng dạ rộng rãi, có tầm nhìn xa trông rộng.
Việc ngài đề cập đến danh ngạch bí cảnh trước đó, nghe như chỉ là nói đùa.
Bốn tông môn chúng ta cùng chung một mối, lẽ ra nên trông nom giúp đỡ lẫn nhau.
Đặc biệt là đệ tử thân truyền, đều là bảo bối của tông môn, bất kỳ ai gặp nguy hiểm, người của các tông môn khác đều không thể ngồi nhìn mà không quan tâm.
Nếu không, sau này mỗi khi làm gì cũng phải đưa ra điều kiện, vậy thì về sau khi giao chiến với Ma tộc, ai còn nỡ phái đệ tử thân truyền ra trận nữa chứ!
Giả sử đệ tử thân truyền của Ngự Thú Môn gặp nạn, chẳng lẽ ba tông môn chúng ta còn phải tính toán thiệt hơn mới chịu cứu người sao?
Chưởng môn Hồ, ngài thấy thế nào?"
Hồ Vạn Khuê: "...... Cái đó, ừm, đúng là như vậy."
Vừa rồi chỉ lo tính toán lợi ích nhưng lại không nghĩ nhiều đến thế.
Nếu Hỗn Nguyên Tông lần này thừa nước đục thả câu thành công, vậy sau này đệ tử thân truyền của Ngự Thú Môn gặp nạn thì phải làm sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba tông môn kia chẳng phải cũng sẽ sư tử ngoác mồm sao?!
Phượng Khê lại nhìn về phía Lộ Chấn Khoan của Vạn Kiếm Tông: "Chưởng môn Lộ, ngài thấy thế nào?"
Lộ Chấn Khoan có suy nghĩ giống với Hồ Vạn Khuê nên gật đầu: "Lời ngươi nói có lý, bốn tông môn chúng ta lẽ ra nên trông nom giúp đỡ lẫn nhau, không nên đưa ra bất kỳ điều kiện nào."
Bách Lý Mộ Trần: "......"
Trước đó các ngươi không nói như vậy mà!
Một lũ gió chiều nào xoay chiều nấy!
Hai người họ phá hỏng kế hoạch, Bách Lý Mộ Trần không thể tiếp tục diễn trò nữa, đành cười nói:
"Chưởng môn Tiêu, ông xem ông còn không bằng nha đầu này, nàng ta còn nhìn ra được là ta đang nói đùa, còn ông thì lại coi là thật!"
Tiêu Bách Đạo biết rõ là chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng không tiện xé rách mặt nên chỉ nói qua loa vài câu cho có lệ.
Bên kia, Thẩm Chỉ Lan đi đến trước mặt Quân Văn, khẽ mở đôi môi đỏ thắm: "Huynh chính là sư huynh Quân Văn phải không?
Ta là Thẩm Chỉ Lan của Hỗn Nguyên Tông, nghe nói huynh là thiên tài kiếm đạo, rất muốn tìm cơ hội trao đổi tâm đắc về kiếm đạo với huynh, hay là chúng ta trao đổi bùa truyền tin để tiện liên lạc sau này."
Nàng ta cho rằng Quân Văn chắc chắn sẽ đồng ý, hơn nữa còn đồng ý một cách vui vẻ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng điều khiến nàng ta không ngờ tới là, Quân Văn che miệng chạy mất.
Chạy mất.
Mất.
Lộ Tu Hàm vẫn luôn để mắt đến từng cử động của Thẩm Chỉ Lan, thấy vậy liền chạy tới, cười lạnh nói: "Sư muội, muội để ý đến hắn ta làm gì?!
Cái gọi là thiên tài kiếm đạo chỉ là chiêu trò mà thôi, tu vi của hắn ta chỉ mới đến Trúc Cơ tầng ba, ta chỉ cần một tay là có thể đánh bại hắn ta."
Trong mắt Thẩm Chỉ Lan thoáng qua một tia không kiên nhẫn nhưng trên mặt vẫn cười giải thích: "Nhị sư huynh, hắn ta đương nhiên không thể so sánh với huynh, ta chỉ muốn kiến thức kiếm pháp của Huyền Thiên Tông mà thôi."
Lộ Tu Hàm lập tức nói: "Sư muội, chuyện này dễ thôi, sau khi vào bí cảnh, chúng ta sẽ chuyên môn nhắm vào đệ tử của Huyền Thiên Tông, như vậy muội sẽ được thấy kiếm pháp của bọn họ."
Thẩm Chỉ Lan gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Phượng Khê không xa.
Lúc này Phượng Khê đang nịnh nọt trước mặt bốn vị chưởng môn, dù sao chỉ cần không ai đuổi nàng đi, nàng có thể mặt dày ở lại mãi.
Lộ Tu Hàm chú ý đến ánh mắt của Thẩm Chỉ Lan, cười lạnh nói: "Để nàng ta nhảy nhót thêm mấy ngày nữa, sớm muộn gì ta cũng sẽ giết nàng ta!
Đáng tiếc, nàng ta sẽ không vào bí cảnh, nếu không lần này ta đã có thể kết liễu nàng ta rồi."
Thẩm Chỉ Lan có vẻ hơi mất tập trung, không đáp lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro