Toàn Tông Môn Đều Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Là Chó Thật
Chương 6
Chấp Thủ Yên Hỏa
2024-11-14 17:50:03
Con người nha, đều thích nghe lời nịnh hót.
"Đúng rồi, chưởng môn, ta nhìn Ngự Thú Môn cùng Vạn Kiếm Tông đều đến không ít người, vì sao Huyền Thiên Tông chúng ta chỉ có một mình ngài tới?"
Tiêu Bách Đạo ho khan một tiếng: "Bọn hắn đều bận bịu, lại nói, có qua có lại, đồ ăn cho người rồi đồ ăn cho thú , quá lãng phí. Ngươi nhớ kĩ, nội quy đầu tiên của Huyền Thiên Tông chúng ta, chính là cự tuyệt phô trương lãng phí. Có thể bớt thì bớt, có thể đơn giản thì phải đơn giản, một miếng linh thạch cũng không thể để phí..."
Phượng Khê: "..."
Nàng phát hiện mình có khả năng từ một cái hố lửa này nhảy đến một cái hố lửa khác!
Không phải do phản ứng của nàng chậm nửa nhịp, mà là lúc trước nhìn vào phần sau của quyển tiểu thuyết tu tiên kia, nàng cảm thấy tác giả viết quá cẩu huyết nên chỉ nhìn một phần liền vứt nó đi.
Trước đó tất cả tính toàn trong lòng nàng đều là làm cách nào để thoát khỏi Hỗn Nguyên Tông , căn bản không nhớ ra được Huyền Thiên Tông cũng là một cái hố to.
Căn cứ theo miêu tả trong sách, Huyền Thiên Tông là một tông môn nghèo, còn nghèo tới mức độ nào ấy hả?
Nói như vầy đi, chỉ một viên Tích Cốc đan thôi bọn họ cũng hận không thể chém thành tám miếng ăn từ từ.
Nghèo thì cũng thôi đi, mà cả nhà bọn họ đều là liếm cẩu, đến cả Thần thú trấn phái của bọn hắn là Kim Mao Toan Nghê cũng là linh sủng liếm cẩu của nữ chính.
Liếm cẩu, liếm cẩu, liếm đến cả cái quần cũng không còn.
Thời điểm nàng dừng đọc quyển tiểu thuyết, thân truyền đệ tử của Huyền Thiên Tông đều đã chết hết, nguyên nhân cái chết đều có quan hệ với nữ chính.
Vị Tiêu chưởng môn này liên tiếp gặp đả kích, lại thêm trọng thương khi cùng trưởng lão của Ma tộc đánh nhau, không lâu sau cũng lên đường đăng xuất.
Hắn vừa chết, Huyền Thiên Tông tựa như rắn mất đầu, trực tiếp bị Hỗn Nguyên Tông chiếm đoạt.
Một chữ thảm cũng không tả nỗi? !
Nếu là đổi thành những người khác, xuyên qua liền liên tiếp gặp phải hình thức Địa Ngục khẳng định liền sụp đổ.
Nhưng sau khi Phương Khê ngắn ngủi ưu thương liền có thể lại nhảy nhót tưng bừng.
Không phải chỉ là nghèo một chút thôi sao? Vậy thì nghĩ cách kiếm tiền thôi!
Trong mắt nàng, chỉ cần là vấn đề mà tiền có thể giải quyết thì không được coi vấn đề!
Mà trong thời gian này, những đệ tử thân truyền kia của Huyền Thiên Tông còn chưa hề gặp qua Nữ Chủ, thuộc tính liếm cẩu vẫn chưa bị kích phát, nàng có đầy đủ thời gian bóp chết nguy cơ bọn hắn trở thành liếm cẩu của nữ chính!
Thời điểm nàng im lặng tẩy não chính mình, Tiêu chưởng môn thở dài:
"Tiểu nha đầu, Đan Điền ngươi bị thương quá nghiêm trọng, chỉ sợ không có khả năng khỏi hẳn.
Như vậy đi, ta để Kỳ trưởng lão ở ngoại môn chăm sóc ngươi một chút, ngươi cũng không cần làm nhiệm vụ của tông môn."
Tiêu Bách Đạo trong lòng rất ưu thương, đi ra ngoài một chuyến, chẳng những đưa Hỗn Nguyên Tông một kiện hạ lễ, còn nhặt cái ăn không no bụng về tông môn, thật sự là thiệt thòi lớn!
Phượng Khê vừa mới xây dựng tâm lý xong lập tức sụp không còn một mảnh!
Đúng nha, Đan Điền của ta nứt! ! !
Ta không có cách nào tu luyện! ! !
Tiêu Bách Đạo nhìn thấy bộ dáng bị đả kích trầm trọng của nàng, an ủi:
"Không thể tu luyện cũng không có gì, ăn no chờ chết cũng rất tốt.
Huyền Thiên Tông chúng ta từ trên xuống dưới, chỉ có một mình ngươi là có thể lười biếng ăn no chờ chết, ngươi là hạnh phúc nhất rồi nha!"
Phượng Khê: ... Ta cảm thấy ngài không phải là đang an ủi ta, mà là đang đâm vào nỗi đau của ta!
Phượng Khê uể oải hỏi:
"Chưởng môn, Đan Điền của ta thật sự không có cách nào chữa trị sao?"
Tiêu Bách Đạo nhìn thấy bộ dáng sống không hề luyến tiếc của nàng, nói một lời nói dối có thiện ý:
"Mặc dù khả năng không lớn, nhưng cũng không phải không có biện pháp nào.
Huyền Thiên Tông chúng ta có rất nhiều quyển trục thượng cổ, nói không chừng bên trong có phương pháp chữa lành Đan Điền, chờ có thời gian, ta giúp ngươi nhìn xem."
Huyền Thiên Tông xác thực có rất nhiều quyển trục thượng cổ, nhưng... Tất cả đều bị hư tổn, mà văn tự thượng cổ phần lớn đều đã thất truyền, căn bản xem không hiểu.
"Đúng rồi, chưởng môn, ta nhìn Ngự Thú Môn cùng Vạn Kiếm Tông đều đến không ít người, vì sao Huyền Thiên Tông chúng ta chỉ có một mình ngài tới?"
Tiêu Bách Đạo ho khan một tiếng: "Bọn hắn đều bận bịu, lại nói, có qua có lại, đồ ăn cho người rồi đồ ăn cho thú , quá lãng phí. Ngươi nhớ kĩ, nội quy đầu tiên của Huyền Thiên Tông chúng ta, chính là cự tuyệt phô trương lãng phí. Có thể bớt thì bớt, có thể đơn giản thì phải đơn giản, một miếng linh thạch cũng không thể để phí..."
Phượng Khê: "..."
Nàng phát hiện mình có khả năng từ một cái hố lửa này nhảy đến một cái hố lửa khác!
Không phải do phản ứng của nàng chậm nửa nhịp, mà là lúc trước nhìn vào phần sau của quyển tiểu thuyết tu tiên kia, nàng cảm thấy tác giả viết quá cẩu huyết nên chỉ nhìn một phần liền vứt nó đi.
Trước đó tất cả tính toàn trong lòng nàng đều là làm cách nào để thoát khỏi Hỗn Nguyên Tông , căn bản không nhớ ra được Huyền Thiên Tông cũng là một cái hố to.
Căn cứ theo miêu tả trong sách, Huyền Thiên Tông là một tông môn nghèo, còn nghèo tới mức độ nào ấy hả?
Nói như vầy đi, chỉ một viên Tích Cốc đan thôi bọn họ cũng hận không thể chém thành tám miếng ăn từ từ.
Nghèo thì cũng thôi đi, mà cả nhà bọn họ đều là liếm cẩu, đến cả Thần thú trấn phái của bọn hắn là Kim Mao Toan Nghê cũng là linh sủng liếm cẩu của nữ chính.
Liếm cẩu, liếm cẩu, liếm đến cả cái quần cũng không còn.
Thời điểm nàng dừng đọc quyển tiểu thuyết, thân truyền đệ tử của Huyền Thiên Tông đều đã chết hết, nguyên nhân cái chết đều có quan hệ với nữ chính.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vị Tiêu chưởng môn này liên tiếp gặp đả kích, lại thêm trọng thương khi cùng trưởng lão của Ma tộc đánh nhau, không lâu sau cũng lên đường đăng xuất.
Hắn vừa chết, Huyền Thiên Tông tựa như rắn mất đầu, trực tiếp bị Hỗn Nguyên Tông chiếm đoạt.
Một chữ thảm cũng không tả nỗi? !
Nếu là đổi thành những người khác, xuyên qua liền liên tiếp gặp phải hình thức Địa Ngục khẳng định liền sụp đổ.
Nhưng sau khi Phương Khê ngắn ngủi ưu thương liền có thể lại nhảy nhót tưng bừng.
Không phải chỉ là nghèo một chút thôi sao? Vậy thì nghĩ cách kiếm tiền thôi!
Trong mắt nàng, chỉ cần là vấn đề mà tiền có thể giải quyết thì không được coi vấn đề!
Mà trong thời gian này, những đệ tử thân truyền kia của Huyền Thiên Tông còn chưa hề gặp qua Nữ Chủ, thuộc tính liếm cẩu vẫn chưa bị kích phát, nàng có đầy đủ thời gian bóp chết nguy cơ bọn hắn trở thành liếm cẩu của nữ chính!
Thời điểm nàng im lặng tẩy não chính mình, Tiêu chưởng môn thở dài:
"Tiểu nha đầu, Đan Điền ngươi bị thương quá nghiêm trọng, chỉ sợ không có khả năng khỏi hẳn.
Như vậy đi, ta để Kỳ trưởng lão ở ngoại môn chăm sóc ngươi một chút, ngươi cũng không cần làm nhiệm vụ của tông môn."
Tiêu Bách Đạo trong lòng rất ưu thương, đi ra ngoài một chuyến, chẳng những đưa Hỗn Nguyên Tông một kiện hạ lễ, còn nhặt cái ăn không no bụng về tông môn, thật sự là thiệt thòi lớn!
Phượng Khê vừa mới xây dựng tâm lý xong lập tức sụp không còn một mảnh!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng nha, Đan Điền của ta nứt! ! !
Ta không có cách nào tu luyện! ! !
Tiêu Bách Đạo nhìn thấy bộ dáng bị đả kích trầm trọng của nàng, an ủi:
"Không thể tu luyện cũng không có gì, ăn no chờ chết cũng rất tốt.
Huyền Thiên Tông chúng ta từ trên xuống dưới, chỉ có một mình ngươi là có thể lười biếng ăn no chờ chết, ngươi là hạnh phúc nhất rồi nha!"
Phượng Khê: ... Ta cảm thấy ngài không phải là đang an ủi ta, mà là đang đâm vào nỗi đau của ta!
Phượng Khê uể oải hỏi:
"Chưởng môn, Đan Điền của ta thật sự không có cách nào chữa trị sao?"
Tiêu Bách Đạo nhìn thấy bộ dáng sống không hề luyến tiếc của nàng, nói một lời nói dối có thiện ý:
"Mặc dù khả năng không lớn, nhưng cũng không phải không có biện pháp nào.
Huyền Thiên Tông chúng ta có rất nhiều quyển trục thượng cổ, nói không chừng bên trong có phương pháp chữa lành Đan Điền, chờ có thời gian, ta giúp ngươi nhìn xem."
Huyền Thiên Tông xác thực có rất nhiều quyển trục thượng cổ, nhưng... Tất cả đều bị hư tổn, mà văn tự thượng cổ phần lớn đều đã thất truyền, căn bản xem không hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro